Bạn đang đọc Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc – Chương 88: Frank cho gọi
– Biện pháp gì? – Emily chợt nhảy dựng lên, nắm lấy hai vai Trần Nam mà lắc điên cuồng, khiến hắn có muốn nói cũng không được. Cho đến khi cô nàng lắc mỏi cả tay, buông ra rồi mà vẫn dùng ánh mắt mong chờ, giống như kiểm tra đang bí mà được ném iếng phao vậy.
Trần Nam cười gian một cái, kéo tai nàng lại gần, thì thà thì thầm cái gì đó, thỉnh thoảng lại cười khùng khục khoái trá, dường như rất là hài lòng về kế hoạch của mình.
– Anh tính cũng giỏi nhỉ? Thế thì chẳng phải anh là người được lợi nhất hay sao? – Emily bất mãn gắt một cái, mặt đã hơi đỏ lên.
– Vậy em tính thế nào? Nghĩ cho kỹ rồi nói ra đi! Chuyện này anh bảo anh làm được là làm được, còn em nghĩ ai khác làm được thì cứ đi mà tìm, anh không cản!
Emily ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cắn môi gật đầu, tên này tuy rằng đưa ra điều kiện cực kỳ bỉ ổi, có xu thế lợi dụng lúc người ta khó khăn, nhưng Emily lại cảm thấy cách đó là tốt nhất rồi, dù sao… như thế cũng không tệ nha!
– Nhưng mà… tôi phải làm thế nào? – Emily nhớ ra chuyện mà hắn giao cho nàng, có vẻ khó khăn phết đấy.
– Chuyện đó thì em phải nghĩ chứ? Anh biết làm sao được? – Trần Nam vô trách nhiệm giang tay, từ chối cho ý kiến.
Emily trắng mắt, oán hận lườm hắn một cái rồi kéo váy đi thẳng. Ở bên cái tên khốn kiếp này đúng là có ngày tức chết! Emily không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai nữa.
Sáng hôm sau…
Mọi người lại tập trung ở bên đấu trường đồ sộ kia, chia vị trí ngồi xuống. Hôm nay là trận đấu thứ hai trong đợt luận đạo này, cũng là trận đầu tiên của nhóm thứ 2. Hai đối thủ giao đấu hôm nay là Shien II và Thần Boques, cũng chính là Kiko và lão Hồi giáo Boquesto.
Trần Nam đi vào đấu trường, vẫn chọn vị trí bên cạnh Âu Vĩnh Lạc như ngày hôm qua, chỉ khác là không có kẻ nào đến gây sự với hắn, Âu Hi ngu ngốc cũng chỉ có một mà thôi.
Chỉ là…
Ngay từ lúc đi vào đây, Trần Nam đã cảm thấy có điều gì đó hơi kỳ lạ.
Hai đôi mắt màu xanh biếc đang nhìn chằm chằm vào hắn, một là của Emily, cô nàng đang nhìn hắn với ánh mắt hơi lo lắng, thấp thỏm. Còn đôi mắt còn lại là của cha nàng, Frank Morgan, một thần thái dò xét, có vẻ không hài lòng cho lắm, đôi mày kiếm màu vàng kim đã nhíu nhíu lại một cách bất mãn rồi.
Mặc kệ những điều kia, Trần Nam bình thản di chuyển. Chỉ là… dường như mọi chuyện không theo ý hắn cho lắm. Trần Nam còn chưa kịp ngồi xuống thì giọng nói uy nghiêm của Frank Morgan đã vang lên trong đầu hắn:
– Trần Nam phải không? Có thể tới đây nói chuyện một chút chứ?
Giọng nói như ra lệnh, giống kiểu mi mà từ chối là chết chắc vậy. Trần Nam thầm ngán ngẩm trong lòng, xem ra tên này nhìn trẻ vậy mà cũng là một kẻ tiền mãn… ting, cái giọng nói kẻ cả kiểu này… thật sự làm Trần Nam muốn tát vào mặt hắn cho bõ ghét. Nhưng nghĩ thì như thế thôi, Trần Nam cũng hiểu được, thái độ của một Bất Diệt Thần với “tu sĩ tầng ba” như hắn là quá bình thường, mà đây cũng là một tình huống mà hắn muốn nó xảy ra!
