Sáng, Trưa, Đêm

Chương 14: Sáng (13)


Bạn đang đọc Sáng, Trưa, Đêm – Chương 14: Sáng (13)

Trở về Rose Hill, Tyler lao thẳng đến điện thoại:
– Fitzgerald nói rằng sẽ không chuyện gì được lọt ra ngoài. Nghĩa trang đã đồng ý không để dư luận đàm tiếu về vụ nầy. Các nhân viên điều tra đã yêu cầu bác sĩ Collins giữ bí mật và Perry Winger thì hoàn toàn tin cậy được.
Woody không hề quan tâm một chút nào.
– Tôi không biết mụ đó làm như thế nào. – Gã nói.
– Nhưng mụ ấy sẽ không rời khỏi đây được. – Gã trừng trừng nhìn mọi người, – Tôi cho rằng các vị không nghĩ rằng mụ ta đã dàn xếp vụ nầy.
Tyler chậm rãi:
– Tôi e rằng tôi phải đồng ý với chú, Woody. Không ai khác có thể có được lý do để làm như vậy. Cô ta rất thông minh và quỷ quyệt, và cô ta rõ ràng không hành động một mình. Tôi không biết là chúng ta đang phải đương đầu với một thế lực nào?
– Thế chúng ta phải làm gì bây giờ? – Kendall hỏi.
Tyler nhún vai.
– Tôi không biết. Tôi cũng mong là tôi biết. Tôi cho rằng cô ta sẽ ra toà và sẽ tham dự vào tờ chúc thư.
– Cô ta có cơ hội chiến thắng không? – Peggy dụt dè hỏi.
– Tôi e là có. Cô ta rất có sức thuyết phục và đã chẳng làm một vài người trong chúng ta tin tưởng vào cô ta đấy thôi.
– Chúng ta phải làm gì chứ. – Marc kêu lên. – Có nên gọi cảnh sát vào vụ nầy không?
– Fitzgerald nói rằng cảnh sát cũng đã tiến hành điều tra vụ cái xác mất tích và họ đang đi vào ngõ cụt. Không phải chuyện đùa đâu. – Tyler nói – Hơn thế, cảnh sát cũng muốn giữ bí mật, nếu không họ sẽ phải đưa ra một tên dở hơi và đổ vấy cho hắn tội cướp xác. Chúng ta có thể yêu cầu họ điều tra sự giả mạo nầy.
Tyler lắc đầu:
Đây không phải chuyện của cảnh sát. Đây là chuyện riêng. – Y dừng lại một chút, sau đó nói. – Các vị có cho rằng…
– Cái gì?
– Chúng ta nên thuê một thám tử tư để lột mặt nạ cô ả ra.
– Ý kiến không tồi đâu. Anh có biết ai không?
– Không, không rõ lắm. Nhưng chúng ta có thể yêu cầu Fitzgerald tìm giúp một người. Hay là… – Y ngập ngừng. – Tôi chưa bao giờ gặp người nầy nhưng tôi nghe nói có một thám tử tư ở Chicago có những mối quan hệ rất tuyệt vời. Anh ta còn có một danh tiếng rất chắc chắn.
– Tại sao không tìm hắn nếu chúng ta định thuê hắn?- Marc hỏi.
Tyler nhìn quanh.
– Điều đó tuỳ thuộc vào các vị.
– Chúng ta có thể mất cái gì? – Kendall hỏi.
– Có lẽ giá cả sẽ đắt. – Tyler cảnh cáo.
Woody khịt mũi.
– Đắt? Chúng ta đang nói đến cả tỉ đô la cơ mà?
Tyler gật đầu.
– Tất nhiên. Chú nói đúng.
– Tên hắn là gì?
Tyler cau mày.
– Tôi không nhớ. Simpson… Simmons. Không, không phải vậy. Có thể là một cái tên gì đó tương tự như vậy. Để tôi hỏi văn phòng ở Chicago.
Họ nhìn theo Tyler nhấc điện thoại lên và quay số Hai phút sau, y đã nói chuyện với người phụ trách bên đó.
– Tôi là thẩm phán Tyler Stanford. Tôi biết rằng văn phòng của ông có một cộng tác viên là thám tử tư làm việc rất xuất sắc. Tên anh ta hình như là Simmons hay là…
Giọng nói từ phía bên kia:
– Ồ chắc là ông muốn nói đến Frank Timmons:
– Timmons. Đúng là anh ta đấy. – Kendall đưa mắt nhìn mọi người và mỉm cười. – Không biết các ông có thể cho tôi số điện thoại của anh ta để tôi liên lạc trực tiếp được không?
