Đọc truyện Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống – Chương 30: Làm thịt Hoàng Nhan Hồng Liệt!
Sáng sớm hôm sau, Thu nhi liền đánh thức Lý Thiên Ngọc từ trong mộng tỉnh dậy, không nghĩ tên này tối qua không biết có chuyện gì vậy mà lại mộng xuân mới chết chứ, hại hắn sáng sớm ngày ra đã ướt quần, Thu nhi thấy vậy liền phá lên cười, làm hắn mất mặt một trận.
Vội thay đổi quần áo, sau đó liền mang Thu nhi đi ra sáng thần hệ thống, liền qua gõ cửa phòng Lý Bình.
Sau đó, 3 người xuống sảnh gọi lên một bàn thực vật bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Khi 3 người đang nói chuyện rôm rả thì chợt nghe phía ngoài ồn ào một trận, sau đó dồn dập tiếng bước chân truyền tới, chỉ trong chốc lát liền xuất hiện một đám mặc quần áo gia đinh khoảng hơn 30 người tiến đến vây quanh ba người.
Lúc này một tên trung niên nam tử dáng người thấp bé, bụng phệ liền ngang nhiên đi tới.
– Là ai hôm qua phế con trai của lão phu mau quỳ xuống nộp mạng!
– Là ta! Có vấn đề gì sao!? – Lý Thiên Ngọc thản nhiên nói
– Thì ra là ngươi! Tiểu súc sinh ngươi thật to gan, con trai Hoàng Đức Minh ta mà ngươi cũng dám phế, hôm nay để lão phu bắt được ngươi, không rút gân lột da ngươi không được!
– Còn cả hai con kỹ nữ đi cùng ngươi, lão phu chắc chắn sẽ đem chúng ném vào trong kỹ viện cho vạn người cưỡi!
– Ngươi vừa nói gì cơ!? Có thể lặp lại không!? Tai ta nghe không rõ!? -Lý Thiên Ngọc lúc này sát tâm chợt hiện, vẻ mặt băng lãnh mở miệng chậm rãi nói.
Mắng hắn thì cũng thôi nhưng lại còn dám mang Lý Bình với Thu nhi ra nói lời vũ nhục, không phải muốn chết thì là gì? Lý Thiên Ngọc từ trước đến giờ đều nghĩ nữ nhân là để yêu thương trân trọng, nhất là đối với người thân và nữ nhân của hắn, động vào thì chỉ có con đường chết, hữu tử vô sinh.
Bất quá lúc này tên mập kia vẫn không thức thời mà tiếp tục mở miệng quát:
– Sao nào tiểu súc sinh! Ta chính là muốn rút gân, lột da, móc mắt, cắt lưỡi ngươi, cho ngươi thành phế nhân sau đó đánh cho ngươi bán thân bất toại quăng ra đường cho chó ăn, còn về phần hai con kỹ nữ kia, lão phu chắc chắn sẽ quăng chúng vào kỹ viện làm kỹ nữ cho hàng vạn vạn người cưỡi!
– Hừ! Tốt lắm lão súc sinh, ngươi đã thành công trong việc làm ta tức giận rồi đấy! Chuẩn bị nhận lấy phần thưởng!
Lý Thiên Ngọc liền hừ một tiếng. Sau đó tay hắn vận lên công lực liền vỗ xuống bàn một cái, đũa trong ống liền văng lên, hắn phất tay hướng tên mập.
Hàng loạt những chiếc đũa liền phóng tới, chỉ trong giây lát liền xuyên thủng thân thể tên mập.
– Phập, phập…phập…!!!
Một loạt tiếng động do chiếc đũa xuyên thủng qua cơ thể vang lên, lúc này thân thể của hắn đã bị xuyên thành cái sàng, từng lỗ hổng thông thấu từ đằng trước ra đằng sau thật bắt mắt.
Đặc biệt trong số đó có một đôi cắm thẳng vào hai con ngươi của hắn, một chiếc cắm thẳng vào họng, một chiếc cắm thằng vào cái chân thứ ba.
Tên mập không kịp mở miệng nói ra một câu, thân thể đã đổ ập ra phía sau như một cây chuối, khoảng 1s sau, từ trong lỗ máu liền phun ra một lượng lớn máu tươi như thể vòi nước bị tràn van tràn ngập khắp mặt đất.