Rất tốt! Trần Nam cũng không thích lôi kéo quan hệ gì với các Bất Diệt Thần! Bất mãn với nhau lại càng dễ giở mặt, đến lúc đó quắp đít ra đi dễ hơn nhiều.
Dặn dò Hoàng Tuyết Nhu ngồi lại với ông bác, Trần Nam một mình tiếp cận Frank Morgan trong ánh mắt nghi hoặc của rất nhiều người. Vừa mới lại gần, Emily đã thì thầm vào tai hắn:
– Sao lại thế này? Tại sao Kiko lại là Shien II? Cô ấy là Bất Diệt Thần thật sao? Tại sao trước nay cô ấy lại giấu tôi? Để tôi nghĩ cô ấy là tu sĩ tầng ba chứ?
Trần Nam nháy nháy mắt với Emily, cười nhẹ một tiếng:
– Tất cả làm theo kế hoạch! Yên tâm đi, Kiko là Bất Diệt Thần, nhưng cô ấy thực sự chỉ là một cô bé con hiền lành mà thôi! Em không cần quá lo lắng về Kiko! Những điều cần làm anh đã nói hết rồi, cứ làm theo đó! Thành công hay thất bại là do em hết đó!
Sau đó, Trần Nam tiến tới ngồi cạnh Frank Morgan, ông ta phất tay một cái, phong bế không gian khoảng ba mét xung quanh hai người bằng một tấm màn vô hình, bắt đầu giao tiếp với Trần Nam điều gì đó.
Bên dưới đấu trường cũng đã lựa chọn địa hình thi đấu xong, lần này chọn được đấu trường Bình, cũng tức là đáy biển băng ở Nam Cực, nơi có nguyên tố thủy dày đặc, dòng nước lạnh lẽo cùng với lớp băng dày đặc cả vạn năm ngăn cách đáy biển với mặt đất, hơn nữa, áp lực nước ở nơi đây rất lớn, vì vậy việc di chuyển có vẻ bị hạn chế nhiều, chỉ có uy lực chiêu thức là được giữ nguyên mà thôi.
Trần Nam đưa một ánh mắt cổ vũ xuống cho Kiko, nàng mỉm cười hiền hòa gật đầu với hắn, gửi cho hắn một thần thái “yên tâm”, sau đó biến mất bên trong truyền tống trận.
Đáy biển Nam Cực.
– Cô bé! Thân làm đàn bà thì nên ở nhà chăm sóc đàn ông, ra đường cũng nên kín đáo một chút đi! Cô nghĩ rằng chạy qua chạy lại, đánh đánh đấm đấm là rất hay sao?
Boquesto vừa vào đã dùng chiến thuật tâm lý, lão đang khiêu khích làm cho tâm thần của Kiko bất ổn, ảnh hưởng đến hiệu quả chiến đấu. Có thể nói, đây đúng là một con cáo già, âm hiểm và không fairplay tý nào.
Nhưng trong luật thi đấu cũng không cấm những hành động như thế này, chẳng phải ngày xưa Lý Tiểu Long đã dùng trò hú hú như khỉ đột làm đối thủ bị bối rối, nhằm giành được chiến thắng mà rất nhiều người cho là hèn hạ hay sao?
Trần Nam cho rằng Lý Tiểu Long không hèn tý nào, âm công cũng là võ nha! Chẳng phải luyện đi luyện lại, luyện tái luyện hồi cũng là đánh sao cho đối thủ choáng váng, chiêu thức rối loạn để thừa dịp giành chiến thắng hay sao?
