Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc

Chương 56: Sáu Samurai huyền thoại! Truyền thừa thực sự


Bạn đang đọc Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc – Chương 56: Sáu Samurai huyền thoại! Truyền thừa thực sự

– Trong đó… không phải truyền thừa của Tiêu Dao Tử! – Kiko nói ra một câu làm Trần Nam sửng sốt, Park Ji Jie đứng đằng sau đột nhiên nóng nảy nói:
– Cô nói cái gì? Không phải truyền thừa của Tiêu Dao Tử? Ý cô nói tôi lừa gạt các người hả? Cô có tin…
– Từ từ! Từ từ! – Trần Nam nhíu mày vỗ vai Park Ji Jie, buồn bực nói:
– Anh có bình tĩnh lại được không? Cái tính tình bộp chộp đến lúc nào mới sửa được hả? Không nghe Kiko nói hết được hay sao?
Park Ji Jie nghe được lời nói có chứa thuật thôi miên của Trần Nam, tâm tình cũng hơi bình tĩnh đôi chút, không nói gì mà chỉ hậm hực nghe con bé kia giải thích.
Kiko hơi rụt rụt người, đáng thương núp vào sau lưng Trần Nam như chú gà con cần bảo hộ. Trần Nam mỉm cười bóp nhẹ tay nàng cổ vũ, Kiko cuối cùng cũng kể ra được mọi chuyện là thế nào:
– Trong đó vốn dĩ là truyền thừa phụ của Tiêu Dao Tử, có chứa một ít đan dược và pháp bảo. Nhưng mà đã bị người ta lấy đi hết rồi. Và người lấy đi đó chính Bất Diệt Thần duy nhất trong lịch sử Phù Tang, hình như… hình như còn là tổ tiên của em, em không rõ lắm, nhưng chắc là có liên quan đến huyết mạch của em. Trong đó chỉ có một đoàn ký ức đã xâm nhập vào đầu em rồi, đồng thời còn có một cái dây chuyền có hình cây đàn tranh và sáu thanh kiếm nữa… Anh xem đi!
Trần Nam mặc kệ kiếm kiếc chìa khóa gì, nghe thấy có ký ức xâm nhập vào đầu Kiko, thần tình hắn hơi biến đổi, cuối quýt đè nàng ra mà kiểm tra, miệng liến thoắng:
– Em có cảm thấy có gì khác thường không? Có thấy khó chịu không? Cảm giác có khác mọi ngày không? Mà cái kia là ký ức chứ có mang theo ý chí gì không hả? Aiz… nói em cũng không hiểu, mẹ kiếp… đừng có bảo là đoạt xá đó!
Trần Nam bắt đầu hơi hoảng, cái trò làm truyền thừa xong chờ người đến đoạt xá này xảy ra trong tiểu thuyết nhiều lắm rồi, không biết ở đây có cái tình tiết máu chó như thế hay không? Thật là đáng sợ a… Hối hận… thật quá hối hận mà. Sao lại đi tin tưởng cái tên Tiêu Dao Tử kia chứ?
Kiko thấy hắn lo sốt vó lên như thế, trong lòng chợt thấy ngọt ngào, đột nhiên cười hi hi thơm lên má hắn một cái, nhẹ nhàng nói:
– Yên tâm đi! Em vẫn là Kiko của anh mà! Trong đó chỉ còn lại một đoàn ký ức tàn dư, bao gồm các kiến thức, các trải nghiệm và một ít tâm nguyện của người quá cố, cũng không có gì xấu đâu! Cũng vì người để lại những thứ này là người có thân thể thông linh, có thể khống chế cả truyền thừa nên em mới được kêu gọi tới đây trước. Bây giờ thì em cũng biết được truyền thừa ở đâu rồi, còn cả cách tiếp nhận nó nữa. Anh xem đi, chìa khóa này chính là thứ để mở cánh cổng truyền thừa đó!

