Bạn đang đọc Sao Anh Chưa Đến Dỗ Em – Làm Sao Còn Không Hống Ta – Chương 17: Trạng Thái Họp Mặt
Biên tập: Môn Mổn
Chỉnh sửa: Hiểu Mịch┃Đọc kiểm: Chun
«Chương 016»
«Trạng thái: Họp mặt»
“Không phải đây là duy trì niềm vui bằng cách chia tay à?”
Nhiễm Thuật cảm thấy giấc ngủ này trôi qua thật mệt mỏi.
Nếu như nói ngủ là một cách để thư giãn và giải tỏa căng thẳng thì đêm nay nó gây tác dụng ngược với cậu.
Cậu chậm chạp mở mắt ra, thứ đập vào mắt cậu đầu tiên là hầu kết quen thuộc.
Cậu thử cúi đầu xuống, trông thấy mình không khác gì bị trói, cơ thể bị Tang Hiến ôm cứng ngắc.
Trước đây còn yêu nhau, Tang Hiến cũng không ôm cậu chặt như thế này…
Như thể sợ cậu bỏ trốn.
Đối với tư thế ngủ này của hai người, Nhiễm Thuật không cảm thấy sốc lắm. Ngay lúc đó, cậu chỉ cố gắng nhúc nhích người một chút, tuy nhiên chưa kịp tránh thì Tang Hiến càng ôm chặt hơn.
Thế là cậu bình tĩnh lại, không vội vàng né tránh nữa. Nhiễm Thuật ngáp thật kêu, rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt mê man chớp chớp.
Hơi thở nhịp nhàng của Tang Hiến phả lên tóc cậu khiến nó bay bay. Cậu có thể cảm nhận được hơi ấm trên đỉnh đầu.
Khoang mũi cậu cũng tràn ngập hương vị của Tang Hiến.
Bởi vì Tang Hiến nuôi thú cưng nên trước giờ anh không sức nước hoa, cơ thể thoang thoảng một mùi hương rất nhạt. Có lẽ hương thơm đó đến từ sữa tắm hoặc sữa dưỡng da.
Nhiễm Thuật ngó nghiêng ngó dọc tìm kiếm, cuối cùng cắn nhẹ một cái lên vai anh.
Tang Hiến nhanh chóng tỉnh dậy. Anh không đẩy Nhiễm Thuật ra mà cúi đầu cắn bất cứ chỗ nào có thể.
Hai người giống như hai con chó đấu đá nhau, cả hai lao vào cắn xé nhau không ngừng.
Đáng tiếc Chihuahua làm gì có cửa với Alaska? Cuối cùng Nhiễm Thuật vẫn bị khống chế.
Cậu không phục đạp Tang Hiến mấy cái rồi mới xuống giường đi vào toilet.
Tang Hiến vươn tay cầm điện thoại lên, xem giờ xong thì bật người dậy. Anh ngồi ngây đơ trên giường một lát rồi vào toilet theo.
Nhiễm Thuật vẫn đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, Tang Hiến lấy hai cái khăn mặt để bên cạnh, sau đó mới bóp kem đánh răng rồi vệ sinh răng miệng.
Rõ ràng Nhiễm Thuật không thích Tang Hiến đứng kế bên mình nên trong lúc rửa mặt còn tranh thủ cởi dép lê ra đạp Tang Hiến.
Tang Hiến không để ý tới cậu, tiếp tục đánh răng.
Trong cảm nhận của anh, cú đá của Nhiễm Thuật không khác gì xoa bóp.
Rửa mặt xong, hai người sánh vai nhau đứng trước gương.
Nhiễm Thuật nhìn chằm chằm quầng thâm dưới mắt, không khỏi khó chịu.
Còn Tang Hiến thì sửa sang lại mái tóc bá tổng của mình cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ.
Thấy Nhiễm Thuật vẫn đang hờn dỗi, Tang Hiến chỉnh tóc xong bèn quay sang giúp Nhiễm Thuật lau khô tóc.
Tay Tang Hiến rất lớn, lúc nó bận rộn trên đỉnh đầu cậu càng làm mặt Nhiễm Thuật nhỏ hơn. Trên gương mặt to bằng lòng bàn tay in cả bóng dáng bàn tay to đó.