– Chồng tôi muốn tôi đánh! Đó là điều thứ nhất! Điều thứ hai, đó là tôi cực kỳ căm ghét đạo Hồi các ông, bởi giáo lý của các ông quá coi khinh đàn bà! Cái gì mà đàn bà ra đường phải bịt kín, không được hở hang? Cái gì mà đàn bà sinh ra chỉ là công cụ sinh con và tiết dục của đàn ông? Cái gì mà lời nói đàn ông có giá trị gấp chục lần đàn bà? Cái gì mà đàn bà chết đi lại không đáng nhắc đến, còn đàn ông chết đi lại là tổn thất của xã hội? Còn điều thứ ba, ông đừng có áp đặt những giáo lý của các ông lên người tôi, bởi tín ngưỡng duy nhất của tôi là người đàn ông mà tôi yêu mến! Còn điều cuối cùng, đòn tâm lý của ông vô hiệu rồi, bởi chồng tôi cũng là một người nghiên cứu về tâm lý, tôi ở bên anh ấy lâu như vậy, đã miễn dịch với chiêu trò này từ lâu rồi, Thần Boques ạ!
Nói đến câu cuối cùng, thanh kiếm ánh sáng cầm thuận đã chém một nhát về phía hông của Boquesto. Ở trong môi trường nước này, di chuyển bị hạn chế rất nhiều, nhưng nước lại là một môi trường vật chất dẫn lực mạnh hơn so với không khí rất nhiều, kiếm quang của Kiko chẳng những không bị hạn chế, thậm chí còn hơi nhanh hơn so với bình thường vài phần, khiến Boquesto có vẻ hơi khó khăn khi né tránh.
Thấy đòn tâm lý vừa rồi không có hiệu quả, Boquesto có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại thầm tán thưởng cô gái nhỏ bé này. Còn trẻ như vậy mà tâm lý đã vững vàng vô cùng, đến những tín đồ ngoan đạo của Allades, những người gắn chặt bản tâm với thánh thần có lẽ cũng chỉ kiên định đến vậy mà thôi.
Boquesto né tránh xong một đòn, lại rút một thanh kiếm cong cong ra liên tục đón đỡ những đòn đánh tiếp theo của Kiko. Sau khoảng trăm chiêu, cuối cùng lão cũng bứt được đối thủ ra, đề phòng gườm nhau với Kiko.
Boquesto chợt đưa tay, kéo chiếc khăn vốn đang đeo ở cổ lên, che đi một nửa khuôn mặt của mình, kết hợp với cái mũ che kín đầu tóc của lão, cả khuôn mặt của Boquesto giờ đây chỉ còn lộ ra đúng một đôi mắt, dường như… đôi mắt ấy đã nổi lên ánh sáng sắc lạnh và nguy hiểm, khiến Kiko ở kia giật thót cả tim.
Thấy biểu hiện của thiếu nữ, Boquesto cũng thấy hơi thả lỏng trong lòng, dù sao đây cũng chỉ là một cô bé con mà thôi, so với lão, Kiko thực sự quá non nớt…
Cầm kiếm tay phải, tay trái của Boquesto cũng không rảnh rỗi, lão như làm ảo thuật, biến ra một chiếc găng tay bằng thép, móng vuốt sắc nhọn đeo lên đó. Tư thế người đứng thẳng, kiếm chĩa xuống đất chếch sang bên trái, tay trái lại gập lên che nửa bên mặt, tư thế giống như một kiếm sĩ đấu kiếm của phương Tây vậy. Chỉ là… Kiko lại cảm thấy tư thế này của Boquesto thực sự là hoàn mỹ, cả người không lộ một khe hở, vững chãi như thái sơn.
Kiếm thuật của Boquesto không giống như loại “chặt chém” như katana của Samurai, cũng không phải loại hoa mỹ, lấy nhanh khắc địch như cổ kiếm Tổ Hán, kiếm của hắn là loại chờ thời cơ để công kích trí mạng. Đó là loại thuật đấu kiếm phương Tây xa xưa, với các động tác rướn người, phi thân với tốc độ cực nhanh. Kiếm của hắn không phải là liễu kiếm mà là loại kiếm chém “saber”, có hình dáng cong cong giống katana và damascus blade của Ba Tư trên Trái Đất.
