Bạn đang đọc Sao Anh Chưa Đến Dỗ Em – Làm Sao Còn Không Hống Ta – Chương 11: Đau Eo
Biên tập: Lạc công tử
Chỉnh sửa: Hiểu Mịch | Đọc kiểm: Quần không chun
“Anh ta còn sống là lý do tớ tức giận!”
***
Thấy Nhiễm Thuật đã nằm ngay ngắn rồi, Tang Hiến tiện thể đắp chăn cho cậu.
Nhiễm Thuật thấy Tang Hiến làm vậy thì hơi khó chịu, túm áo quần Tang Hiến không buông: “Tang Hiến! Anh có phải đàn ông không đấy?!”
Tang Hiến kiên nhẫn an ủi cậu: “Ngoan, đừng quấy, giờ mà anh chạm vào em thì ngày mai em lại làm ầm lên cho xem.”
“Không đâu mà!”
“Anh chưa bao giờ dám tin tưởng lời hứa hẹn sau khi uống say của em cả. Được rồi, em ngủ đi.”
“Em không ngủ! Em không ngủ! Em cứ không ngủ đấy!” Nhiễm Thuật vẫn dây dưa không buông, dứt khoát giơ tay ôm lấy cổ Tang Hiến.
Tang Hiến đành đến chịu, anh than thở, đẩy cậu ra mà rằng: “Để anh cởi tất cho em.”
“Anh bị yếu sinh lý thật đấy hả, anh là chủ tịch bá đạo cơ mà, em nằm dạng trên giường đây rồi mà anh chỉ dám cởi tất của em thôi à?”
“Nằm yên nào, anh lau chân cho.” Tang Hiến nói xong thì quay đi lấy khăn bông trong phòng tắm.
Nhiễm Thuật muốn đứng dậy chạy theo Tang Hiến nhưng khổ cái là cơ thể mất sức quá, đến nỗi cậu chỉ lật được người lại.
Bấy giờ Tang Hiến đi ra, anh ngồi ở mép giường nắm lấy mắt cá của Nhiễm Thuật, lau chân cho cậu.
Chân Nhiễm Thuật rất nhỏ, da cực kỳ trắng, do quanh năm tập nhảy nên dáng chân cực kỳ thon thả cân xứng. Mỗi khi hai người ân ái anh thường nắm chân Nhiễm Thuật mãi không buông.
Nhiễm Thuật nằm trên giường, cơ thể thì khó điều khiển nhưng miệng mồm vẫn láu táu: “Tang Hiến, em muốn tắm.”
“Thôi.”
“Tại sao lại thôi?”
“Tắm…” Anh sợ không nhịn được.
Nhiễm Thuật nằm bẹp trên giường gọi: “Tang Hiến.”
“Ừ, anh đây.”
“Đồ khốn, đồ đần thối.”
“…”
Tang Hiến đứng dậy, định đi bỏ khăn vào phòng tắm thì Nhiễm Thuật lại bất chấp nhào sang túm lấy anh: “Mắng có đôi câu đã giận! Lại còn bỏ đi nữa, trước kia anh không như thế.”
“Anh đi cất khăn.”
“Đến khăn mà anh còn biết đưa đi cất, thế mà ngày em với anh chia tay nhau thì lại không thấy anh biết đường mà tiễn em đi!”
Vẻ mặt Nhiễm Thuật khi nói những lời ấy rất đau khổ, rưng rưng như sắp khóc òa, làm như Tang Hiến chính là một tên cặn bã chính hiệu.
Một tấm chân tình của Nhiễm Thuật, cuối cùng lại trao nhầm người.
Thì ra, tình yêu này vẫn luôn mù quáng, trong mối quan hệ này chỉ có mình cậu nghiêm túc.
Đàn ông ư, kể cả là mối tình đầu thì đều khốn nạn như nhau.
Tang Hiến bất lực, sau đó đáp lại một câu khiến bầu không khí đa sầu đa cảm trước đó bay biến hết: “Anh mà tiễn thật thì chắc em sẽ lấy đá chọi anh mất.”
