Đọc truyện Sáng, Trưa và Đêm – Chương 25
Chính Gordon Wellman, người quản lý ca đêm của khách sạn Copley Square, đã vô tình cửu sống Julia.
Tối hôm đó, ông ta đến nhận ca làm việc lúc sáu giờ tối và như thường lệ ông kiểm tra sổ sách đăng ký khách sạn. Khi thấy tên Julia Stanford, ông nhìn chằm chằm, đầy kinh ngạc. Từ khi Harry Stanford chết, báo chí đẩy ắp những câu chuyện về gia đình Stanford. Họ bới cả vụ tai tiếng từ xa xưa của ông chủ Stanford với cô gia sư của bọn trẻ trong nhà, rồi vụ tự tử của vợ Stanford. Harry Stanford có một đứa con ngoài gia thú tên là Julia. Có tin đồn rằng cô ta đã bí mật đến Boston. Thế mà báo chí từng đưa tin, sau khi mua một loạt đồ sang trọng, cô ta đã bay sang Nam Mỹ rồi. Giờ đây có vẻ là cô ta đã trở về. Và lại đang ở ngay trong khách sạn của mình!
Gordon Wellman nghĩ lòng đầy phấn chấn. Ông ta quay sang người nhân viên tiếp đón.
– Cậu có biết vụ nầy sẽ làm cho khách sạn của chúng ta nổi tiếng thế nào không?
Một phút sau Gordon Wellman đã đang nói chuyện điện thoại với báo chí.
Khi Julia đi chơi về thì hành lang đã đầy các phóng viên đang nóng lòng chờ đợi nàng. Vừa bước vào hành lang, nàng đã bị họ vây kín.
– Thưa cô Stanford! Tôi từ báo Boston Globe.
– Chúng tôi đang chờ cô, nhưng nghe nói cô đã rời khỏi thành phố. Cô có thể kể cho chúng tôi?
Một ống kính truyền hình chĩa thẳng vào nàng.
– Thưa cô Stanford? Tôi ở hãng truyền hình WCVB-TV. Chúng tôi muốn cô nói đôi lời…
– Thưa cô Stanford! Tôi từ báo Boston Phoenix.
– Chúng tôi muốn biết phản ửng của cô đối với…
– Hãy nhìn vào đây, cô Stanford? Cười lên nào!
– Cám ơn.
Đèn chớp lia lịa.
Julia đứng đó, quá bối rối.
– Ôi lạy Chúa, – nàng nghĩ – có khi mọi người trong gia đình lại cho rằng mình là đứa thích nổi danh.
Cô quay sang các phóng viên.
– Xin lỗi! Tôi không có gì để nói cả.
Cô trốn vào thang máy. Họ ùa vào theo Tạp chí People muốn làm một phóng sự về cuộc đời cô và cảm nghĩ của cô về việc là một người lạ, xa cách gia đình trong hai mươi nhăm năm như thế nào.
– Chúng tôi nghe nói cô đã đi Nam Mỹ
– Cô có định ở lại, sống tại Boston không?
– Tại sao cô không ở Rose Hill?
Nàng ra khỏi thang máy khi lên đến tầng tư và vội vã đi dọc hành lang. Họ theo bén gót chân nàng.
Không có cách nào đề thoát được họ.
Julia lấy chìa khoá phòng và mở cửa. Nàng bước vào phòng và bật đèn.
– Thôi được. Mời vào.
Nấp sau cánh cửa, Hal Baker quá kinh ngạc, tay vẫn cầm dao, đang giơ lên. Khi các phóng viên xô phải hắn thì hắn nhanh tay dấu ngay dao đi và lẩn vào đám đông.
Julia quay ra các phóng viên:
– Được rồi. Nhưng tôi chỉ trả lời từng câu một thôi
Tức tối, Baker đi lùi ra cửa rồi biến mất. Thẩm phán Stanford sẽ tiếp tục không hài lòng.
Trong ba mươi phút, Julia cố gắng lần lượt trả lời từng câu hỏi. Cuối cùng mọi người cũng về hết.
Julia khoá cửa và đi ngủ.
Sáng hôm sau, các hãng truyền hình và báo chí đã đưa tin ầm ầm về Julia Stanford.
Tyler đọc báo và nổi giận. Woody và Kendall cũng vậy.
– Những điều ngớ ngẩn về người phụ nữ tự nhận là Julia Stanford nầy là thế nào nhỉ? – Woody hỏi.
– Cô ta mạo nhận đấy mà, – Tyler lấp liếm. – Hôm qua cô ta đến đây, đòi tiền và anh đã bảo khéo cô ta đi. Không ngờ cô ta lại làm ầm ĩ một cách rẻ tiền đến như thế. Đừng lo. Anh sẽ giải quyết.