Lúc này, lũ gia đinh, kẻ cầm gậy gỗ, kẻ cầm cuốc, kẻ cầm xẻng liền từ trong mộng choàng tỉnh, nhìn cảnh tượng thảm thiết đầy huyết tinh trước mặt mà sững cả người.
Đột nhiên một kẻ trong đó liền quăng binh khí trong tay xuống đất đến “xoảng!” một cái sau đó mở miệng thất thanh kinh hô:
– Aaaaa! Giết người! Chạy mau…!!!!!!
Mấy tên gia đinh còn lại cũng đột nhiên bừng tỉnh, hô thét toán loạn, hướng phía ngoài cửa chạy đi.
– Hừ! Đã đến gây sự còn nghĩ đến sống sót mà đi sao, nghĩ thật đẹp! – Lại một tiếng hừ lạnh tiếp tục vang lên.
– Bịch, bịch, bịch….bịch….bịch………….! Hàng loạt tiếng “bịch!” vang lên, chính là tiếng động phát ra do Lý Thiên Ngọc trong chớp nhoáng xuất thủ đá ra 30 lần Liêu âm cước.
– Aaaa…!!!
– Ốiiiii…..mẹ của ta ơi..!!!
– Ááá….đau quá…!!!!
– A…đản đản của ta nát rồi!!!
…………………
Hàng loạt tiếng hét thảm sau đó liền vang lên,sau đó đương nhiên là tiếng của hệ thống thông báo hắn nhận được 150 điểm kinh nghiệm rồi. Lý Thiên Ngọc cũng chẳng thèm để ý quay lại ngồi vào bàn nói:
– Một đám ruồi bọ quấy rầy thật mất hứng, Thu nhi, tẩu tử chúng ta ăn tiếp thôi, mặc kệ bọn chúng.
– Ừ chúng ta tiếp tục, đừng để tâm mấy tên ác nô vừa rồi, giết chúng coi như thôi! – Lý Bình nói.
Nàng cũng hơi kinh ngạc với phương thức giải quyết của hắn nhưng cũng chỉ nghĩ vì nàng và Thu nhi xả giận nên cũng không hỏi nhiều.
Vừa ăn, vừa nói chuyện phiếm, trong lúc đó thì Lý Thiên Ngọc cũng mở bảng thuộc tính nhân vật, thực ra hôm trước giết 200 tên áp tải binh hắn thu được 1.000 điểm kinh nghiệm, không phải nói chính xác là 199 tên lv.1 thu được 995 điểm kinh nghiệm và 15 điểm kinh nghiệm từ tên đầu lĩnh lv.2. Hôm nay thì thêm 30 tên gia đinh và tên chủ nhân mập của chúng đều là lv.1 được 155 điểm kinh nghiệm, hơn nữa còn thu được
tổng cộng 2.320 hối đoái điểm.
* Nhân vật: Lý Thiên Ngọc
* Cấp: 6 (Phàm cảnh lục trọng) (kinh nghiệm: 4415/4800)
* Công pháp: Hỗn nguyên thôn khí công, Hoàng Đế nội kinh – Nhất trọng.
* Thân pháp: Kinh lôi truy tinh bộ – Tiểu thành
* Võ công: Liêu âm cước, Đại thiên tịch diệt chỉ pháp – Tiểu Thành
* Nghề nghiệp: Trù sư cấp 1, Đan sư cấp 4, Y sư cấp 5, Đoán tạo sư cấp 1
* Danh hiệu: Đồ tể giết heo
* Vũ khí: Dao phay
* Sủng vật: Bạch Tuyết
* Tọa kỵ: Không
* Điểm kỹ năng: 12
* Hối đoái điểm: 5670
Nhìn bảng thuộc tính xong Lý Thiên Ngọc cũng thầm gật đầu, tuy chưa lên được lv.7 cũng coi như không chậm đến đâu, hắn hoàn toàn thỏa mãn.
Tuy có thể nói mỗi thế giới đều là một loại phụ bản, người trong đó nếu nói không xen lẫn tình cảm vào đó thì đều coi như là quái cho hắn xoát, nhưng nội tâm hắn không thể làm được điều vô tình như vậy, nếu để mạnh hơn mà biến thành một cỗ máy giết chóc, vậy muốn mạnh để làm gì đây!?
Đọc qua một lượt, khi lướt đến chỗ sủng vật, hắn hơi sững người một chút, phải nói chính xác là Lý Thiên Ngọc đã quên mất tiêu con tiểu miêu này, thiện tai, thiện tai a!