Hai đối thủ gườm gườm nhìn nhau, sau một lúc, cuối cùng vẫn là Kiko không chịu nổi áp lực, lao lên tấn công trước. Nàng rất sợ, nếu cứ chờ đợi thế này, sẽ có lúc chính nàng lộ ra sơ hở, vậy chẳng phải là tạo điều kiện cho đối phương chiến thắng hay sao?
Kiếm thuật của Samurai là tấn công, và kiếm thuật của Shien lại chính là kiểu hình Kamikaze, là loại tấn công quên thân mình, đòn thế như cuồng phong bão táp! Tại sao giờ đây nàng lại bị đối thủ dẫn dắt nhịp điệu, đi gườm nhau với hắn chứ? Thật nực cười!
—-
Trên trường đấu ở xứ Lance.
Trần Nam và Frank Morgan đã quan sát Kiko thi đấu được một lúc. Hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn. Frank Morgan từ đầu đến giờ vẫn quan sát Trần Nam, thấy hắn ngó đông ngó tây, tò mò sờ hết chỗ này đến chỗ khác thì có vẻ hơi thất vọng, trong mắt lại lóe lên thần thái kiên quyết.
– Trần Nam! Tôi có chuyện muốn nói với cậu! Cậu không cho rằng tôi gọi cậu tới đây chỉ là vì ngồi cùng nhau uống chén trà đấy chứ?
– Ồ! Xin mời ngài nói! Tôi lúc nào cũng lắng nghe! – Trần Nam đã ngồi lại vị trí, ra vẻ hàm hậu nói.
– Cậu là người Âu Tiên phải không? – Frank hỏi như chất vấn.
– Đúng vậy! Thưa ngài! – Trần Nam vẫn rất lễ phép đáp, trong lòng hắn nghĩ gì thì chịu.
– Cha mẹ cậu là người thế nào? Gia tộc cậu thì sao?
– Cha mẹ tôi trước đây cũng có một dòng họ đằng sau, nhưng giờ thì dòng họ đó không còn nữa rồi. Bọn họ may mắn thoát được, lại được Thần Hoàng ưu ái, cho nên giờ cũng có một ít cơ nghiệp ở trong kinh đô của Âu Tiên. – Trần Nam trả lời rất đúng sự thật, nhưng cái gì cần giấu diếm thì lại giấu diếm.
Hắn thực sự không thích Frank Morgan, tên này thực sự quá trọng lợi ích, nhìn thấy Trần Nam tu vi kém cỏi là đã thấy chướng mắt rồi. Vốn mong muốn gia cảnh của hắn tốt hơn một chút, may ra thì còn có thể suy xét, bởi đứa con gái Emily này cũng đã là hàng hết đát rồi, gả bừa đi cũng được thôi.
Nhưng giờ đây, Emily lại đột phá tầng bốn như kỳ tích, làm giá trị con người nàng bay vút lên trời cao. Không ít kẻ dưới tay Frank, những kẻ đang ngồi sau hắn đã bắt đầu rục rịch tăm tia đứa con gái này. Bọn chúng lợi hại hơn Trần Nam cả trăm lần, lại là “người nhà”, còn Trần Nam lại là một kẻ ngoại quốc, bên nặng bên nhẹ thế nào không cần nói cũng biết.
Nhưng con gái sáng hôm nay lại như nổi điên, sống chết muốn lấy tên thấp hèn này, vậy là vì sao? Chẳng nhẽ lại giống như lần trước đây, con cóc ghẻ năm nào đã thành nấm mồ, con cóc ghẻ non này lại xuất hiện đòi ăn thịt thiên nga hay sao?
Từ nhỏ đã ít quản chuyện của Emily, Frank cũng không thể làm căng quá, lão coi như cho con gái “cơ hội cuối cùng”, đó là tự thân mình dò xét xem Trần Nam là kẻ thế nào. Nhưng thực sự… tên này làm lão quá thất vọng rồi.