Y gọi điện cho Simon Fitzgerald.
– Ông có xem báo sáng nay không?
– Có.
– Con lừa đảo nầy sẽ đi khắp thành phố rêu rao rằng nó là em chúng tôi.
Fitzgerald nói.
– Anh có muốn tôi báo họ bắt cô ta không?
– Không! Chỉ càng làm nổi đình đám thêm thôi.
– Tôi chỉ muốn anh đưa cô ta đi khỏi thành phố nầy.
– Được rồi. Tôi sẽ lo.
– Cám ơn anh.
Simon Fitzgerald gọi Steve Sloane đến.
– Có một vấn đề, – Ông ta nói.
Steve gật đầu.
– Tôi biết rồi. Sáng nay tôi đã đọc các báo và nghe tin tức rồi. Cô ta là ai nhỉ?
– Rõ ràng có người nghĩ rằng cô ta cố tình muốn nhòm ngó tài sản của gia đình nầy. Thẩm phán Stanford muốn chúng ta đưa cô ta ra khỏi thành phố. Anh có muốn giải quyết không?
– Sẵn sàng thôi. – Steve nói, buồn bã.
Một giờ sau, Steve gõ cửa phông Julia.
Khi nàng mở cửa, nhìn thấy Steve, liền nói ngay:
– Tôi xin lỗi. Tôi sẽ không tiếp bất cứ phóng viên nào nữa đâu. Tôi…
– Tôi không phải là phóng viên. Tôi vào được không?
– Anh là ai?
– Tên tôi là Steve Sloane. Tôi làm việc ở hăng luật, đại diện quản lý tài sản nhà Harry Stanford.
– Ồ thế à. Vâng. Mời anh vào.
Steve vào phòng.
– Có phải cô bảo với các phóng viên mình là Julia Stanford không?
– Tôi phải nói rằng tôi đã bị họ tấn công. Tôi không hề trông chờ họ, thế mà, anh thấy đấy…
– Nhưng cô đã thực sự nói rằng cô là con gái của Harry Stanford phải không?
– Vâng. Tôi là con gái ông ta.
Anh nhìn nàng và hỏi, đầy nghi ngờ.
– Tất nhiên là cô cỏ bằng chứng chứ.
– Ồ không! – Julia nói chậm chạp – Tôi không có.
– Nào! – Steve kiên nhẫn – Cô hẳn phải có bằng chứng gì chứ. – Anh định lật tẩy trò nói dối của nàng.
– Tôi không có gì cả. – Nàng vẫn không nói gì hơn.
Anh quan sát nàng kỹ hơn và thấy ngạc nhiên. Nàng không giống như anh hình dung trên đường tới đây. Nàng toát ra vẻ chân thực, không giả tạo.
Cô ta dường như rất thông minh. Làm gì có chuyện cô ta ngôc nghếch đến nỗi tới đây nhận là con gái Harry Stanford mà không có bằng chứng gì?
– Thế thì quá bất lợi – Steve nói. – Thẩm phán Tyler Stanford muốn cô đi khỏi thành phố nầy.
Julia tròn mắt:
– Cái gì?
– Đúng thế.
– Nhưng… tôi không hiểu. Tôi còn chưa được gặp hai anh chị kia.
Thế là cô ta vẫn cố mù quáng mà đeo đuổi chuyện nầy. – Steve nghĩ.
– Nghe nầy, tôi không biết cô là ai, hay cô đang chơi trò gì, nhưng cô có thể bị bỏ tù vì điều nầy đấy. Chúng tôi cho cô một cơ hội. Những gì cô đang làm là trái với pháp luật. Cô được lựa chọn. Hoặc là cô đi khỏi thành phố và chấm dứt không quấy rối gia đình nầy nữa, hoặc là chúng tôi sẽ phải bắt cô.
Julia sửng sốt.
– Bắt? Tôi… tôi không biết nói thế nào.
– Đó là tuỳ cô quyết định.
– Thậm chí họ không thèm gặp tôi nữa? – Julia hỏi, lòng tê tái.
– Hãy đừng nghĩ ngợi gì quá nhiều.
Cô thở nặng nhọc:
– Được. Nếu họ đã muốn vậy thì tôi sẽ quay về Kansas. Tôi hứa với anh, họ sẽ không bao giờ nghe thấy điều gì về tôi nữa.
Kansas? Cô đi cả quãng đường dài như vậy để làm cái trò vớ vẩn nầy ư.
– Thế là rất thông minh.
– Anh đứng đó một lát, nhìn cô, bối rối:
– Thôi, tạm biệt cô!