Sau khi viết số điện thoại, Tyler đặt máy xuống quay lại mọi người và nói:
– Tốt, bây giờ, nếu tất cả đã đồng ý tôi sẽ gọi hắn.
Không ai phản đối.

***
Buổi chiều hôm sau, Clark đi thẳng vào phòng khách, nơi mọi người đang chờ.
– Ông Timmons đã đến!
Đó là một người đàn ông khoảng 40 tuổi làn da nhợt nhạt và vóc dáng như một võ sĩ quyền anh.
Trên khuôn mặt ông ta là một cái mũi gẫy và một cặp mắt sáng, hơi pha chút tò mò ông ta nhìn Tyler, Marc, rồi đến Woody và cất giọng hỏi:
– Thẩm phán Stanford?
– Tôi là Stanford. – Tyler gật đầu.
– Frank Timmons. – Ông ta nói.
– Mời ngồi, ông Timmons.
– Cảm ơn! – Ông ta ngồi xuống. – Ông là người đã gọi điện cho tôi, đúng không?
– Vâng!
– Thật ra mà nói, tôi cũng chưa biết có thể làm gì cho ông. Tôi không có một văn phòng liên lạc nào ở đây.
– Hoàn toàn không cần thiết. – Tyler trả lời – Chúng tôi đơn thuần chỉ muốn vạch ra bộ mặt thật của một người đàn bà.
– Người mà anh đã nói với tôi qua điện thoại, rằng cô ta tự nhận là em gái cùng cha khác mẹ, và không còn cách nào để tiến hành cuộc thử ADN?
– Đúng vậy, – Woody nói.
Timmons nhìn mọi người:
– Và các vị không tin rằng cô ta là đứa em gái cùng cha khác mẹ của mình?
Một khoảnh khắc do dự.
– Không! – Tyler trả lời. – Về một khía cạnh khác, có thể cô ta nói đúng. Tất cả những gì chúng tôi muốn anh làm là cung cấp những bằng chứng xác thực để chứng tỏ cô ta là em gái của chúng tôi thật hay chỉ là giả mạo.
– Đủ rồi. Các anh sẽ phải trả tôi một ngàn đô la một ngày kèm một số chi tiêu khác.
– Một ngàn? – Tyler hỏi, vẻ sứng sốt.
– Chúng tôi sẽ trả. – Woody ngắt lời. – Bây giờ tôi cần tất cả thông tin các vị có về cô ta.
– Có vẻ nhử không nhiều lắm đâu. – Kendall nói.
Tyler bắt đầu:
– Cô ta không có một bằng chứng nào cả. Cô ta đến cùng với nhiều chuyện về thời thơ ấu của chúng tôi và nói rằng mẹ cô ta đã kể lại, và…
Timmons giơ tay lên:
– Khoan đã. Mẹ cô ta là ai?
– Từng là gia sư trong nhà chúng tôi, tên là Rosemary Nelson.
– Chuyện gì đã xảy ra với bà ta?
Họ nhìn nhau, khó chịu.
Woody lên tiếng:
– Bà ta có một đoạn tình với bố tôi và đã có thai. Bà ta đã bỏ đi cùng cái thai đó. – Gã nhún vai – Bà ta đã biến mất.
– Tôi hiểu. Và người phụ nữ nầy tự nhận là con của bà ta.
– Đúng!
– Có quá ít thông tin để tiếp tục điều tra. – Timmons ngồi đó, nghĩ ngợi. Cuối cùng ông ta ngửng đầu lên:
– Được! Tôi biết tôi phải làm gì.
– Đó cũng là tất cả những gì chúng tôi yêu cầu. – Tyler nói.
***
Việc đầu tiên của Timmons là đến ngay thư viện Boston và đọc tất cả những bài báo về những vụ scandal dính líu đến Harry Stanford, về cô giáo dậy trẻ, về việc tự tử của vợ Stanford. Có đầy đủ tư liệu để viết thành một cuốn tiểu thuyết.
Bước tiếp theo là thăm Simon Fitzgerald.

– Tên tôi là Frank Timmons. Tôi…
– Tôi biết ông là ai, ông Timmons. Thẩm phán Stanford yêu cầu tôi hợp tác với ông. Tôi có thể giúp gì ông?
– Tôi muốn điều tra cô con gái ngoài giá thú của Harry Stanford. Cô ta khoảng 28 tuổi, đúng không?
