Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc

Chương 37: Tuyết Nhu tập dợt...


Bạn đang đọc Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc – Chương 37: Tuyết Nhu tập dợt…

Đám người Trần Nam một đường tiến tới, không gì cản nổi, động thái ở nơi đây cũng đã lọt vào mắt của mấy tên đứng đầu Tổ Hán, dẫn tới sự chú ý của họ, quy mô phục kích càng ngày càng lớn, tu sĩ tầng ba xuất hiện ngày một nhiều.
Nhưng đột nhiên, hôm nay Trần Nam phát hiện một chuyện cực kỳ quái lạ.
Đó là hôm nay, hình như Tổ Hán đã “cắt giảm lao động” thì phải, số người tập kích không còn là bốn năm tu sĩ tầng ba như mọi khi nữa, mà chỉ có đúng hai người mà thôi.
Trần Nam nhìn chằm chằm vào đám người kia, trong lòng nổi lên sự suy tư.
Hiện tượng này khá giống với khi hắn muốn xuất chiêu chí mạng trong giao đấu, thường thì phải tích tụ lực lượng mất một chút thời gian, vậy thì chiêu thức mới đủ uy lực để hạ gục đối thủ. Trần Nam không tin cả cái vương quốc Tổ Hán này mà lại chỉ có ngần ấy tu sĩ tầng ba, hơn nữa từ đầu tới giờ hắn chưa từng giết một ai cả, nếu ông bác nói đúng, với phong cách làm việc của lão già kia thì chuyện này chưa thể xong được, thủ đoạn ngăn cản đối thủ có thêm trợ lực là tu sĩ tầng bốn mà chỉ có bấy nhiêu đây thôi sao?
Trần Nam lười biếng dựa lưng vào thành xe, hứng thú nói với với Hoàng Tuyết Nhu:
– Bé cưng, hay em ra tiếp họ một chút đi! Bao năm anh chăm em lớn thế này… ấy nhầm, là bao năm tu luyện đến tu vi này mà chiến đấu ít quá cũng không hay. Hiện giờ có đối thủ rất vừa sức, lại có anh ngồi đây bảo kê, em ra tiếp bọn họ vài chiêu. Hey, lão Hạ (từ giờ thống nhất gọi lão Hạ)! Ông cũng ra tiếp một người đi, tôi cần nghỉ ngơi một chút, phía trước có lẽ có người tiếp chúng ta, hơn nữa cũng không ít đâu.
Trần Nam nói xong liền nhắm mắt lại, không để ý đến xung quanh nữa. Lão Hạ dù hơi bực mình nhưng cũng không phản kháng gì, đi theo Trần Nam mấy ngày nay, lão đã được chứng kiến năng lực kinh khủng của hắn. Tu sĩ tầng ba như lão trước mặt hắn có lẽ một cái búng tay cũng không chịu nổi. Nếu không phải Trần Nam không thích giết người linh tinh thì vương quốc Tổ Hán đã phải chịu thiệt lớn rồi.
Hoàng Tuyết Nhu thấy hắn đã nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không nói thêm gì nữa. Nàng cúi người nhặt lấy bộ đồ trùm kín người mà Trần Nam đã để từ trước, trên áo được Trần Nam sử dụng Hư để lưu lại thủ đoạn, người bên ngoài kia có tưởng tượng mấy cũng không thể biết được chân dung thật sự của nàng.
Còn Hạ đại thiện nhân? Tất nhiên là bị hắt hủi, tay không ra trận rồi!