Cô không đáp lại.
Steve về văn phòng gặp Simon Fitzgerald.
– Anh đã gặp cô ta chưa, Steve?
Rồi! Cô ấy sẽ bỏ đi. – Anh dường như lơ đãng.
– Tốt. Tôi sẽ báo lại cho thẩm phán Stanford. Anh ta sẽ hài lòng.
– Ông có biết cái gì làm tôi thấy lấn cấn trong lòng không, Simon?
– Cái gì?
– Con chó vẫn chưa sủa.
– Làm ơn nhắc lại!
– Trong chuyện về Sherlock Holmes ấy mà. Mấu chốt của vấn đề nằm ở cái chưa xảy ra.
– Steve, thế thì có liên quan gì với…
– Cô ấy đến đây không mang theo bằng chứng gì.
Fitzgerald nhìn Steve bối rối.
– Tôi không hiểu. Điều đó nói lên cái gì, theo anh?
– Tại sao cô ấy đến đây, xa xôi như vậy, từ tận Kansas, để nhận là con gái Harry Stanford, thế mà không có một thứ gì để làm bằng chứng cả?
– Thiếu gì kẻ ngu ngốc như thế hả Steve.
Cô ấy không ngu ngốc đâu. Ông phải gặp cô ấy cơ Và còn vài điều nữa làm tôi áy náy, Simon ạ.
– Cái gì?
Xác Harry Stanford bị mất tích. Khi tôi tìm gặp Dmitri Kaminsky, nhân chứng duy nhất về tai nạn của ông ta, thì anh ta cũng biến mất… Và dường như không ai biết cô Julia Stanford thứ nhất hiện nay ở đâu.
Simon Fitzgerald nhíu mày:
– Anh đang nói gì vậy?
Steve nói chậm rãi.
– Có điều gì đó đang diễn ra cần phải lý giải. Tôi sẽ đến gặp cô ta một lần nữa.
Steve Sloane đến khách sạn Copley Square và hỏi nhân viên trực.
– Anh làm ơn gọi cho cô Stanford được không?
Người nhân viên nhìn lên.
– Ồ tôi xin lỗi. Cô Stanford đã đi khỏi đây rồi.
Cô ấy có để lại địa chỉ không?
– Không, thưa ngài.
Steve đứng đó, bực bội. Anh không làm gì hơn được nữa.
– Ồ có thể mình sai thì sao, – anh nghĩ một cách tỉnh táo. – Biết đâu cô ta cũng chỉ là một kẻ giả mạo thì sao. Giờ thì chúng ta không thể biết gì hơn nữa. Anh quay đi. Người gác cửa đang đưa một đôi ra taxi.
– Xin lỗi, cho hỏi. – Steve nói.
Người gác cửa quay ra.
– Ngài cần taxi à?
– Không, tôi muốn hỏi anh một câu. Sáng nay anh có thấy cô Stanford đi ra khỏi khách sạn không?
– Có chứ. Ai chả nhìn theo cô ấy. Đó quả là một người nổi tiếng. Tôi còn gọi taxi cho cô áy nữa.
– Anh không biết cô ấy đi đâu, đúng không? – Anh nhận thấy mình đang nín thở.
Biết chứ. Tôi còn bảo tài xế đưa cô ấy tới đâu mà.
– Đó là đâu vậy? Steve hỏi liền.
Tới bến xe buýt Greyhound ở ga phía Nam. Tôi thấy cũng lạ khi một người giàu như thế mà lại…
– Tôi cũng cần một taxi ngay bây giờ.
Steve đi giữa đám đông hành khách ở bến xe buýt Greyhound, mắt đảo lia lịa, tìm kiếm. Không thấy Julia đâu cả.
Cô ấy đi rồi, Steve buồn rầu nghĩ. Tiếng loa phát thanh bỗng vang lên, báo về các xe buýt chuẩn bị rời bến. Anh nghe thấy “… và Kansas City,” thế là lao vội đến cửa lấy khách.
Julia đang chuẩn bị bước lên xe.
– Dừng lại? – Anh gọi.
Nàng giật mình, quay lại Steve chạy đến bên.
– Tôi muốn nói chuyện với cô.
Nàng nhìn anh, giận dữ.
– Tôi không cờn gì để nói với anh nữa.
Và nàng quay ngoắt đi.
Anh vồ lấy tay nàng:
– Hượm đã! Chúng ta thực sự cần phải nói chuyện với nhau.
– Xe tôi sắp chạy rồi.
– Sẽ còn xe khác.
Nhưng hành lí của tôi để trên xe.
Steve quay sang nhân viên khuân vác.