Nhiễm Thuật không những không biết ơn Tang Hiến đã giúp cậu lau tóc mà còn ra lệnh: “Anh lau từ góc này thì tóc nó mới phồng được.”
“Ừm.”
“Sao anh ngốc thế. Biết làm chủ tịch mà mấy cái khác lại không biết làm.”
“Ừm.”
“Miệng cũng đần.”
“Nếu anh nói năng động chạm đến em thì em sẽ nổi giận.”
“…” Lại thèm nghe chửi rồi?
Nhiễm Thuật thay quần áo xong rồi rời khỏi phòng, vịn tay vào phòng khách nhìn xuống dưới nhà. Sau đó, cậu thấy trong phòng khách có bóng dáng ai đấy đang bận rộn, vì vậy lập tức hô lên: “Ai tới đấy?”
Người ở dưới lầu nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu nhìn lên, cũng hét to: “Ơ kìa! Người nổi tiếng!”
Nhiễm Thuật nhìn người kia cười: “Ơ kìa! Phượng Hoàng Hành!”
Phượng Hoàng Hành, tên thật là Đặng Diệc Hành.
Đặng Diệc Hành là bạn đánh đôi với Thẩm Quân Cảnh năm cấp ba. Đáng tiếc hai người đánh đôi không giỏi lắm nên cuối cùng cũng giải tán.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Thẩm Quân Cảnh trở thành cộng sự của Tang Hiến. Hiện tại hắn đang có một tương lai vô cùng xán lạn.
Đặng Diệc Hành thì khác. Hắn có một cô bạn gái rất giỏi giang, kỹ năng đánh tennis vô cùng điêu luyện. Lần này thành tích đánh đơn của cô cũng rất tốt. Hai người tham gia đánh đôi nam nữ mang về thứ hạng khá tốt.
Bởi vì Đặng Diệc Hành tìm được một cô bạn gái xuất sắc, điển hình của việc bay lên cành cao rồi biến thành phượng hoàng. Dần dà, bạn bè xung quanh bắt đầu gọi hắn là Phượng Hoàng Hành.
Bản thân hắn cũng không để ý đến xưng hô này lắm, ngược lại còn cảm thấy kiêu ngạo với nó.
Vì nó chứng tỏ hắn giỏi, nếu không hắn tìm đâu ra cô bạn gái xuất sắc như thế.
Nhiễm Thuật vội vàng xuống lầu, kích động hỏi: “Cậu đến bao giờ ấy?”
“À, khoảng ba tiếng sau khi các cậu ngủ.”
Nhiễm Thuật vỗ vai Đặng Diệc Hành: “Ồ, mồm mép phết.”
Lữ Ngạn Hâm bê đĩa trái cây tới, nhìn thấy Nhiễm Thuật, hỏi cậu: “Nhiễm Thuật, sao cậu vẫn có thể đi cầu thang xuống đây vậy? Tang Hiến không được nữa rồi hả?”
Lữ Ngạn Hâm là bạn gái Đặng Diệc Hành. Tất cả của cô đều tốt, có điều da hơi ngăm, bên trong thì vàng khè*, đầu toàn là thứ gì đâu.
*Gốc là 黄Hoàng: mấy thứ bậy bạ.
“Bọn tớ chia tay rồi.” Nhiễm Thuật đi ngang qua cô, tay bốc lấy một quả cherry từ đĩa hoa quả, bỏ vào miệng ăn luôn sau đấy nhổ hạt vào thùng rác.
Lữ Ngạn Hâm hỏi: “Ngọt không?”
Nhiễm Thuật trả lời rất hài lòng: “Ngọt lắm.”
“Không an ổn mà yêu đương ngọt ngào.”
“…” Nhiễm Thuật không muốn nói chuyện với Lữ Ngạn Hâm nữa.
Nhiễm Thuật ngồi ở ghế salon, yên lặng ăn trái cây.
Tùy Hầu Ngọc ngồi cạnh cậu, vừa ngồi xuống đã thấy Lữ Ngạn Hâm sán vào, cười nói: “Hầu Mạch tốt thật đấy, cậu đi hai chân khít rịt* luôn. Bên nhau nhiều năm vậy mà lửa tình vẫn hừng hực thế? Tớ nhìn Đặng Diệc Hành là thấy ghét rồi.”