Hai người đuổi đằng sau kia vốn là lão tổ của Trình gia trong ngôi thành phía trước. Hôm nay đột nhiên nhận được lệnh từ bên trên xuống, bảo họ ra đây ngăn cản mấy người này một chút, vừa kéo dài thêm chút thời gian cho phía trước chuẩn bị, vừa là tránh để cho đám người đó nghi ngờ. Nhưng cảm ứng của Trần Nam đã vượt xa sự suy tính của chúng, tuy không nhìn rõ mồn một tình hình phía trước nhưng vẫn có thể biết được nơi đó có khá nhiều nguồn năng lượng mạnh mẽ dao động, không phải giăng lưới chờ mình lao vào thì là cái gì?
Mấy ngày nay Trần Nam không hề ngủ, lại sử dụng Thực liên tục, dù hắn vẫn còn rất sung sức nhưng tinh thần cũng hơi uể oải. Tiện cơ hội này nghỉ một chút, chuẩn bị ứng phó đám phía trước, lại rèn luyện khả năng cho Hoàng Tuyết Nhu luôn.
Hai lão tổ Trình gia những tưởng mình cũng sẽ gặp tình trạng giống những người đi trước, đó là bị một chiêu ngăn cản, nhưng theo kinh nghiệm đã đúc kết, chỉ cần không đến quá gần đám người kia thì tên quái vật trong xe sẽ không rat ay, vì vậy bọn họ vẫn luôn giữ khoảng cách khoảng hai dặm với xe ngựa của Trần Nam.
Nhưng lần này tình thế lại thay đổi, không ngờ trong xe lại có người nhảy ra ứng chiến. Hai lão tổ hơi sững sờ, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ tên quái vật kia tiêu hao quá độ, kiệt sức rồi?
Mặc kệ, nhiệm vụ của họ là kéo dài thời gian, nếu đã có người ứng chiến, tu vi lại không cao hơn bọn họ thì cần gì phải lo lắng?
Hai lão tổ nhìn nhau một cái, nháy mắt đã hơi tách nhau ra, tạo thành một trận thế hai người, vừa không làm vướng tay chân nhau khi chiến đấu, vừa có thể trợ giúp nhau đối phó đối thủ. Hai người đã phối hợp với nhau từ lâu, bài này quá quen thuộc rồi.
– Này bé con! Ngươi quen chiến đấu kiểu gì hả? – Hạ Tam Gia dường như cũng không phải là gà mờ, vẻ mặt ngưng trọng đầy cơ trí hỏi Hoàng Tuyết Nhu.
– Phòng thủ phản công! – Hoàng Tuyết Nhu cũng không thèm nói nhiều với lão già mất nết này.
– Phòng thủ phản công? – Hạ Tam Gia nghĩ ngợi một giây rồi mới hiểu ra đó là ý gì, gật gật đầu phân phó.
– Hai lão già kia sử dụng chính là chiến thuật một công một thủ! Tên bên trái gầy gò là chủ công, tuyệt chiêu của lão chính là Thông Sơn Quyền, cực kỳ cương mãnh và uy lực, nghe nói có thể dùng một quyền đánh ra một thông đạo xuyên núi. Còn tên hơi mập bên phải lấy phòng thủ là chính, ý đồ cầm chân đối phương và chịu đòn cho chủ công. Bây giờ chúng ta sử dụng chiến thuật giống bọn chúng, năng lực của bản thân ta vốn là khắc tinh của những kẻ chuyên phòng thủ, chỉ cần năm phút ta chắc chắn đánh bại được tên mập kia, sau đó hai chúng ta vây công tên chủ công còn lại! Bé con ngươi có cầm chân được hắn hay không?

