Sao Anh Chưa Đến Dỗ Em - Làm Sao Còn Không Hống Ta

Chương 15: Trạng Thái Duy Trì


Bạn đang đọc Sao Anh Chưa Đến Dỗ Em – Làm Sao Còn Không Hống Ta – Chương 15: Trạng Thái Duy Trì

Biên tập: Maris

Chỉnh sửa: Hiểu Mịch┃Đọc kiểm: Chun

«Chương 014»

«Trạng thái: Duy trì»

“Ừm, gặp một lần đi”

Sau khi Tang Hiến ăn cơm với Nhiễm Thuật xong, anh không thể không rời đi.

Nhiễm Thuật còn phải quay bổ sung mấy cảnh ban đêm, vì vậy cậu không thể ở lại chơi với Tang Hiến.

Tang Hiến không muốn ảnh hưởng đến công việc của cậu nên cũng quyết định không ngủ lại mà đi về.

Lúc đi, Tang Hiến chỉnh lại cổ áo đang mở rộng của mình, cúi người nhìn Nhiễm Thuật nói: “Mấy ngày nữa anh chỉnh đốn em sau.”

“Chậc.” Nhiễm Thuật liếc mắt nhìn anh: “Ai chỉnh ai còn chưa biết đâu.”

“Mấy hôm nay Đại sư huynh và Tùy Hầu Ngọc đang dần đấu vào trận chung kết, Đại sư huynh rất có thể sẽ được Grand Slam, em có thời gian thì để ý một chút.” Lúc chuẩn bị đi, Tang Hiến nhắc nhở cậu.

(*)Grand Slam: Grand Slam là 4 giải thưởng chính của một mùa tennis trong năm, là 4 giải đấu có mức tiền thưởng cao nhất, mang nhiều điểm xếp hạng nhất và cũng là những giải đấu được biết đến nhiều nhất. Bao gồm: Australian Open – Giải quần vợt Úc mở rộng; France Open – Roland Garros – Giải quần vợt Pháp mở rộng; Wimbledon – Giải quần vợt Anh mở rộng; US Open – Giải quần vợt Mỹ mở rộng.


Tên đầy đủ của Đại sư huynh là Hầu Mạch, là bạn đôi đánh tennis với Tùy Hầu Ngọc.

Còn Tùy Hầu Ngọc là bạn thân của Nhiễm Thuật, hai người lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt.

Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc còn có một mối quan hệ mà chỉ bạn thân của họ mới biết —— hai người đó là một đôi.

Nhiễm Thuật lập tức lấy lại tinh thần: “Nói cách khác, Ngọc Ca nhà em sắp về nước hả?”

“Ừ, về ngay đấy. Lần này phong độ bọn họ phát huy khá lắm, giải quần vợt châu Á này…”

Nhiễm Thuật không hứng thú với tennis cho lắm, cậu xua tay một cách tùy ý, nói: “Được, biết Ngọc Ca nhà em sắp về là được rồi.”

“Ừm.”

Tiễn Tang Hiến đi rồi, Nhiễm Thuật vừa tới địa điểm quay thì Mạnh Hân Nhã đã chạy tới chỗ cậu, hưng phấn nói: “Anh Nhiễm, ông chủ công ty anh đẹp trai thế!”

Tang Hiến vừa tới thì Mạnh Hân Nhã đã để ý tới anh, chủ yếu là vì dáng người cao lớn, đã vậy mặc quần áo còn như cái giá treo đồ, gương mặt thì càng không chê vào đâu được. Muốn bước chân vào giới giải trí chỉ cần dựa vào mặt để kiếm cơm, không bị để ý cũng khó.

Lại đi nghe ngóng một hồi, ồ, còn là người thừa kế số một của gia tộc tài phiệt nữa, vậy thì càng đáng gờm hơn.

Mặc dù nhà họ Tang là gia tộc kinh doanh nhưng thực tế có rất nhiều chi phụ là họ hàng, cùng được hưởng bóng mát dưới cây đại thụ. Những họ hàng bảy lần quặt tám lần rẽ đều mong muốn chen một chân vào gia tộc này.


Dòng dõi chân chính của nhà họ Tang tính đến đời cha của Tang Hiến đã là đơn truyền, Tang Hiến cũng là cháu trai duy nhất của ông cụ Tang.

“Cũng bình thường.” Nhiễm Thuật đã nhìn gương mặt của Tang Hiến đến chai lì, mất cảm giác từ lâu rồi.

“Anh ấy có bạn gái rồi à?” Lúc hỏi câu này, Mạnh Hân Nhã cố ý đè thấp giọng.

Đúng là Nhiễm Thuật đã bị câu hỏi làm nghẹn họng. Cậu không thể thẳng tay vạch ra xu hướng tính dục của anh được bởi vì thế cũng không hề tốt cho cậu, thế là gián tiếp nhắc nhở: “Anh ta không phải kiểu trai tốt đâu.”