*Gốc là 直夹腿: đi hai chân không có kẽ hở.
Tùy Hầu Ngọc tựa lưng vào thành ghế sô pha, uể oải đáp: “Tớ không giống các cậu.”
Tùy Hầu Ngọc mắc chứng hưng cảm*.
Năng lượng dồi dào, thể lực tốt, tính hiếu thắng, và đặc biệt – nhu cầu cao.
Tùy Hầu Ngọc giống như que diêm, cứ châm lửa là cháy. Hầu Mạch cũng nuông chiều cậu, lần nào cũng mãnh liệt, có thể nói là không chết không ngừng.
Nhiễm Thuật nhìn Tùy Hầu Ngọc một chút, sau đó nhìn Lữ Ngạn Hâm một chút, thấy hai người kia đang nhìn nhau là biết sắp đến lượt mình. Ngay lập tức cậu lanh trí ăn cherry tiếp.
Đen thay, vẫn không được tha.
Lữ Ngạn Hâm nhìn Nhiễm Thuật, cười nguy hiểm: “Nhiễm Thuật đâu ý nhỉ?”
Tùy Hầu Ngọc cười lạnh, trả lời: “Này không phải là duy trì trạng thái chia tay để giữ tình thú sao?”
Mỗi lần chia tay xong, Nhiễm Thuật sẽ bị Tang Hiến mạnh mẽ “yêu thương” nhau mấy ngày liền.
Bọn họ đều biết tâm tư nhỏ này của Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật tiếp tục ăn hoa quả, như thể hôm nay là ngày thảm họa của cherry.
Mà chỉ có những người này mới khiến Nhiễm Thuật im lặng, dù sao họ cũng là người hiểu cậu nhất.
Thẩm Quân Cảnh vừa đến, mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Sau đó Hầu Mạch, Tang Hiến, Thẩm Quân Cảnh, Đặng Diệc Hành đều bận rộn ở trong bếp.
May là biệt thự có hai bếp. Bếp kiểu Trung và kiểu Tây, nếu không mấy chàng trai to khỏe sẽ gặp khó khăn lúc di chuyển.
Tô An Di tới sau cùng, cô hoạt động cơ bả vai, dựa vào ghế, thở dài: “Muốn nghỉ hưu quá.”
Nhiễm Thuật hùa theo: “Tớ cũng muốn nữa.”
Vừa hay Thẩm Quân Cảnh mang dưa hấu cắt sẵn ra cho bọn họ, nói: “Nhiễm Thuật à, cậu nên lăn lộn trong giới mấy năm nữa, có việc để làm. Nếu không nhờ sự chiếu cố của cậu, nhà họ Tang sẽ đóng cửa mất, tôi sẽ thất nghiệp đó.”
Nhiễm Thuật bực mình đứng trên sopha trách Thẩm Quân Cảnh: “Tôi chia tay anh ta rồi! Tôi bỏ anh ta đó!”
“À—” Thẩm Quân Cảnh cười lạnh, đi rồi.
Bấy giờ Nhiễm Thuật mới méc Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc Ca ơi, cậu xem cậu ấy kìa!”
Lữ Ngạn Hâm khẽ cười: “Ngọc Ca của cậu thân mình lo chưa xong, cậu còn trông chờ gì vào cậu ấy hửm?”
Nhiễm Thuật nghĩ cũng đúng, mặt xám xịt ngồi xuống, tiếp tục ăn trái cây.
Tùy Hầu Ngọc thở dài, biết trước Lữ Ngạn Hâm sẽ đến thì cậu sẽ tém tém chút, cậu và Nhiễm Thuật cộng lại cũng không tà răm bằng nữ anh hùng này đâu.
Đợi làm xong cơm, đám người nhốn nháo ngồi xuống, Nhiễm Thuật còn đang tranh luận một vấn đề với bọn họ —
Vô sinh có di truyền không?
Nhiễm Thuật vừa ngồi xuống vừa nói: “Vô sinh là vấn đề của cha mẹ, liên quan gì đến con cái? Dù sao tớ cũng chưa nghe nói là vô sinh còn di truyền.”
Tùy Hầu Ngọc dốc sức giải thích với cậu: “Thế nhưng người này vô sinh, sao có con được?”