“Em đập chết được anh à?! Dù đập không chết thì cũng phải ra tiễn!”
“Rồi, anh sai.” Tang Hiến đành bỏ khăn sang một bên, quay về xốc người Nhiễm Thuật lên lần nữa, sửa lại tư thế, đắp lại chăn: “Anh ở với em, em ngủ rồi anh mới đi làm việc.”
Tang Hiến ngồi ở mép giường, tay vỗ chăn đều nhịp, dỗ cậu ngủ.
Nhiễm Thuật rúc trong chăn, mắt lim dim mà miệng vẫn tiếp tục trách móc: “Anh nghĩ em là trẻ con hả, thế này là dỗ ngủ được à?”
“Ngày trước khi em uống say cũng toàn được dỗ như vậy thôi, anh cảm thấy em vẫn chưa lớn thêm tí nào.”
Nhiễm Thuật lại hỏi vấn đề trước đó: “Tang Hiến, anh không “yêu” em không phải là vì trong nhà không có bao, đúng chứ?”
“Không phải.”
“Không có cũng không sao… Chảy xuống chân cũng đâu phải lần một lần hai…”
“Công ty em có khóa học nào dạy em im lặng không? Anh sẽ chi tiền cho chương trình học đó.”
Nhiễm Thuật hoàn toàn không nghe câu hỏi ấy mà lại gọi: “Tang Hiến…”
“Ừ, anh đây.”
“Mặc dù trước kia em bị anh chọc cho hơi lỏng ra rồi nhưng hai năm qua em chưa từng ấy ấy lần nào cả. Em cảm thấy chỗ đó lại khít chặt như ban đầu rồi. Bây giờ em vẫn là miếng bánh donut khiến người ta thèm chảy dãi đấy, anh không xực là anh hối hận.”
“…” Tang Hiến mím môi, cố gắng kìm bản thân không được cười ra tiếng, lỡ bị Nhiễm Thuật nghe được thì lại mắng anh xa xả.
Tang Hiến vỗ về Nhiễm Thuật, nhìn mí mắt Nhiễm Thuật càng lúc càng khép lại, dần dần trở nên yên lặng, cái miệng vẫn luôn liến thoắng cuối cùng cũng mím lại và rồi đi vào mộng đẹp.
Anh cúi người ngắm Nhiễm Thuật, ngón cái vuốt ve khóe miệng Nhiễm Thuật, thì thầm: “Đẹp thật.”
Tiếp đó, anh tắt đèn tường rồi rón rén ra khỏi phòng, về phòng làm việc của mình xử lý công việc.
Mà khi lật xem tài liệu, chợt nhớ tới dáng vẻ mè nheo của Nhiễm Thuật, anh kìm lòng không đặng lại nhếch môi cười.
*
Sáng sớm hôm sau.
Nhiễm Thuật lao ra khỏi phòng, khi tìm thấy Tang Hiến đang ở trong phòng bếp xay cà phê thì chửi té tát: “Tang Hiến, anh là đồ vô liêm sỉ, thừa nước đục! Tôi uống say mà anh cũng làm tới cho được, vô liêm sỉ! Mặt người dạ thú! Tôi sẽ công khai hết những chuyện ác anh làm, khiến cổ phiếu nhà anh rớt giá. Trời không lạnh thì nhà anh cũng sẽ phá sản!”
Tang Hiến ngước mắt nhìn cậu chốc lát, tay vẫn bận rộn, chỉ hỏi: “Bữa sáng ăn bánh mì nướng được không? Anh chỉ biết làm cái này.”
“Anh đừng có lảng sang chuyện khác, có phải anh thu mua công ty là vì tôi đúng không?! Quả nhiên tên chó chết gian trá nhà anh không nhịn được nên đã nhân lúc tôi uống say mà giở trò…” Nhiễm Thuật đang chửi bon mồm thì lại thấy Tang Hiến chỉ tay vào quần áo của cậu.