“Bạch Tuyết a Bạch Tuyết đừng trách chủ nhân ngươi nha, chủ nhân ngươi là con người của công việc, bận rộn quá nên không có thời gian chăm sóc chỉ bảo cho ngươi, đừng trách ta nha” Lý Thiên Ngọc nghĩ thầm.
Bạch Tuyết lúc này đang say giấc nồng trong không gian sủng vật chứ không nhất định sẽ nhảy dựng lên giương 5 cái vuốt mèo chỉ thẳng mũi hắn mà nói:” Tên khốn kiếp vô lương tâm, ngươi chỉ bảo chăm sóc được ta lúc nào, hơn nữa đừng nghĩ ta trong hệ thống mà ta không biết gì à nha, ngươi suốt ngày hú hí với Thu nhi còn tâm trí đâu mà quan tâm tới ta, ta đây miêu sinh thật khổ! Ai đên đánh chết tên chủ nhân vô lương tâm này giùm miêu ta a!”
Lý Thiên Ngọc không biết chứ hắn mà biết thì cũng…ừ thì cũng xin lỗi miêu sinh một cái gọi là an ủi…khặc..!
Mở sủng vật không gian hắn liền xem qua thông tin con mèo này.
* Sủng vật: Bạch Tuyết (Thánh thú bạch hổ)
* Cấp: 30
* Trưởng Thành: Ấu niên kỳ (6.515/30.000.000)
Con tiểu miêu Bạch Tuyết này trưởng thành lên đến thành niên kỳ liền muốn tới 30.000.000 kinh nghiệm, Lý Thiên Ngọc có chút muốn văng tục, thao con mụ nội nó, biết đến ngày tháng năm nào a!? Giờ hắn còn lê lết ở lv.6 đây, giết bao nhiêu cũng chỉ coi như một sợi lông trên chín con trâu!
Trái ngược với Bạch Tuyết, Thu nhi tốc độ tăng lv có vẻ nhanh hơn nhiều a, giờ đã lv.8 sắp lv.9 rồi, hắn tiện tay lôi con tiểu bạch miêu từ trong sủng vật không gian ra, mặc cho biểu hiện nhăn như khỉ ăn ớt của con mèo này, có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi, tên chủ nhân vô lương tâm này giờ còn lôi nó ra đem cho Thu nhi chơi cùng để hống cho nàng vui vẻ, nàng có vẻ rất thích con mèo này, vừa ôm vừa vuốt ve nó đến nỗi hắn trông mà có chút hâm mộ nha.
Con mèo này thì vẫn nguyên si một dạng miêu sinh không thể yêu, Lý Thiên Ngọc mặc kệ nó, giao nó cho Thu nhi rồi, giờ không thể đòi lại miễn cho nàng cũng không vui.
Tiếp tục trôi qua vài ngày, Lý Thiên Ngọc cũng khá nhàn hạ, cũng không gặp phải tên đui mù nào tới quấy rồi làm hắn có chút ngứa ngáy chân tay, tính toán thời gian, vài ngày tới Lý Bình còn có Bao Tích Nhược lâm bồn rồi, Hắn cũng không ở tại khách điếm mà dắt theo Lý Bình cùng Thu nhi, tất nhiên có cả con mèo nhỏ Bạch Tuyết thuê một chiếc xe ngựa về tới Ngưu gia thôn.
Chỉ mất chưa tới nửa ngày Ngưu gia thôn liền hiện ra trước mắt, vẫn viễn cảnh hoang tàn ấy, tuy nhiên thi thể có lẽ đã được quan binh thu dọn, cả thôn không trông thấy một bóng người.
Tìm tới Quách gia, chính là một căn nhà cũ kỹ bám dầy một tầng tro bụi, Lý Thiên Ngọc đi vào trước tiên, hắn mở toang cửa sau đó phất tay lên liền một trận cuồng phong sinh ra cuốn theo tro bụi, mạng nhện phóng hết ra bên ngoài, chốc lát cả căn nhà liền sạch sẽ hơn hẳn.
Hắn gọi Lý Bình còn có Thu nhi tiến vào sau đó lôi một đống chăn mền, thức ăn, củi, gạo, dầu, muối,…đủ thứ từ trong sáng thần không gian ra chất vào kho.
Xong việc hắn châm lửa chuẩn bị một chậu than rồi mang vào trong phòng, giây lát nhiệt độ tỏa ra khiến cả căn phòng liền trở nên ấm áp.