Mạnh Hân Nhã nghe vậy thì hai mắt lập tức sáng lên: “Vậy thì em càng thích.”

Nhiễm Thuật quyết định giáng đòn chí mạng: “Nhà anh ta trọng nam khinh nữ đấy, em sẽ bị bắt sinh con tới khi nào sinh được con trai mới thôi.”

“Nếu là anh ấy, sinh con tính là chi. Em khá là thích sinh con, rảnh rỗi lại làm một đứa, thế là có bảy tám đứa trong nhà rồi. Nếu điều đó xảy ra thật em sẽ cho con theo họ anh ấy. Anh ấy nhiều tiền hay không em không quan tâm, quan trọng là con họ Tang nghe hay.”

Nhiễm Thuật tức đến bật cười, mắng: “Em không thể nghiêm túc một chút được à?”

“Đây, em nghiêm túc này. Anh đã từng nghe nói giọng siêu bass* thì chất lượng tinh trùng kém chưa? Đoán chừng anh ấy không khỏe mạnh như vậy đâu, mà lỡ đâu anh ấy vô sinh luôn nhỉ! Đến lúc đó bảy tám đứa con của em có thể chia nhau gia sản của nhà họ Tang rồi.”

(*)


“Em nghe thấy giọng siêu bass rồi hả?”

“Thì ban đầu em tính chạy tới chào anh ấy, kết quả bị ảnh lờ lớ lơ. Lúc đó em quyết định bỏ cuộc, tại em thấy anh ấy cũng không phải người thích hợp để hẹn hò cho nên muốn nghe ngóng trước ấy mà.”

Nhiễm Thuật suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Đúng là không thích hợp thật.”

“Okiela.” Mạnh Hân Nhã lập tức ra dấu OK: “Nếu anh đã nói thế thì em tin chắc anh ta không phải một đối tượng tốt. Em sẽ lập tức niêm phong trái tim này và nói không với con đỉ tình yêu. Em là kiểu cô gái vâng lời.”

“Ừ. Giờ nếu anh tuồn tin tức em có bảy tám đứa con thì bộ phim này của mình có lên trang nhất không nhỉ?”

“Ha ha ha ha!” Mạnh Hân Nhã cười không ngớt: “Em đang nổ với anh thôi mà! Bảy tám đứa ở đâu ra chứ!”

“…” Nhiễm Thuật chợt nhận ra có gì đó không đúng: “Không phải em có em bé thật chứ?”

“Vâng, có một đứa thôi. Trong giới này em chỉ nói cho mình anh biết thôi đó, anh đừng kể với ai hết nha. Là con của đối thủ, xinh trai lắm. Em cho anh xem ảnh.” Dứt lời, Mạnh Hân Nhã lấy điện thoại ra rồi đưa cho Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật khẩn trương vô cùng. Trong showbiz, tin tức có con không phải hiếm lạ gì. Nhưng tự dưng cậu trở thành người duy nhất biết chuyện, Nhiễm Thuật không khỏi cảm thấy hoảng hốt.

Kết quả khi cầm điện thoại lên, cậu nhìn thấy điện thoại đang mở chế độ camera trước, mà trong màn hình xuất hiện khuôn mặt của cậu.

Ngay lập tức cậu trừng mắt nhìn Mạnh Hân Nhã, nghe thấy tiếng cô nàng càn rỡ cười to: “Ha ha ha, nhóc đẹp trai của mẹ, mẹ yêu em. Chuyện sinh con là không thể xảy ra! Mẹ không thể chỉ vì muốn gả vào nhà giàu mà liều chết sinh con được, không đời nào! Một đứa cũng không muốn sinh.”

Cậu ném trả di động cho Mạnh Hân Nhã rồi nhìn cô chạy đi như con lừa xổng chuồng, bóp ấn đường đầy bất đắc dĩ.


Đoàn làm phim này yêu cầu người “siêu thông minh” như cậu diễn vai nam chính xấu xa, còn “nữ trung hào kiệt” Mạnh Hân Nhã thì diễn nữ chính tiểu bạch hoa mỗi ngày khóc thút thít, sao cậu cảm thấy loại kịch bản này sắp xong đời rồi vậy?

Nhưng ngay sau đó cậu rất nhanh đã ý thức được bản thân mình, trong lúc vô ý đã bắt chước lại các động tác quen thuộc của Tang Hiến từ bao giờ? Cũng bóp ấn đường theo thói quen.

Những điều này thay đổi một cách rất vô tình.

*

Sau khi hoàn thành cảnh quay đêm, Nhiễm Thuật quay về nhà gỗ nhỏ, lấy điện thoại rồi nhắn tin cho Tang Hiến: Em nghe đồn ai có giọng siêu bass thì chất lượng tinh trùng thấp lắm, anh từng nghe chưa?