Cậu cúi đầu nhìn thì thấy quần áo cả người nhăn nhúm, hiển nhiên là do mặc bộ này đi ngủ.
Cậu không để ý, vẫn ngoan cố đốp chát: “Anh chơi xong còn mặc đồ giúp tôi cơ đấy, chu đáo quá thể!”
“Anh không làm gì em.” Tang Hiến vừa nói vừa cầm cốc rót cà phê.
“Không làm gì thế sao tôi lại bị đau eo?”
Sau khi Nhiễm Thuật rời giường thì nhận thấy hông mình đau nhức không chịu được, cảm giác như sắp đứt đến nơi. Cậu dựa vào nghị lực “không chửi Tang Hiến mấy câu thì không xong” mới đến được chỗ này.
Tang Hiến nhìn cậu một lượt rồi bỗng khẽ cười, lấy điện thoại ra ném cho cậu: “Tự xem video.”
“Anh còn quay lại á? Anh định uy hiếp tôi chứ gì? Anh là đồ…”
Nhiễm Thuật đang luyên thuyên thì đã bấm mở video.
Trong video cậu ngả trái nghiêng phải, còn hét ầm lên với người quay video: “Em không cần anh đỡ!”
Nhiễm Thuật chắc chắn, cái đứa nhìn cực kỳ gợi đòn trong video là mình.
“Nhiễm Thuật, bây giờ là ba giờ sáng.” Trong video phát ra tiếng nói trầm thấp của Tang Hiến, dù cho không thấy mặt anh thì cũng có thể nghe ra sự bất lực từ trong giọng nói, hình như còn có vẻ uể oải.
“Em muốn chơi với chó con! Chúng nó rất thích em, hôm đó em đến chúng vui lắm, anh không thấy à?”
“Nhưng bây giờ muộn lắm rồi, em ngủ chưa được bốn tiếng.”
Nhiễm Thuật không thèm để ý đến anh, cậu đẩy cửa phòng mấy chú chó ra, thấy chúng chạy ra đón thì sướng rơn: “Nhóc Alaska tên Victor đúng không?! Còn chú Husky tên Nick này! Bé này… là giống gì nhỉ? Em nhớ nó là Harry.”
“Nó là Samoyed.”
“Đúng rồi.” Nhiễm Thuật hào hứng thôi rồi, dang hai tay ôm ba chú chó.
Ba đứa đó cũng cực kỳ phối hợp, quậy banh nóc với cậu.
Ba chú chó lớn tướng, lại thêm bộ lông xù xù, trông lại thì hình thể còn to hơn cả Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật thì hơi gầy gò nữa.
“Chó con, chó con! Mềm mượt quá đi thôi… Victor, mày mập quá! Nó nặng bao nhiêu cân?” Nhiễm Thuật ôm Victor ngẩng đầu hỏi Tang Hiến.
“Bốn mươi ba kilo.”
“Chắc chắn không đến!” Nhiễm Thuật không tin, cậu lục ra một cái cân trong phòng rồi đẩy Victor đứng lên, khổ cái là Victor không thông minh cho lắm, mãi không chịu ngoan.
Nhiễm Thuật định bế Victor lên ước lượng.
Cậu vận sức bế Victor lên nhưng không được.
Lần thứ hai cậu tập trung sức lực mạnh mẽ nhấc bổng nó lên, lắc lư một cái lại đặt Victor xuống.
“Tang Hiến…” Nhiễm Thuật giơ tay vịn người Tang Hiến: “Hình như em bị trật lưng rồi.”
“Lực tay em như thế thì lúc đóng phim làm sao mà bế nữ chính kiểu công chúa được?”
“Em… Em là 0 mà! Một chàng 0 như em đâu cần phải có lực tay nhỉ? Lực tay em đủ khỏe để nhổ dương liễu thôi, hay lúc anh chịch em thì em đẩy anh ra à? Nữ chính khỉ gì… toàn là chị em với nhau cả! Em thừa nhận sức em không đủ nên chưa bao giờ đề cập vấn đề cân nặng với các cô ấy, mà các cô cũng biết em là 0, không trách em!”