Lý Bình thì ngủ với Thu nhi ở gian trong, còn hắn thì ở gian ngoài, Lý Thiên Ngọc tính tối nay liền tới chỗ Hoàng Nhan Hồng Liệt cứu ra Bao Tích Nhược, giờ vẫn có chút sớm, hắn không nhanh không vội làm ra một bàn thức ăn, thêm chút rượu gạo ủ nồng độ cao.
Xong xuôi hắn cũng không gọi hai người ra dùng bữa mà một mình đi ra ngoài, khép lại cửa, Lý Thiên Ngọc đề thân pháp phi thẳng tới hướng phủ đệ của Hoàng Nhan Hồng Liệt.
Khoảng cách từ Ngưu gia thôn đến đây cũng khá gần, sau khoảng 15 phút, một tòa phủ đệ nguy nga rộng lớn, mang theo phong cách rất quý phái liền hiện ra trước mắt hắn.
Lý Thiên Ngọc phi thân qua tường vây, tiếp đó đạp không hai bước liền bay lên nóc một tòa nhà nằm ở hướng đông nam, nhìn quanh hoàn cảnh một hồi, đồng thời bật mini map tìm kiếm vị trí Bao Tích Nhược, không lắt léo cho lắm, cũng chỉ bay qua nóc 3 tòa nhà, hắn liền thấy Bao Tích Nhược trong một gian phòng.
Nàng lúc này chưa ngủ mà ngồi ngước mặt nhìn lên bầu trời, nước mắt chậm rãi lăn trên gò má, không biết đang suy nghĩ điều gì, có lẽ nàng nghĩ đến Dương Thiết Tâm chết đi mà đau lòng.
Nàng lúc này thân ảnh, bóng lưng cũng có chút tiều tụy, Lý Thiên Ngọc nhìn thấy vậy cũng có chút thương cảm, tuy nhiên dù vậy hắn cũng không có cách nào thay đổi sự việc đã trôi qua đó là phu quân nàng – Dương Thiết Tâm đã chết rồi!
Thở hắt một tiếng, Lý Thiên Ngọc liền phi thân bay vào trong phòng, Bao Tích Nhược thấy có người tiến vào chuẩn bị kinh hô:
– Người.đ……!!!
Lý Thiên Ngọc vội tiến đến dùng tay chặn lại miệng của nàng, lúc này Bao Tích Nhược đã nhận ra người đến là hắn, liền gật đầu ra hiệu cho hắn buông tay, Lý Thiên Ngọc mới thả tay ra, kéo nàng ngồi xuống hắn mở miệng:
– Tẩu tử! Ta rất tiếc về việc của Dương huynh, tẩu tử xin nén bi thương!
– Thiên Ngọc đệ! Thiết ca đã chết là sự thật sao!? – Bao Tích Nhược nước mắt lăn dài vội vàng cầm chặt lấy tay hắn dò hỏi.
– Tẩu tử! Mặc dù ta không muốn tẩu đau lòng nhưng sự thật Dương huynh và Quách huynh đều đã ra đi, ngươi đừng quá đau buồn, phải nghĩ đến Khang nhi nữa!
– Ta đã cứu ra Lý Bình đại tẩu, hiện giờ đang ở Ngưu gia thôn, chút nữa ta mang ngươi về đó, còn hiện giờ ta phải đi giết Hoàng Nhan Hồng Liệt!
– Cái gì! Tại sao đệ lại muốn giết Hoàng Nhan Hồng Liệt, chính huynh ấy đã cứu rồi mang ta về đây, ta chịu ân cứu mạng của huynh ấy, đệ không thể giết a! – Bao Tích Nhược liền vội vàng ngăn cản nghi hoặc nói.
– Tẩu tử ơi tẩu tử! Ngươi có biết ngươi hiện giờ là đang ở với kẻ thù hay không!? – Lý Thiên Ngọc nhìn nàng có chút đáng thương cười lạnh nói.
– Kẻ thù!? Ngươi nói Hoàng Nhan Hồng Liệt!? – Lý Bình có chút không hiểu hỏi.
– Đúng thế! Hoàng Nhan Hồng Liệt chính là chủ mưu, chính hắn sai hai lần sai người tới Ngưu gia thôn, tẩu có nhớ lần thứ nhất một đám Kim binh mà Khâu đạo trưởng để lọt mất tên cầm đầu không!?