Tang Hiến trả lời lại rất nhanh: Tinh trùng khỏe hay yếu thì có ảnh hưởng gì không? Em cũng đâu sinh con cho anh được.

Câu nói này khiến Nhiễm Thuật giật nảy mình. Đúng vậy nhỉ. Mấy năm nay số lượng tích lũy của anh đều tiêu hao trên người cậu.

Vậy cao hay không cũng tác dụng được quái gì đâu?

Nhà họ Tang sắp đoạn tử tuyệt tôn rồi. Thật là tội nghiệp cho sản nghiệp nhà họ.

R.S: Ái chà chà, thì ra đàn ông giống anh chỉ có thể chơi bê đê thôi. Ai bảo anh sở hữu giọng nói đoạn tử tuyệt tôn chứ?

X: Thế âm giọng the thé của thái giám thì chất lượng tốt lắm chắc?

Nhiễm Thuật nhìn điện thoại, im lặng thật lâu.

R.S: Nhưng có vài người không bị thiến mà.

X: Nhưng giọng nói không khác gì người bị thiến rồi, thế thì sao phân định được chất lượng tốt hay không?

Bỗng dưng cậu muốn nghỉ tám với Tang Hiến.

May sao Tang Hiến không tiếp tục chủ đề này nữa.

X: [Hình ảnh]

X: Bé bò sữa bị cắt mất hai hòn bi rồi. Bác sĩ bảo nó còn nhỏ lắm. Em có muốn nghe tiếng của nó sau khi thiến khác trước khi thiến thế nào không?

Nhiễm Thuật nhìn thumbnail liền không muốn ấn mở nữa, mà Tang Hiến cũng không mã hóa cho hai hòn bi đó, nhìn quá đáng sợ.

Cậu nhanh chóng spam mấy cái icon để đẩy tấm ảnh lên trên hội thoại, đến khi không nhìn thấy nữa mới tiếp tục soạn chữ: Con mèo sao rồi?

X: Vết thương cần điều trị trong vài ngày, anh sợ em không có thời gian khử trùng cho nó nên đã gửi nó ở bệnh viện. Chờ bao giờ vết thương đỡ hơn anh sẽ đưa mèo cho em.

X: [Hình ảnh]

X: Em nhìn đầu lưỡi nó đi.


Nhiễm Thuật bấm vào ảnh, nhịn không được cười ra tiếng.

Trước đó vênh váo hung hăng với cậu lắm, còn chạy long nhong khắp núi đồi cơ. Thế mà bây giờ nó không còn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn nữa, giờ đang vừa thè lưỡi vừa quan sát xung quanh, nhìn rất buồn cười.

Cậu lưu tấm hình này về máy, thậm chí còn mở chế độ chỉnh sửa để tăng ánh sáng lên một chút rồi mới đăng Weibo.

Nhiễm Thuật: Bắt được rồi. Bạn gái của nó đang chờ sinh ở bệnh viện. [Hình ảnh]

Cảm giác cứ như các Cháu Gái Lớn đang dọn nhà* vào trong Weibo của cậu, bọn họ bình luận rất nhanh.

(*)Raw: 买了房


[Mèo nhỏ đáng thương. Chúc em sau này không gặp lại Chú nữa.]

[Tin tức diễm sắc của Chú sao mà kết thúc chóng vánh thế.]

[Không thì Chú và Nhã Nhã tạo scandal đi. Chúng cháu sẽ cố gắng tin tưởng và hợp tác hết mình.]

[Hay là tụi mình thỏa thuận với nhà Nhã Nhã chút đi. Lâu lâu cãi nhau một lần nhưng hầu hết thời gian thì tương thân tương ái. Chúng mình đều là anh em cả.]

Sau khi đọc một vài bình luận xong, Nhiễm Thuật tắt Weibo đi rồi quay lại giao diện trò chuyện với Tang Hiến.

Giữa cậu và Tang Hiến có rất nhiều điểm khác biệt to lớn. Nếu cậu gửi tin nhắn cho Tang Hiến mà anh không trả lời ngay lập tức, vậy thì cậu sẽ rất tức giận.

Nhưng nếu cậu đang nói chuyện mà đột nhiên biến mất, một lúc rồi mà vẫn chưa thấy đả động gì thì Tang Hiến cũng không quan tâm lắm. Anh chỉ lặng lẽ chờ đợi, cũng không giục cậu phải nhanh chóng trả lời.

Ngón tay cậu nhanh chóng gõ màn hình rồi bấm nút gửi.

R.S: Lần thăm đoàn kế tiếp của anh là khi nào?

X: Em muốn anh đến khi nào thì anh đi lúc đó.

R.S: Không muốn tới thì nói thẳng đi được không?