“Lại đây anh xem thử.” Tang Hiến nói.
Cảnh tượng sau đó Nhiễm Thuật không muốn xem tí nào, cậu chắc chắn tư thế khi ấy của cậu trăm phần trăm là nhào ngay vào lòng Tang Hiến.
Cậu lặng lẽ để điện thoại xuống, không dám nhắc lại chuyện trước đó nữa, vẻ kiêu căng giận dữ ban nãy cũng sủi mất tăm, chỉ trưng ra sự bình tĩnh: “Bánh mì nướng cũng được, cà phê của em thêm chút caramel.”
Tang Hiến cũng không thèm quan tâm đến thái độ quay ngoắt 360 của cậu, bình thản đáp: “Được.”
Căn phòng rộng rãi sẽ mang lại cảm giác trống trải.
Nhiễm Thuật ngồi trước bàn ăn, ngửi mùi cà phê thơm nồng lan khắp không gian.
Cậu ngồi đó cũng có thể trông thấy cảnh thành phố nhộn nhịp lúc sớm mai. Khung cảnh ấy khiến cậu trầm tư suy nghĩ, nhưng mãi mà vẫn chưa bới ra cái cớ nào để chửi Tang Hiến dăm câu nữa cho bớt quạu.
Thế là bầu không khí giữa hai người im ắng phát sợ.
Tang Hiến bưng bánh mì đến đặt trước mặt cậu, hỏi: “Muốn ăn gì nữa không? Để anh bảo Thẩm Quân Cảnh mang tới.”
“Không cần, em còn phải đến công ty học, đừng có ảnh hưởng đến việc nâng cao tư tưởng giác ngộ của em.”
“Ừm, được.”
Ăn sáng xong, Nhiễm Thuật đỡ cái eo nhức nhối, mặc lại bộ đồ nhăn nhúm ra khỏi nhà.
Vừa mới rời khỏi thì khéo thế nào lại chạm mặt Thẩm Quân Cảnh vốn đang định đến nhà Tang Hiến, hắn còn nhiệt tình hỏi thăm sức khỏe: “Hôm nay anh Nhiễm dậy sớm quá!”
“Ừ.” Buổi sáng có thể mắng Tang Hiến nên giờ Nhiễm Thuật sẽ đặc biệt hoạt bát, thức dậy hơi bị lưu loát.
“Tôi gọi xe chở cậu đi nhé?” Thẩm Quân Cảnh lại hỏi.
“Ồ, ok.”
Tiễn Nhiễm Thuật đi rồi, Thẩm Quân Cảnh mới vào nhà, hỏi Tang Hiến: “Hai đứa bay làm lành rồi hả?”
“Đâu ra.” Tang Hiến đáp.
“Nhiễm Thuật đỡ eo ra kìa.”
“Tối qua vốn em ấy đã ngủ rồi, tự dưng nửa đêm lại tỉnh dậy, chơi với chó xong còn đòi bế Victor áng cân nặng, mới bế lên thì trật lưng.”
Thẩm Quân Cảnh nghe xong thì bật cười thành tiếng: “Đúng là chuyện Nhiễm Thuật làm ra được.”
Hắn ngồi xuống suy nghĩ lại thì phát hiện có gì sai sai: “Nhiễm Thuật ghét chó nhà mày lắm mà nhỉ? Trước kia cũng vì mày nuôi chó mà cậu ta làm ầm lên đòi chia tay, tóm lại có chúng thì không có cậu ta.”
“Thật ra em ấy rất thích động vật nhỏ.”
“Thế trước kia…” Thẩm Quân Cảnh ngẫm nghĩ một chốc thì bật cười: “Cho nên là Nhiễm Thuật ghen với cả chó hả?”
Tang Hiến không đáp mà cũng không phủ nhận.
Thẩm Quân Cảnh lại đứng dậy: “Mày bận công chuyện cậu ấy đòi chia tay, mày trả lời tin nhắn Wechat quá muộn cậu ấy cũng đòi chia tay, chẳng lẽ… Nhiễm Thuật đòi chia tay là để mày quan tâm đến cậu ta?”