Trần Nam nghe nàng nói xong mới thấy tâm tình hơi thả lỏng một chút, nhưng đột nhiên thần kinh lại hơi nổi lên cảnh giác, nhìn vào Kiko nói:
– Hay là… đừng nhận nữa?
Trần Nam bắt đầu thấy lo lắng rồi, truyền thừa truyền thẹo gì thì cũng là đồ trên trời rơi xuống… Mẹ, nhỡ đâu đúng là đoạt xá… Aiz, mình bị làm sao vậy? Mọi khi đâu phải người thiếu quyết đoán và nghĩ nhiều thế này!
– Sao thế? – Kiko kỳ quái nhìn hắn, sau một lúc lại như nghĩ ra cái gì:
– Em biết anh lo cho em! Nhưng mà… em không thích lúc nào cũng để anh phải lo lắng như thế! Vì em mà anh lúc nào cũng phải ngồi trên xe ngựa chậm rì rì, vì em mà lúc nào anh cũng phải phân tâm để chăm lo. Em… em nghĩ, dù không giúp gì được anh, thì cũng không thể làm gánh nặng cho anh được. Hiện giờ anh không thấy phiền, nhưng lâu dần, thời gian sẽ làm anh thấy phiền thôi, lúc đó anh sẽ chán em, ghét em… Em muốn ở bên anh, không phải chỉ là một kiếp người trăm năm như thế, em muốn mình có tu vi cao, có thể sống lâu một chút để ở bên anh mãi mãi… Truyền thừa này cũng không có nguy hiểm như anh nghĩ đâu, chẳng phải sáu vạn năm trước, Shien đã trở thành Bất Diệt Thần hay sao?
Trần Nam hơi ngẩn ra, trong lòng thấy phức tạp.
Ừ, bây giờ thực sự hắn không thấy phiền gì khi ở bên Kiko, bởi hắn chưa thực sự gặp một thời khắc khó giải quyết nào cả.
Nhưng tới một lúc nào đó, nếu hắn thực sự gặp phiền phức, mà lại còn cần phân tâm ra lo cho Kiko, liệu lúc đó hắn còn dám to còi nói như vậy không?
Ờ… nghệ thuật giữ gìn gia đình có nói, vợ chồng phải tương xứng, ít nhất là không trở thành gánh nặng cho nhau, vậy thì gia đình mới vững chãi được!
Nghệ thuật đúc kết như thế, hẳn là không sai a…
Còn cả Shien? Hình như là Bất Diệt Thần Phù Tang năm xưa. Ừ, cô ta thành công, vậy chắc chắn Kiko cũng có thể thành công!

Vậy là đám người Trần Nam lại nhanh chóng khởi hành, đi đến một hòn đảo ở phía Tây Nam, mà theo như lời của Kiko, nơi đó chính là truyền thừa chân chính.
Khi nghe đến đảo Tây Nam, sắc mặt của Park Ji Jie hơi biến đổi, sau đó lại phức tạp ngậm miệng không nói gì. Trần Nam cũng đã nhận ra được tình cảnh đó, trong lòng không khỏi hơi động.
Ngày đầu tiên bước lên quần đảo này… có năng lượng mạnh mẽ dao động ở Tây Nam… Tên này lại đột nhiên trở thành Bất Diệt Thần, rõ ràng nghe Hai Cam nói trước đó hắn chỉ là tu sĩ tầng ba! Vậy thì… có phải là do Bất Diệt Thần nào đó dùng truyền thừa đạo thống hay không? Vậy thì tại sao người đó lại vẫn lạc? Quái… quá kỳ lạ!
Trần Nam nổi lên hàng loạt thắc mắc trong đầu! Nhưng cuối cùng cũng nuốt vào trong bụng, chuyện riêng của người ta, hắn còn chưa rỗi hơi đến mức dây dưa vào.
Bước chân lên hòn đảo ở phía Tây Nam, Trần Nam cũng chỉ nghe loáng thoáng được nó là thế lực của đế quốc Anh Lan bên Quyền Hoàn, là một trong ba thế lực lớn Triều Ly, Thiên Đức và Anh Lan.
Bước chân lên đây, Trần Nam cảm thấy có điều gì đó thật khác thường…
Đó là… cái thứ cảm giác như năng lượng trong không gian bị vặn loạn đến rối tinh rối mù. Rõ ràng do người nào đó dùng đại thần thông gây nên hậu quả, khiến nơi này trong thời gian ngắn không thể điều động năng lượng thiên địa, tu sĩ vào đây thì cũng không thể nào tu luyện được.
Trần Nam nghĩ nghĩ, lại càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình, hẳn là “truyền thừa đạo thống” rồi.
Đưa Kiko đến một cái cây cổ thụ cao đến gần hai mươi mét, Trần Nam hơi ưu tư nhìn theo bóng nàng dần khuất bên trong thân cây. Hoàng Tuyết Nhu bên cạnh dịu dàng nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng an ủi.
Chợt, Park Ji Jie bên kia sắc mặt biến đổi mạnh mẽ, trở nên vô cùng dữ tợn. Hắn quay ngoắt về phía một con đèo ở xa xa, điều động hết tốc lực bay về phía đó. Trần Nam sửng sốt, do dự nhìn qua phía gốc cây, lại nhìn theo bóng Park Ji Jie một chút, cuối cùng ra hiệu cho Hoàng Tuyết Nhu ở đây trông chừng, có gì thì dùng đạo cụ truyền âm báo ình. Bản thân hắn lại vọt đi theo Park Ji Jie.
—-Vạch kẻ ngang ngu si trở lại —-