– Tên đó chính là Hoàng Nhan Hồng Liệt, hắn lập mưu muốn chịu ít thương mà tiếp cận tẩu, sau đó lại phải một đợt Tống binh tới tàn sát, hắn nửa đường giết ra trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, muốn tẩu trở thành Vương phi của hắn a!
– Tuy nhiên do sự có mặt của ta, hai lần hắn đều không thành công, nên hắn đợi ta đi khỏi liền tiếp tục phái đợt thứ ba tiến đến giết chết Quách huynh và Dương huynh sau đó hắn cứu tẩu.
– Cho nên nói hắn chính là kẻ thù của tẩu, giờ thì tẩu hiểu rồi chứ, tất cả chỉ vì hắn muốn chiếm đoạt tẩu mà thôi! -Lý Thiên Ngọc khẳng định như đính đóng cột nói.
– Thì ra là vậy! Ha..ha..ha….Vậy mà ta lại ở cùng kẻ thù lâu như vậy,…vậy mà ta trong lòng còn ngu muội mang ơn cứu mạng của hắn….ta thật đáng chết! – Bao Tích Nhược có chút điên cuồng nói.
– Ta nhất định phải giết hắn! – Bao Tích Nhược kích động, tay cầm thanh thiết thương của Dương Thiết Tâm để lại muốn lao ra ngoài.
Lý Thiên Ngọc hơi nhức đầu liền đi tới kéo nàng lại nói:
– Tẩu ra ngoài làm gì!? Tẩu ra có ích gì, giết được hắn sao!?
– Ta cho dù không giết được hắn, cho dù ta có chết đi cũng muốn thay Thiết ca báo thù, đệ trở về đi, nhớ chăm sóc đại tẩu cho tốt! – Bao Tích Nhược căm hận nói.
– Ta có nói không giết Hoàng Nhan Hồng Liệt sao!? Tẩu bình tĩnh lại chút đi! -Lý Thiên Ngọc có chút nhức cả đầu nói.
Bao Tích Nhược nghe vậy liền quay đầu lại nhìn hắn im lặng không nói, trên mặt nước mắt vẫn không ngừng chảy.
– Tẩu bây giờ ở lại đây, ta đi giết hắn thay Dương huynh báo thù, sau đó liền mang tẩu về Ngưu gia thôn! Ta đi! – Lý Thiên Ngọc nói nhanh sau đó phi thân phóng ra ngoài để lại Bao Tích Nhược đúng thẫn thờ ở đó.
Cách hơn 100m, Lý Thiên Ngọc liền tìm thấy phòng của Hoàng Nhan Hồng Liệt, tên này hiện đang ngồi đọc sách phẩm trà. Hắn không nói nhiều mà xông thẳng vào phòng đánh liền hai chưởng.
Hoàng Nhan Hồng Liệt vừa nghe thấy tiếng gió, chưa kịp quay đầu lại, hậu tâm liền trúng hai chưởng nặng như núi, thân thể như diều đứt dây va thẳng vào tường, miệng hắn hộc ra một ngụm máu lớn, mắt trợn tròn đầy nghi hoặc, tay phải giơ lên run rẩy chỉ vào Lý Thiên Ngọc nhưng chưa kịp hai hơi thở thì đứt hơi mà chết.
Một đời cáo già Hoàng Nhan Hồng Liệt, tiếp đó gây ra bao nhiêu sóng gió cho giang hồ liền mất mạng như vậy.
Giết chết Hoàng Nhan Hồng Liệt không nghĩ quái lv.2 lại bạo ra bí tịch, một quyển 《Bích vân chưởng pháp》Phàm cấp trung phẩm liền vào tay, Lý Thiên Ngọc có chút vui mừng nho nhỏ.
Mang Bao Tích Nhược trở về Ngưu gia thôn, bốn người quây quần bên bàn ăn, đến cuối cùng ba nữ nhân trong lòng đều có tâm sự, liền mượn rượu tiêu sầu đến nỗi say ngất trên cành quất báo hại Hắn phải ôm từng người về phòng, lần này thì Lý Thiên Ngọc cũng không có gì bất mãn nữa, Lý Bình cùng Bao Tích Nhược ngủ cùng một phòng, còn hắn nha…hắc hắc…tiếp tục sự nghiệp ôm Thu nhi đi ngủ a..khục khục…….
Tiếp đó là chuyện không dành cho thiếu niên nhi đồng, đừng tò mỏ mà hại thân thể nha các bạn trẻ ( Tác: Ta cũng nghĩ thế!!!)