“Mới biết à?” Tang Hiến đã thay quần áo xong bước ra: “Hồi còn học lớp mười một thì Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đã nhận ra rồi.”
“Xì! Ngày trước tao có để ý gì hai bọn mày đâu, Nhiễm Thuật đòi chia tay cũng đâu than vãn với tao, toàn là Ngọc Ca với Dì Tô hứng trọn. Lại nói, lần này chia tay lâu quá đấy, lý do gì nào?”
Tang Hiến lại cầm điện thoại lên, đặt mật khẩu khóa video tối qua lại, anh không đáp lại mà dẫn Thẩm Quân Cảnh ra khỏi nhà đến công ty.
*
“Bởi vì anh ta đểu chó!” Nhiễm Thuật đi vào phòng nghỉ của công ty, thầy Bàng vẫn chưa tới nên cậu gọi điện thoại ngay cho Tô An Di để tổng sỉ vả tên Tang Hiến: “Cậu biết hai năm trước anh ta quá đáng như thế nào không? Tớ chưa bao giờ thấy anh ta như vậy!”
Giọng Tô An Di vẫn bình thản lạ: “Cậu chỉ có mỗi một người bạn trai duy nhất là cậu ta, thế nên dù cậu ta làm gì thì cũng là lần đầu cậu thấy.”
“Tang Hiến như kẻ bị thần kinh ấy, anh ta làm một bản PPT tổng hợp lý do chia tay trong bảy năm quen nhau của tớ, rồi cả chu kỳ đòi chia tay, phân tích tình cảm của mỗi bên, bảo là… tổng kết kinh nghiệm thất bại để sau này sống chung hòa hợp hơn.”
Tô An Di ở đầu dây bên kia hơi không hiểu: “Đây là lý do hai năm qua các cậu chia tay á?”
“Cậu không thấy điên máu à? Anh ta nhớ rõ hết những lần gây sự vô lý của tớ, lại còn nhớ cả ngày tháng! Thì ra lại là tên đàn ông thù dai đến vậy, tớ nhìn lầm anh ta rồi.”
“Cậu cũng biết mình gây sự vô lý hả?”
“Sao? Tớ chính là đứa như thế đấy! Ngày đầu tiên quen tớ anh ta phải biết rồi chứ? Vậy mà anh ta lại so đo xét nét mấy cái chuyện đó, tớ còn giữ anh ta lại ăn Tết nữa à? Không nhá! Nên là chúng tớ chia tay! Hai năm!”
Tô An Di đánh thượt một hơi dài, không kìm được thán phục: “Làm gì có ai tổng hợp được ba cái chuyện như này thành PPT nhỉ? Người bình thường còn chả làm đủ hai slide.”
“…” Nhiễm Thuật nín lặng.
Nhưng Nhiễm Thuật và Tang Hiến đều không phải là người bình thường.
Cuối cùng Tô An Di thở dài nói: “Hai người các cậu ấy… đúng thật là trời sinh một cặp, đừng chia tay, đừng gieo họa cho người khác. Trân trọng, chúc phúc.”
“Chia tay rồi, tối qua anh ta còn không chạm vào tớ…”
“Thế bây giờ rốt cuộc là cậu đang giận vì hai đứa mới chia tay, hay giận vì tối qua anh ta không làm gì cậu, hay thật ra là vì anh ta rề rà tận hai năm mới đến tìm cậu?”
Nhiễm Thuật bị hỏi trúng tim đen: “Tớ…”
Hồi lâu sau, Nhiễm Thuật mới bực bội hằm hè: “Nhớ đến anh ta là tức! Anh ta còn sống chính là lý do khiến tớ giận!”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiễm Thuật: Anh lại thừa lúc em say rượu mà làm chuyện đó! Giận!
Nhiễm Thuật: Gì? Không làm á? Thế mà anh lại không làm gì cả, càng giận hơn!