X: Khi nào em cần anh, anh lập tức ghé qua.

R.S: Được thôi.

*

“Thế nào rồi? Thắng không?” Nhiễm Thuật nhân khoảng thời gian nghỉ ngơi, xách áo đến hỏi Tiểu Tề.

Đoàn làm phim phải thuê từ địa điểm đến thiết bị nên chi phí vô cùng đắt đỏ. Nhiễm Thuật không muốn chậm trễ tiến độ của đoàn làm phim, vì vậy chỉ có thể nghe ngóng kết quả thi đấu bằng cách này.

Tiểu Tề cầm điện thoại trên tay xem thi đấu trực tiếp, trả lời: “Đang hiệp thứ hai, tạm thời dẫn trước.”

“Sao lâu thế…” Nhiễm Thuật lấy điện thoại ra để xem, hàng lông mày nhíu lại vì lo lắng hồi hộp.

Lúc này, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đang đấu trận chung kết đánh đôi nam, đối thủ là tuyển thủ đến từ một đất nước xinh đẹp.

Bởi vì trong nước có rất ít cầu thủ quần vợt nam vào được vòng chung kết nên thành tích mấy năm của hai người họ tồn tại không khác gì một chú ngựa ô: Phi nhanh vạn dặm, xa không thấy bóng, chưa từng dừng lại.


Mấy ngày nay cả hai người đang là tâm điểm, ở đâu cũng có thể nghe thấy tên của họ.

Ngoại hình ưu tú, thực lực mạnh mẽ, mang vinh quang về cho tổ quốc.

Cậu mới xem được một chút đã phải đi quay phim. Cậu đành trả lại điện thoại cho Tiểu Tề rồi tiếp tục nốt công việc của mình.

Đây là một cảnh quay đầy bi kịch. Nữ chính nhìn thấy sự độc ác của nam chính nên muốn rời xa anh ta.

Song nam chính vừa không muốn buông tay nữ chính vừa không muốn từ bỏ kế hoạch, vì thế nội tâm giằng xé mãnh liệt.

Sau khi kết thúc cảnh quay này, cảm xúc của Nhiễm Thuật chưa kịp vơi đã thấy Tiểu Tề vừa nhảy vừa vẫy tay với cậu.

Cậu cố dằn cảm xúc căm hận chưa tan trong lòng xuống, hỏi: “Thắng rồi hả?”

Cuối cùng Tiểu Tề cũng được mở mồm: “Thắng! Giải nhất! Quán quân!”

Nhiễm Thuật muốn cười nhưng không biết phải cười làm sao. Trước giận sau vui, có lẽ các biểu cảm không được tự nhiên cho lắm.

Mạnh Hân Nhã biết hôm nay diễn ra trận chung kết tổng, cũng biết Nhiễm Thuật chơi rất thân với Tùy Hầu Ngọc. Biết kết quả xong cô cũng mừng rỡ thay. Cô gái một giây trước còn đang khóc lóc thảm thiết bây giờ lại giơ hai tay lên: “WOW! Tuyệt vời!”

Nhiễm Thuật rất phối hợp vỗ tay chúc mừng với cô.

Nhiễm Thuật vừa điều chỉnh cảm xúc vừa chạy ra cầm điện thoại của mình, nhanh chóng đăng một bài Weibo.

Nhiễm Thuật: Chúc mừng @Tùy Hầu Ngọc đạt được thành tích tốt! Cậu là người tuyệt vời nhất!

Cháu Gái Lớn tất nhiên cũng đang chăm chú theo dõi trận đấu, thế là nhao nhao bình luận dưới bài viết.

[Cháu biết ngay Chú đang xem giải mà. Nhìn thấy hai anh đoạt giải quán quân, cháu khóc không ngừng. Hai anh giỏi quá!]

[Sao anh không nhắc một câu nào đến bạn đánh đôi của Ngọc Ca thế!]

[Đâu chỉ có thế, trận chung kết giải đánh đơn chiều nay của Hầu Mạch cũng thèm nhắc tiếng nào đâu.]

[Ngọc Thụ Lâm Phong* is real!]

(*)


[Cú đón bóng bổng kia của Ngọc Ngọc Tử! Đúng ngăn cơn sóng dữ!]

Lúc này Nhiễm Thuật lại nhận được tin nhắn của Tang Hiến: Hai đứa nó xác định được ngày về nước rồi! Nhưng trước đó tụi nó phải tham gia rất nhiều hoạt động nên bận lắm, giờ mới rảnh. Em có thời gian không?

R.S: Vâng, vậy hẹn ngày gặp nhau thôi.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Truyền thông: Nghi vấn Nhiễm Thuật bất hòa với Hầu Mạch.

Nhiễm Thuật: Đâu chỉ có thế, Tang Hiến và Ngọc Ca của tôi cũng bất hòa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.