Hoàng Tuyết Nhu trước còn hơi khinh thường lão già mất nết này, nhưng nghe hắn nói xong thì mới biết lão già này cũng không phải là đồ tầm thường, chỉ nhìn thoáng qua mà đã nhìn thấu được chiến thuật của đối phương, đây là khả năng quan sát nhạy bén mức nào chứ?
– Được rồi! Tôi sẽ cầm chân tên gầy kia, lão phải nhanh chóng đánh bại đối thủ đó.
Nói xong, Hoàng Tuyết Nhu nhún người một cái đã đến trước mặt của lão gầy, thần tình ngưng trọng nhìn chằm chằm lão.
Nhưng nhìn thì vẫn là nhìn, Hoàng Tuyết Nhu không quên mục đích của mình chính là cầm chân, không đánh mà kềm chế được đối thủ chính là thượng sách. Hơn nữa sở trường của bản thân nàng chính là phòng thủ phản công, chủ động tấn công chẳng phải là tìm ăn đòn hay sao?
Trong khi bên này đang gườm nhau, tình huống bên kia đã vô cùng ác liệt, Hạ Tam Gia điên cuồng tấn công đối thủ, thứ mà lão sử dụng không phải là quyền cước thông thường, mà là một bộ chỉ pháp. Nếu Trần Nam ở đây thì đã ngạc nhiên thốt lên: “Nhất Dương Chỉ” rồi. Bộ chỉ pháp này là công pháp theo đường Nội – Tinh, là khắc tinh của những công pháp phòng thủ. Dù lên đến đẳng cấp Lực Bạt Sơn Hà, sự khắc chế lẫn nhau của các loại công pháp đã bị giảm bớt, nhưng nó vẫn còn tồn tại đó, không ai có thể thay đổi.
Liếc qua tình huống bên kia, lão già gầy sắc mặt biến đổi, lão đã nhận ra người đồng bạn của mình sớm muộn cũng thất bại, thậm chí bị tổn thương. Không thể rề rà thêm nữa, lão vận khí hét lớn một tiếng, quyền đầu nắm chặt phát ra từng tiếng răng rắc, thân hình co lại, hung hãn xuất chiêu về phía đối thủ.
Hoàng Tuyết Nhu đã diễn luyện chiêu thức của Huyền Nguyệt Băng Quyết không biết bao nhiêu lần, nhưng chính thức chiến đấu thì chẳng được mấy lần, bàn tay hơi gượng gạo xòe ra, tạo thành các đường cong uyển chuyển. Đây chính là phương thức phòng thủ độc đáo của Tĩnh Nguyệt Tiên Quyết trong học viện Đô Thành, không phải là luyện cho bản thân cứng như đá, mà là luyện sao cho thân thể mềm mại như tơ lụa, dù có trúng đòn thì sự mềm mại đó cũng làm tiêu thất đến tám phần lực đạo, còn hai phần lực đạo thì có thể dùng các loại thủ pháp khác nhau để phá giải.
Lão già kia tấn công càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng thân thể của Hoàng Tuyết Nhu lại cứ như cá trạch, đánh trúng cũng không tạo được bao nhiêu tác dụng, nhưng chỉ cần lão lơ là đôi chút là đôi tay trắng nõn kia lại trở thành độc xà đòi mạng, luôn luôn lăm le muốn kích vào chỗ hiểm của lão.
Lão có cảm giác có lực mà không có chỗ dùng, buồn bực vô cùng, chợt nhớ lại tình cảnh năm đó, không khỏi giận giữ thốt lên:
– Ngươi là người của học viện Đô Thành nước Âu Tiên! Đây là cách chiến đấu của Tĩnh Nguyệt Tiên Quyết, bảy trăm năm trước chính thứ công pháp khốn kiếp này đã thất bại dưới tay ta, bây giờ ngươi lại dám sử dụng nó! Đúng là muốn chết!

Hoàng Tuyết Nhu chợt ngạc nhiên, thân hình hơi khựng lại. Mắt lão già kia sáng lên, biết thủ đoạn của mình có tác dụng, dù lời nói kia có ngược lại hoàn toàn so với sự thật thì đã sao? Chỉ cần lợi dụng ra thời cơ này là được rồi.
Liệt Sơn Quyền!
Lão già kia hét dài một tiếng, quyền thế như thái sơn áp đỉnh, công kích thẳng về phía khuôn mặt được giấu kín của Hoàng Tuyết Nhu. Cô nàng này dù kinh nghiệm có non nhưng năng lực phản ứng cũng không tệ, chỉ chốc lát đã hồi thần, thấy lão già kia hèn hạ như vậy, nàng tức muốn thổ huyết, trong lòng đã chửi ầm lên:
– Khốn nạn! Hạ lưu! Khuôn mặt đẹp này còn để cho thằng nhóc kia ngắm, làm nhóc kia si mê tiểu thư đây! Ngươi lại dám công kích vào đây! Đúng là quá không để mặt mũi cho người ta mà!
Nhưng nghĩ thì nghĩ, tình huống nguy hiểm như vậy nàng cũng không muốn đùa giỡn, ban tay chợt biến chiêu, bàn tay xòe căng như cánh hoa kia chợt chụm lại, tạo thành hình trảo, trên cánh tay nổi lên từng đợt khí màu lam nhạt băng lạnh, móng tay chợt như sắc nhọn ra, cực kỳ độc ác bấu xuống, như muốn bóp nát tay của lão già.
Quyền trảo giao nhau, Hoàng Tuyết Nhu rên lên đau đớn, bay ngược ra đằng sau, khóe miệng đã mím lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra vết máu chảy dài bên mép. Lão già kia cũng kinh hãi rụt tay lại, thấy trên đó nổi lên năm cái lỗ sâu hắm, máu không chảy ra mà đóng băng lại, dường như còn dần dần đóng băng lên phía trên cánh tay.
Hít một hơi lạnh, lão già chợt vận khí ngăn chặt sự phát tán, đề phòng nhìn chằm chằm vào Hoàng Tuyết Nhu đối diện.
Hoàng Tuyết Nhu đã vững vàng đứng lại, khóe mắt liếc qua xe ngựa, thấy Trần Nam vẫn đang cổ vũ nhìn mình, lòng tin vốn đã bị đả kích của nàng lại sống dậy, dường như còn mạnh hơn bao giờ hết. Dưới bụng đột nhiên dâng lên một luồng khí nóng rực làm Hoàng Tuyết Nhu có cảm giác như máu mình đang sôi sục. Nàng chợt thấy thật khó kềm chế, mạnh mẽ phất một chưởng về phía đối thủ.
Đây cũng là lần đầu tiên mà nàng tấn công, chiêu thức cũng là thứ mà Trần Nam dạy nàng, là Chưởng trong Đệ Nhất.
Chưởng vừa ra, khí tràng xung quanh như xoắn lại, không gian như bị tích tụ vào một chỗ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung ra, tạo thành sức sát thương chí mạng cho đối thủ. Lão già kia kinh hãi, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, nhanh chóng lộn một vòng, chật vật tránh khỏi Chưởng.
Ầm…