– Đúng. Cô ta sinh ngày mồng 9 tháng 8 năm 1969 tại bệnh viện St. Joseph s ở Milwaukee, Wiscousin. Bà mẹ đặt tên cho cô ta là Julia. – Ông nhún vai. – Rồi họ đã biến mất. Tôi e đây là tất cả những gì tôi có.
– Đó mới chỉ là sự bắt đầu. -Timmons nói. – Một sự bắt đầu.
***
Bà Dougherty, người quản lí tại bệnh viện St. Joseph s ở Milwaukee, là một người phụ nữ khoảng 60 tuổi, tóc xám.
– Vâng, tất nhiên tôi nhớ. – Bà ta nói. – Làm sao tôi có thể quên chuyện đó. Đó là một scandal khủng khiếp. Câu chuyện xuất hiện trên tất cả các mặt báo. Các phóng viên ở đây đã điều tra ra cô ta là ai và họ không lúc nào rời khỏi cô gái đáng thương đó.
Sau khi rời khỏi đây, họ đã đi đâu?
– Tôi không biết. Cô ta không có địa chỉ để lại.
– Thế cô ta có trả đầy đủ viện phí trước khi đi không, thưa bà Dougherty?
– Không… đúng là không.
– Tại sao bà nhớ chuyện nầy vậy?
– Bởi vì nó thật thương tâm. Tôi nhớ rõ cô ta ngồi đúng cái ghế mà ông đang ngồi, và nói với tôi rằng cô ta chỉ có thể trả một phần viện phí nhưng cô ta có hứa sẽ gửi tiền đến, trả nốt phần còn lại. Điều nầy vi phạm quy tắc của bệnh viện, tất nhiên, nhưng tôi cảm thấy thương cô ta quá, cô ta vẫn còn ốm lắm khi ra đi và tôi đã nói “ừ”.
– Thế cô ta có gửi tiền đến không?
– Dĩ nhiên là có – khoảng hai tháng sau. Bấy giờ cô ta đã có việc làm tại một văn phòng nào đó.
– Bà có còn nhớ nó ở đâu không?
– Không, Chúa ơi. Hai mươi mấy năm rồi, ông Timmons.
Bà Dougherty, bà có giữ hồ sơ bệnh nhân không?
– Có – Bà nhìn thẳng vào Timmons. – Ông muốn tôi kiểm tra lại hồ sơ?
– Nếu bà không phản đối. – Ông ta cười vui. – Nó sẽ giúp Rosemary chứ?
– Có thể sẽ là một sự tuyệt diệu đối với cô ta.
Bà Dougherty rời khỏi văn phòng.
Mười lăm phút sau, bà quay lại với một tờ giấy trên tay.
– Đây rồi, Rosemary Nelson. Địa chỉ để lại: Văn phòng Elite, Omaha, Nebraska.
***
Văn phòng Elite được điều hành bởi Otto Broderick, một người đàn ông khoảng 60 tuổi.
– Chúng tôi thuê rất nhiều nhân công tạm thời. – Ông ta nhấm nhẳn – Làm sao anh có thể bắt tôi nhớ về một người đã làm cách đây lâu như vậy?
– Đây là một vụ rất quan trọng. Cô ta có một mình, khoảng gần 30 tuổi, sức khoẻ tồi. Cô ta có một đứa con và…
– Rosemary.
– Đúng rồi. Tại sao ông lại nhớ ngay đến cô ta?
– Tôi thích những điểu trùng hợp, ông Timmons.
– Ông có biết thuật nhớ là cái gì không?
– Tốt, đó là cái tôi đã sử dụng. Tôi kết hợp nhiều từ ngữ với nhau. Có một bộ phim được chiếu mang tên Đứa con của Rosemary. Còn Rosemary khi đến đây cũng nói cô ta có một đứa con, tôi nhập hai cái làm một và…
– Rosemary ở đây bao lâu?
– Ồ gần một năm, tôi đoán vậy. Sau đó báo chí điều tra ra cô ta là ai và dĩ nhiên, họ không để cô ta yên. Cô ta phải rời khỏi đây vào ban đêm để thoát khỏi họ.
– Ông Broderick, ông cho rằng Rosemary Nelson sẽ đi đâu khi cô ta rời khỏi đây?

– Tôi nghĩ là Florida. Cô ta thích thời tiết ấm áp. Tôi đã giới thiệu cô ta với một hãng tôi quen biết ở đó.
– Tôi có thể biết tên hãng đó chứ?