Việc ở bên ngoài giờ đây đã không còn liên quan gì đến Kiko nữa, nàng đang nghe theo tiếng gọi của tâm linh, hướng về phía sức mạnh vốn dĩ dành ình.
Cả chặng đường đi, tâm tình Kiko có vẻ hơi không giữ được bình tĩnh, cái khung cảnh của sáu vạn năm trước cứ hiện ra trong óc nàng, thôi thúc nàng nhận lấy truyền thừa này, sau đó trở về thực hiện một tâm nguyện cuối cùng của người kia… Chỉ một tâm nguyện đó mà thôi… Kiko nàng có thể làm được! Có thể làm cho người quá cố kia yên nghỉ.
Sáu vạn năm trước…
Thời đó, nước Phù Tang vừa mới được thành lập khoảng ngàn năm, văn hóa còn quá thô sơ, người tu luyện ít ỏi. So với các nước như Tổ Hán hay Âu Tiên thì chỉ có thể coi như ăn lông ở lỗ. (Nhắc lại một chút, người mà Tiêu Dao Tử yêu là người có huyết mạch Thần tộc, còn Phù Tang là do hậu duệ sau này lập nên, do huyết mạch giống nhau nên được người đời sau quy kết thành người Phù Tang cả)
Thời đó, Phù Tang không bị các thế lực lớn chú ý, các cuộc chiến cũng chỉ diễn ra ở mức tu sĩ tầng hai mà thôi. Và trong cái thời đại đó, Phù Tang xuất hiện sáu chiến binh kiệt xuất nhất, được mệnh danh là Sáu Samurai huyền thoại.
Sáu người đó luôn luôn che mặt, giữ sự bí ẩn của mình đằng sau bộ giáp. Không ai biết họ tên thật là gì, dung mạo ra sao, thậm chí là nam là nữ cũng không biết. Chỉ biết được danh xưng thường ngày của họ là Shien, Kizan, Kageki, Mizuho, Shinai và Enishi.
Sáu chiến binh này làm nên huyền thoại không phải là vì từng người mạnh tới đâu, mà là vì tính đoàn kết, đồng đội của họ đã đạt đến mức đăng phong tạo cực.
Kỹ năng chung mà họ đều có, đó chính là “dũng khí”. Nếu có đồng đội ở bên, “dũng khí” sẽ tăng mạnh và sức tấn công của họ cũng được đề cao trên diện rộng, đó là đặc trưng thứ nhất.
Ngoài ra, mỗi người còn có khả năng của riêng mình.
Kizan, là người dũng cảm nhất, quan tâm đến các em nhất. Kỹ năng của hắn là cảm ứng và dịch chuyển tức thời. Chỉ cần một đồng đội nào gặp nguy hiểm, hắn sẽ ngay lập tức cảm nhận được rồi xuất hiện bảo vệ đồng đội của mình
Kageki, ngược hoàn toàn với Kizan, hắn là người nhát gan nhất, chỉ có ở bên đồng đội, thanh kiếm trong tay của hắn mới có thể cầm vững. Tuyệt kỹ của hắn chính là “triệu hồi”, có thể trong tức khắc triệu tập người đồng đội gần mình nhất tới để cùng chiến đấu.
Mizuho, nàng vốn là một cô gái, tình tính hỏa liệt, sức chiến đấu tầm trung, nhưng lại có khả năng đó là tế máu của mình hoặc đồng đội để tạo ra sức tấn công chí mạng, hủy diệt đối thủ trong nháy mắt. Một tu sĩ tầng ba đã từng khinh định mà táng thân dưới chiêu thức này của nàng. Tính tình hơi ích kỷ, dù có kỹ năng giống Kizan nhưng chỉ ra tay khi em trai mình gặp nguy hiểm.
Shinai, em trai của Mizuho, có thể dùng máu của mình để phục hồi sinh lực cho đồng đội tức thì, nếu kết hợp với chị mình là Mizuho, máu của hắn vừa có thể dùng để huyết tế, vừa có thể chữa trị đồng đội. Ngoài ra còn có kỹ năng giống bà chị mình, nhưng cách làm cũng giống hệt, chỉ xuất hiện khi chị Mizuho gặp nguy hiểm.