Lão già né được chứ cảnh vật đằng sau lão thì không, thế của Chưởng không hề dừng lại, vẫn hung mãnh lao thẳng về phía trước. Xa xa phía kia có một cái gò đất, chưởng thế không hề sai lệch đánh thẳng lên đó, nhất thời cát đá bay mù mịt, dưới chân rung chuyển như động đất vài trăm độ rích te (chém đấy ). Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng ở đó, Hoàng Tuyết Nhu đột nhiên như hóa cuồng, Chưởng được đánh ra liên tục, lão già kia chưa né xong chiêu này đã bị chiêu sau ập đến, phải chật vật lắm mới né hết được, lại tổn thất thêm vài ngụm máu tươi.
Thấy đối phương như mất đi lý trí, lão già không hề bi quan cho rằng mình sẽ thua, mà lão đã nhìn ra cơ hội trong đó. Thừa dịp Hoàng Tuyết Nhu đột nhiên “nhỡ tay” đánh trượt một chưởng, lão cáo già nhanh như chớp vọt tới áp sát nàng, quyền thế tích tụ mọi sự tức giận và buồn bực nãy giờ hung hăng đánh ra, nhằm thẳng về phía trái tim Hoàng Tuyết Nhu, muốn một chiêu lấy mạng nàng.
Nhưng…
Kẻ điên kia đột nhiên như khôi phục lý trí, rất linh xảo nghiêng người sang bên trái, bàn tay kia lại sử dụng trảo công vừa nãy làm cho lão già sợ vỡ mật. Nhưng lần này, bàn tay kia không còn băng lãnh như vừa nãy, cũng không có cảm giác đau đớn khi da thịt bị đâm thủng, mà chỉ có một cỗ lực đạo không mấy mạnh mẽ lôi người lão đi, giống như tiếp sức cho lão vậy.
Thân hình lão già tiếp tục lao về phía trước theo quán tính, dù muốn dừng lại nhưng cỗ lực đạo từ bàn tay kia lại như tiếp thêm vào, hóa giải mọi cố gắng của lão.
Khi thân hình lão lướt qua thân thể người kia, một vòng cung bí ẩn được tạo nên bên dưới áo choàng, giọng điệu uyển chuyển như thì thào vào tai lão:
– Ta… vẫn luôn chờ cơ hội!
Oành…
Âm thanh như thiên thạch va vào trái đất, chấn cho lỗ tai của Kiko đáng thương đằng kia rung lên bần bật, may mà có Trần Nam ở đó, nếu không cái màng nhĩ xinh xinh của nàng đã nứt toác ra rồi.
Va chạm làm mọi thứ trong khu vực gần một trăm mét xung quanh bị lật tung lên, thổi bay như cuồng phong bão táp, mặt đất lún xuống tạo thành cái hố sâu cả mười mét, kéo dài ra bán kính một trăm mét xung quanh, bên dưới còn lộ ra vài cục quặng kim loại đang sáng lên màu vàng óng ánh…
Dưới cái hố như quái vật ấy, Hoàng Tuyết Nhu đủng đỉnh phủi tay, kiêu ngạo đá thêm cho lão già kia một cước, làm lão ngất xỉu không dậy nổi, sau đó xoay người bỏ đi, không cần biết bộ xương già đáng thương dưới kia đã bị gãy mất mấy cái…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.