– Dĩ nhiên. Đó là hãng Gale. Tôi có thể nhớ tên nó vì tôi thấy nó giống tên những cơn bão ở Florida hàng năm.
***
Mười ngày sau cuộc gặp gỡ ở nhà Stanford, Timmons trở lại Boston. Ông ta đã gọi điện trước và khi tới, ông thấy cả nhà Stanford đang đợi mình.
Họ ngồi thành một hình bán nguyệt, nhìn Timmons khi ông ta bước vào phòng khách ở Rose Hill.
– Ông nói có tin mới cho chúng tôi phải không? – Tyler mở đầu.
– Đúng vậy. – Ông ta mở cặp và rút ra mấy tờ giấy.
– Đây đúng là một vụ rất thú vị. – Ông ta nói. – Khi tôi bắt đầu…
– Làm ơn đừng dài dòng. – Woody nóng nẩy cắt ngang. – Cô ta có phải là giả mạo hay không?
Ông ta nhìn mọi người:
– Nếu ông không phản đối, ông Stanford, tôi sẽ trình bày theo cách của tôi.
Tyler đưa mắt cho Woody.
– Thế cũng được. Làm ơn bắt đầu đi.
Họ nhìn ông ta xem lại tài liệu:
Cô giáo dạy trẻ nhà Stanford, Rosemary Nelson, có một đứa bé gái, là con của Harry Stanford. Bà ta và đứa con đã đến Omaha, Nebraska, ở đó bà ta đã làm việc trong văn phòng Elite. Ông chủ của bà ta đã nói với tôi rằng bà ta không thích nghi được với thời tiết ở đấy. Tiếp đó, tôi theo dấu họ đến Florida, ở đây bà ta làm việc cho hãng Gale. Họ chuyển nhà xoành xoạch. Tôi lần theo dấu đến San Francisco, nơi họ đã sống cách đây hơn mười năm. Và đây cũng là dấu vết cuối cùng. Sau đó, họ biến mất. – Ông ta ngửng lên.
– Thế hả, Timmons? – Woody hỏi gặng. – Anh mất dấu họ từ mười năm trước à?
– Không, không phải vậy. – Ông ta lục trong cặp và lôi ra một tờ giấy khác – Cô con gái, Julia, nộp đơn xin cấp bằng lái xe khi cô 17 tuổi.
– Thế thì sao? – Marc hỏi.
– Ở bang California, các lái xe đều phải để lại dấu vân tay. – Ông ta chìa ta một tấm thẻ. – Đây là dấu vân tay của Julia Stanford thật.
Tyler nói, vẻ kích động.
– Tôi hiểu. Nếu chúng phù hợp…
– Thì cô ta thật sự là em gái của chúng ta. – Woody ngắt lời.
– Đúng vậy, – Timmons gật đầu. – Tôi đã mang theo cái máy lấy dấu tay đây, để phòng trường hợp các vị cần kiểm tra cô ta ngay. Cô ta có ở đây không?
– Cô ta ở khách sạn. – Marc nói. – Sáng nào tôi cũng nói chuyện với cô ta, cố gắng thuyết phục cô ta ở lại đây cho tới ngày chúng ta đạt được kết quả.
– Hãy đi gặp cô ta! – Woody nói – Ngay lập tức!
Nửa giờ sau, cả nhóm đã tới khách sạn Tremont.
Vừa bước vào, họ thấy cô ta đang xách hành lý đi ra.
– Cô đi đâu vậy? – Kendall hỏi.
Julia quay lại.
– Về nhà! Thật là sai lầm khi tôi đã định đến đây.
– Cô không thể trách chúng tôi vì… – Tyler nói.
Cô nhìn y, giận dữ:
– Từ lúc mới đến tôi đã bị các vị nghi ngờ. Các vị nghĩ rằng tôi đến đây vì tiền. Không, tôi không cần. Tôi đến vì tôi muốn có một gia đình. Tôi… tôi không bao giờ… – Nàng quay lại với đống đồ đạc.
– Đây là Frank Timmons. Ông ta là một thám tử tư Tyler nói. Nàng ngẩng lên:
– Sao? Tôi bị bắt à?
– Không, thưa cô! Julia Stanford đã thi lấy bằng lái xe ở San Francisco khi mới 17 tuổi.
– Đúng vậy. Điều đó trái với luật pháp à?
– Không, thưa cô… Điểm chính là…
– Điểm chính là, – Tyler đỡ lời, – dấu tay của Julia Stanford ở trên tấm bằng lái xe.