Enishi, tên này nhân duyên kém nhất trong Sáu Samurai, chỉ vì kỹ năng của hắn… Hắn có thể hủy diệt hồn phách của hai người không có ác cảm với mình, sau đó xuất ra một chiêu đánh bay đối thủ ra khỏi chiến trường, ít nhất cũng phải bay đi hơn một vạn dặm. Mặc dù hồn phách này chỉ có mình hắn cảm nhận được, người khác cũng không thấy, nhưng cứ tưởng tượng một ngày, mình đã chết đi rồi lại bị người ta đánh thêm một đòn cho hồn phi phách tán… người khác không khỏi rùng mình.
Còn lại cuối cùng chính là Shien, cũng chính là đội trưởng của cả đám. Không ai có thể ngờ, nàng lại là một cô gái thiên kiều bá mị, khác nào tiên tử trần gian. Shien không có chiến lực mạnh mẽ, nhưng lại là người có đầu óc nhất, điều hành cả nhóm tốt nhất, ngoài ra còn có khả năng hóa giải mọi loại tà thuật hoặc tác dụng xấu mà đồng đội phải chịu! Sở dĩ có khả năng đó, chính là vì nàng có thân thể thông linh thiên địa!
Đúng vậy! Shien chính là hoàng phi của Thiên Hoàng thời đó, cũng là Bất Diệt Thần duy nhất trong lịch sử Phù Tang. Sau khi nhận được truyền thừa, chính nàng đã trở lại nâng cao chiến lực của tất cả đồng đội, tạo thành huyền thoại Sáu Samurai, đưa Phù Tang lên một tầm ới. Chỉ tiếc…
Lại nói tiếp, lúc đó Shien không biết gì nhiều về truyền thừa này, nàng chỉ nghe theo tiếng gọi của tâm linh, đi về phía Tây rồi ra đến Đông Tây dương. Ngoài ra, đi với nàng còn có Mizuho, cô gái không biết nàng là thân nữ, lại đem lòng yêu thương đội trưởng cơ trí và lãnh khốc của mình!
Cho đến khi tiếp nhận truyền thừa này… Shien đã suýt nữa táng mạng.
Như đã nói từ trước, Thiên Hoàng thời đó là người có bản tính chí tà chí ác, Shien ở lâu bên hắn, tà khí cũng đã dính vào người. Cuối cùng bị phong ấn sàng lọc đầu tiên của truyền thừa bài xích, khiến huyết mạch nàng đảo lộn, nguy hiểm vô cùng.
Lúc đó… áo giáp của nàng đã bị đánh tan nát, lộ ra thân nữ nhi. Mizuho nhìn thấy rõ trong mắt, nội tâm bàng hoàng và tuyệt vọng vô cùng…
Khi đó, Mizuho đã đưa ra một quyết định thật… ngu xuẩn. Nàng đã tế toàn bộ huyết mạch của mình, làm cái giá để hủy diệt đi phong ấn sàng lọc kia. Mặc dù uy lực mà nàng tạo ra không thể thực sự phá hủy phong ấn của Tiêu Dao Tử, nhưng cũng làm nó hơi dao động, tạo thời cơ cho Shien lách qua cái phong ấn đơn giản nhất đó. Còn các tầng phong ấn sau, mọi điều kiện của nàng đều đủ đáp ứng, có thể dễ dàng đi qua được.
Lần đó, Shien mạnh mẽ nhất đã ra đời, nhưng Mizuho lại chết đi! Để rồi sau đó, con gái của Shinai lại thay thế nàng, trở thành Mizuho đời kế tiếp…
….
Nắm chặt chìa khóa trong tay, nhìn chằm chằm vào phong ấn đầu tiên đằng kia. Kiko thầm cầu nguyện:
– Anh Nam là người tốt! Không phải là kẻ tà ác cùng cực! Mình sẽ không gặp phải tình trạng như Shien… sẽ không đâu…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.