“Không phải chúng ta nói về vấn đề di truyền à? Hắn có con hay không đâu có liên quan đến việc này đâu, đứa trẻ đâu có bị ảnh hưởng bởi vấn đề vô sinh của cha mẹ.”
“Đứa nhỏ không được sinh ra, sao được di truyền đây?”
Nhiễm Thuật nhìn Tùy Hầu Ngọc cả buổi, vẫn chả hiểu cái méo gì.
Cậu thấy Tang Hiến đặt chén đũa trước mặt cậu, vẫn không bỏ cuộc hỏi Tang Hiến: “Chúng ta đang nói đến di truyền, Ngọc Ca lại cứ xoắn xuýt việc đứa trẻ có được ra đời hay không, này đâu phải mấu chốt đâu, chúng ta đang nói về bệnh di truyền, vậy… bệnh này có di truyền không.”
Tang Hiến dùng tay vuốt vuốt đầu Nhiễm Thuật: “Ừm, anh hiểu suy nghĩ của em, đây là vấn đề y học, chúng ta đừng nói về nó nữa nhé.”
Giờ Nhiễm Thuật mới hoàn hồn, nói với Tùy Hầu Ngọc một cách phách lối: “Đúng á, tớ là người bên nghệ thuật, các cậu là dân thể dục thể thao, ở đây nói về y học, nói được cái gì chứ?!”
Lữ Ngạn Hâm nghe thấy cười ha hả: “Tang Hiến à, cục cưng thông minh này cậu phải ôm cho thật kỹ nha, không khéo bị lừa tiền xong còn giúp người ta đếm tiền luôn đấy.”
Nhiễm Thuật vẫn không phục: “Các cậu không hiểu rõ vấn đề này.”
Tùy Hầu Ngọc chẳng muốn thảo luận với cậu nữa: “Chúng ta ăn cơm đi.”
Đám bọn họ tụ tập cùng nhau, dường như nói không hết chuyện, thậm chí lúc sôi nổi quá còn phải hét toáng lên.
May mắn chỗ này là biệt thự, sẽ không ồn ào phiền hàng xóm láng giềng.
Om sòm cả buổi chiều, đồ ăn trên bàn đã đổi một lần, nhưng rượu vẫn chưa dừng lại.
Nhiễm Thuật uống thật vui vẻ, nói một hồi là muốn lôi Tùy Hầu Ngọc ra nhảy cùng, cũng quay cả clip, clip thì có thể đăng lên Weibo.
Vài người không tiện xuất hiện, quyết định ở trong nhà ăn xem thôi, ghi hình thì chỉ có Nhiễm Thuật và mấy cậu bạn vận động viên đang nổi.
Ngày còn bé, Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc từng học nhảy chung, cơ bản của cả hai đều rất tốt, nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc là có thể lắc lư theo giai điệu.
Đang nhảy giữa chừng, Nhiễm Thuật mơ màng chạy lại vén vạt áo của Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc Ca ới, cậu còn cơ bụng không, tớ đây còn không có được cơ bụng rõ như cậu, chỉ được mỗi cái eo nhỏ thôi…”
Nói đã rồi cũng đi vén áo mình.
Lúc này mọi người xung quanh hô hào nhau lên, Hầu Mạch tiến lên đè lại tay Nhiễm Thuật để cậu không vén được áo của Tùy Hầu Ngọc.
Lữ Ngạn Hâm cầm một cái gối che bụng Nhiễm Thuật lại: “Đây mà là thứ tụi tớ được phép nhìn ư? Giữ thân như ngọc mười mấy năm giờ không được để lộ nghe chưa.”
Nhiễm Thuật um sùm với Lữ Ngạn Hâm: “Tớ vào giới còn chưa tới 10 năm đâu!”
Lúc này Nhiễm Thuật đi qua chỗ Thẩm Quân Cảnh hỏi: “Có quay được không vậy?”
“Quay rồi, tôi gửi cho anh Lưu, để anh ấy xử lý.”
“À…”
Nhiễm Thuật đi loạng choạng nhìn quanh quất, phát hiện Tang Hiến vẫn ngồi bên bàn ăn uống rượu vang, gọi Tang Hiến: “Bộ không thấy em đứng không vững hả?”
Mọi người xung quanh đồng loạt nhìn hai người họ.