– Người phụ nữ nầy sắp sinh con. Hãy lấy ngay hành lý của cô ấy ra khỏi đây. Nhanh lên.
Người phụ khuân vác nhìn Julia ngạc nhiên.
– Vâng! – Rồi anh ta hối hả mở khoang để hành lý -Cái nào của bà?
Julia quay sang Steve, bối rối.
– Anh cô biết anh đang làm gì không?
– Không! – Steve trả lời.
Nàng nhìn anh giây lát, rồi quyết định chỉ vào hành lí:
– Cái nầy.
Người khuân vác lôi vali ra.
– Cô có cần tôi gọi xe cấp cửu hay sự giúp đỡ nào không?
– Không, cám ơn anh. Tôi sẽ ổn thôi.
Steve nhấc va li lên rồi họ cùng nhau đi ra.
– Cô ản sáng chưa?
– Tôi không đói. – Nàng đáp lạnh lùng.
– Cô nên ăn gì đó. Bây giờ cô phải ăn cho hai người rồi.
Anh cười. Nụ cười đầu tiên trong hai ngày qua.
Họ ăn sáng ở khác sạn Julien. Julia ngồi đối diện Steve, toàn thân nàng cứng lại vì giận dữ.
Sau khi gọi món, Steve nói.
– Tôi muốn biết vài điều. Cái gì làm cho cô nghĩ rằng có thể nhận được một phần tài sản của nhà Stanford khi không có bằng chứng gì xác minh về thân thế.
Nàng nhìn anh đầy khó chịu.
– Tôi không đến đó để đòi tài sản. Cha tôi chắc sẽ chả đề lại gì cho tôi cả. Tôi chỉ muốn gặp gia đình. Nhưng rõ ràng là họ không muốn gặp tôi.
– Cô có tài liệu nào… hay bất cứ bằng chứng nào chứng tỏ cô là ai không?
Cô nhớ đến hộp tư liệu ở nhà, và lắc đầu.
– Không. Không cỏ gì.
– Tôi muốn cô nói chuyện với một người.
Đây là Simon Fitzgerald. – Steve lương lự – Ừ… Julia Stanford. – Anh ngập ngừng giới thiệu.
Fitzgerald nói một cách nghi ngại.
– Mời cô ngồi.
Julia ngồi mớm xuống ghế, chỉ chực đứng dậy để đi.
Fitzgerald nhìn cô gái chăm chú. Cô ta có đôi mắt xám của nhà Stanford, nhưng nhiều người khác cũng có như thế.
– Cô nhận là con gái của Rosemary Nelson?
– Tôi không nhận gì cả. Tôi là con gái của Rosemary Nelson!
– Thế mẹ cô đâu?
Mẹ tôi mất cách đây mấy năm rồi.
– Ôi tôi xin lỗi. Cô có thể kể với chúng tôi về mẹ cô được không?
Không! – Julia nói. – Tôi không nên nói thì hơn.
Nàng đứng lên.
– Tôi muốn đi khỏi đây.
Nghe nầy, chúng tôi muốn giúp đỡ cô mà. – Steve nói.
Nàng quay sang anh.
– Thế à? Gia đình tôi không muốn nhìn thấy tôi. Còn anh muốn giao tôi cho cảnh sát. Tôi không cần loại giúp đỡ đó.
Nàng bắt đầu đi ra cửa.
Steve nói:
– Đợi đã! Nếu cô đúng là người như cô nói, thì cô hẳn phải có cái gì đó có thể chứng minh chứ?.
– Tôi đã nói rồi, tôi không có gì cả. – Julia nói. – Mẹ tôi đã hoàn toàn tuyệt giao với Harry Stanford.
– Trông mẹ cô như thế nào? – Simon Fitzgerald hỏi.
– Bà rất đẹp. – Julia nói. – Giọng bà ấm áp. Bà là người đáng yêu nhất… – Nàng bỗng nhớ ra điều gì.
– Tôi có một bửc ảnh của bà. – Nàng lấy ở cồ ra một chiếc lắc vàng hình quả tim và đưa cho Fitzgerald.
Ông nhìn cô giây lát, rồi mở ra. Một bên có bức ảnh chân dung Harry Stanford và bên kia là Rosemary Nelson. Có dòng chữ khắc TẶNG R. BẰNG CẢ TÌNH YÊU H.S. 1969
Simon Fitzgerald chăm chú nhìn chiếc lắc một lúc lâu. Khi ngẩng lên, giọng ông khàn đi.
– Chúng tôi nợ cô một lời xin lỗi, cô gái thân yêu.
Rồi ông quay sang Steve.
– Đây chính là Julia Stanford.