Săn Tình Tổng Giám Đốc

Chương 5


Đọc truyện Săn Tình Tổng Giám Đốc – Chương 5

“Cô và Giang Nhạn từ nhỏ đã quen biết nhau?” Phàn Vũ Phong lộ vẻ kinh ngạc hỏi.

Hai người cùng ngồi trên ghế sô pha xem ảnh, cảm nhận được thân thể mềm mại thơm mát của Ân Mẫn Thiên chạm vào hắn, hơn nữa lại cực mê người cứ nhích tới nhích lui khiến hô hấp của hắn trở nên gấp gáp.

Ân Mẫn Thiên kiên trì nhích tới nhích lui trên người hắn, còn làm bộ rất chuyên tâm xem ảnh, kỳ thực là quyết tâm phải châm lửa trên người hắn. (Oạch- lồm cồm bò dậy – chị ý thật nguy hiểm =]])

Cô ngẩng đầu nghiêm mặt nói, “Đúng vậy, chúng tôi từ nhỏ đã là bạn tốt của nhau. Lần đầu tiên tôi đến nhà Giang Nhạn chơi, trong vườn của nhà họ chơi trốn tìm còn bị lạc đường, khóc huhu…”, kí ức thuở nhỏ, đôi môi cô không tự chủ nở một nụ cười mê người.

“Ác?” Trong ngực Phàn Vũ Phong có chút gì đó rối loạn, “Đừng có nói với tôi, cô nhóc trốn ở phía sau hòn non bộ, nước mắt nước mũi tèm nhèm đó chính là cô?”, “Sao anh lại biết!?” Ân Mẫn Thiên giật mình mà thở mạnh.


“Nếu tôi không biết, vậy ai đi cứu cô?” Hắn nhướng mày mỉm cười.

“Anh…” Ân Mẫn Thiên không dám tin mở to đôi mắt.

Năm đó, đại ca ca phát hiện cô lạc đường mà khóc, liền không ngừng dỗ cô nín, còn lấy tay áo lau nước mắt cho cô, sau đó nắm tay cô dẫn dê con lạc đường đi ra.

“Tôi còn nhớ rõ, trên tay áo của tôi dính đầy nước mắt nước mũi của cô, Ân Mẫn Thiên, cô có còn giống như hổi bé rất thích khóc không?” trên khuôn mặt tuấn tú hiện ý cười sâu sắc.

Ân Mẫn Thiên đỏ mặt lẩm bẩm, “Trời ạ, thật là anh.” khi đó, xác định cô đã an toàn, hắn liền rời đi, cô chỉ lo chùi nước mắt, căn bản không kịp hỏi hắn là ai.

Chuyện này, cô không hề nói với ai, đến Giang Nhạn cũng không biết được.

“Xem ra, chúng ta rất có duyên.”


Dò xét trứ tha trác thiện nạp khẳng  lục giáp niệp  hưu  vựng lục duy ‘Ách…’ Ân Mẫn Thiên hoảng sợ phát hiện cô đã quá gần hắn, cả người đều ở trong lòng hắn… Thở mạnh một hôi, cô vội đẩy hắn ra. (Hỉu chít liền )

Thế nhưng, hắn không cho cô lùi lại. Cánh tay mạnh mẽ nắm lấy eo nhỏ nhắn của cô, đưa cô kéo lại gần thêm, hai cái trán chạm vào nhau, chóp mũi thân mật cọ xát lấy nhau, “Mẫn Thiên…” Ân Mẫn Thiên vô lực kháng nghị, “Không, không thể.”, “Không thể cái gì? Hả?” Phàn Vũ Phong khàn khàn hỏi, cúi đầu ngửi hương thơm mê người trên người cô. Đôi mắt nóng bỏng đen nháy hạ xuống, vừa vặn nhìn thấy hết cảnh xuận bên trong chiếc khăn tắm… “Anh không thể hôn tôi.” Cô run run ngăn hắn lại.

“Không thể sao?” ánh mắt lộ vẻ thất vọng, lập tức hiện lên một tia sắc nhọn, “Vậy được rồi, tôi không hôn cô, tôi chỉ chạm vào cô.”, “Cái gì?” (Chạm… Chạm… hị hị :”>)

Hai mắt Ân Mẫn Thiên trừng lớn, không thể tin được hắn có thể nói ra những từ xấu hổ như vậy.

Càng quá đáng hơn nữa, hắn vừa nói, bàn tay hắn vừa bắt đầu hành động, đảy vạt dưới của khăn tắm, khẽ vuốt ve bắp đùi cô…” Phàn Vũ Phong…”, cô muốn lên tiếng chửi mắng hắn, nhưng mà, âm thanh theo từ cổ họng cô ra lúc này thật yếu ớt.


Trời ạ, cô không hiểu được chính mình bị làm sao nữa, dưới sự khiêu khích âu yếm của hắn, cả người cô như muốn hòa tan, không còn một tia sức lực để kháng cự.

Khẽ nhắm mắt, miệng cô khẽ thở mạnh, môi đỏ mọng truyền ra âm thanh không nghe rõ.

Tay hắn dọc theo đường cong tuyệt vời của cô tiến về phía trước, đi lên trên bắp đùi, cảm giác của tay đã đánh trúng trí óc của hắn — chiếc khăn tắm trở nên vô hình, “Mẫn Thiên…”, cô không mặc gì bên trong, cảm nhận được việc này đã khiến cho tia tự chủ cuối cùng của hắn biến mất hoàn toàn, “Cô là tiểu ma nữ..”, hắn đặt cô trên ghế sô pha, hắn dùng răng cởi khăn tắm của cô, vùi đầu vào ngạc cô, khuôn mặt tuấn tú cọ xát bầu ngực tròn trịa mềm mại xinh đẹp của cô, sau đó hắn ngậm lấy nụ hoa đáng yêu… “Không…Không thể…” đáp lại sự phản kháng yếu ớt của cô là sự vuốt ve nhiều hơn nữa, hắn vừa mút vừa liếm, một tay hắn tách đôi chân ngọc ngà của cô, nhanh chóng tiến vào thăm dò khu vườn bí mật, dừng lại trên cánh hoa non mềm, hắn vuốt ve khiêu khích cô, chỉ trong chốc lát, đầu ngón tay hắn đã chứa đầy chất dịch ngọt ngào… Khống giống như hắn nghĩ, cô như thế là nhiệt tình sao, cảm thấy cơ thể Ân Mẫn Thiên run nhẹ, hai tay ôm đầu hắn, nhưng cũng không rõ là quyết tâm đẩy hắn ra, có vẻ như cô đang lạc vào sự cọ xát mê hoặc của hắn.

(TT, cứu ta với, màn hình đầy máu ~~>_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.