Nàng nhìn mọi người.
– Tôi không hiểu gì cả.
– Chúng tôi muốn kiểm tra xem dấu tay của cô có giống thế không.
Môi cô mím lại:
– Không! Các vị không có quyền.
– Cô nói rằng sẽ không để chúng tôi lấy dấu tay cô? – Woody gằn giọng.

– Đúng vậy!
– Tại sao? – Marc hỏi.
– Bởi vì tất cả những gì các vị làm khiến cho tôi có cảm giác mình là một tên tội phạm. Thôi, tôi thấy đủ lắm rồi. Các vị hãy để cho tôi yên.
– Đây là cơ hội tốt để chứng minh thân phận của cô. – Kendall nói nhẹ nhàng. – Chúng tôi cũng thấy bối rối như cô vậy. Chúng tôi bắt buộc phải giải quyết cho xong chuyện nầy.
Nàng đứng đó, nhìn vào mặt họ, từng người một.
Cuối cùng nàng nói, giọng mệt mỏi:
– Được! Các vị cứ thực hiện đi.
– Tốt lắm.
– Ông Timmons. – Tyler nói.
– Đây – Ông ta lôi ra một cái máy lấy dấu tay nhỏ và đặt nó lên bàn, sau đó ông ta mở hộp mực. – Nào, mời cô. lại đây.
Tất cả im lặng dõi theo từng bước chân của Julia tiến về phía chiếc bàn. Timmons cầm tay Julia lên và lăn từng ngón tay một vào hộp mực. Sau đó ông ta ấn chúng lên một tờ giấy trắng.
– Không tồi phải không? – Ông đặt tấm bằng lái xe cạnh những dấu tay còn tươi mầu mực.
Cả đám người đến vây quanh chiếc bàn và nhìn vào hai mẫu vân tay. Chúng thật giống nhau.
Woody thốt ra đầu tiên.
– Giống hệt nhau.
Kendall nhìn Julia với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
– Cô thật sự là em gái của chúng tôi, đúng không?
Julia cười qua nước mắt.
– Đó là tất cả những gì tôi đang muốn nói với các người.
Tất cả bỗng nhiên ồ lên.
– Thật không thể tin được…!
– Sau bao nhiêu năm…!
– Tại sao mẹ em lại không trở về?
– Xin lỗi vì đã xử tệ với em.
Nụ cười của Julia toả sáng cả căn phòng.
– Không sao. Mọi việc giờ đã ổn cả.
Woody cầm hai tấm giấy có dấu tay lên:
– Lạy Chúa, mảnh giấy nầy đáng giá tỉ đô la. – Gã cho miếng giấy vào ví. – Tôi sẽ làm một miếng như vậy bằng đồng.
Tyler quay lại với cả nhà:
– Đây đúng là một buổi lễ thật sự. Chúng ta nên quay về Rose Hill. – Y quay lại cưởi với Julia. – Chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc để đón em. Trước hết, em hãy làm thủ tục trả buồng đi.
Nàng nhìn họ, cặp mắt sáng lên:
– Nó như một giấc mơ đã thành hiện thực. Rốt cuộc tôi cũng đã có một gia đình.
Nửa giờ sau, tất cả đều đã ở tai Rose Hill và Julia thì đang bận bịu với căn phòng mới. Những người khác ở dưới nhà nói chuyện ầm ĩ
– Nó nhất định cảm thấy như mình vừa trải qua một cuộc điều tra vậy. – Tyler trầm ngâm.
– Dĩ nhiên. – Peggy phụ hoạ. – Tôi không biết cô ấy chịu đựng bằng cách nào?
– Còn tôi thì muốn biết đứa em nầy sẽ hoà nhập vào cuộc sống mới ra sao đây. – Kendall nói.
– Giống như chúng ta thôi. – Woody đáp một cách khô khan. – Với rất nhiều rượu champagne và trứng cá caviar.
– Tôi cũng như mọi người, rất vui vì chuyện nầy đã giải quyết xong. Để tôi đi xem cô ta có cần giúp đỡ gì không? – Tyler đứng dậy.
Y lên lầu và đi dọc theo hành lang, đến cửa phòng cô gái y gõ cửa và gọi to:
– Julia?
– Cửa không khoá. Cứ vào.
Y đứng trên bậc cửa và cả hai im lặng nhìn nhau.
Rồi Tyler thận trọng đóng cửa lại, cầm tay cô gái và nở một nụ cười.
– Thành công rồi, Margo! Chúng ta thành công rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.