Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân

Chương 451: Bạo Lực Gia Đình


Đọc truyện Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân – Chương 451: Bạo Lực Gia Đình


“Cậu ba Lục.” Bò Cạp che giấu biểu cảm với ánh mắt bất ngờ, nhìn Lục Kính Đình.

“Bò Cạp, đúng không?” Lục Kính Đình nhíu mày hỏi.
Bò Cạp gật đầu một cách tự nhiên nói: “Không biết là cậu ba là tới để tìm cô Tân, hay là tìm tôi có chuyện gì”
Lục Kính Đình nhấp một ngụm cà phê nói: “Đều có.” “Nếu như thế thì xin mời cậu ba nói rõ” Bò Cạp hoàn toàn không có ý muốn giấu diếm, tiếp tục nói chuyện với Lục Kính Đình.

“Tôi hy vọng, cậu có thể trở thành người của tôi.” Lục Kính Đình cong môi nói: “Giống như năm đó cậu thay Chu Phong mai phục Triệu Bác Khôn, cũng thay tôi mai phục Chu Phong.

“Cậu ba Lục đưa ra yêu cầu này, dường như cũng rất liên quan đến những quy tắc, tôi cung cấp tin tức cho các người cũng như tự giúp chính tôi, cũng chưa nói rằng sẽ cùng với anh đứng cùng chiến tuyến” Bò Cạp cười lạnh lùng, nhìn về phía Lục Kính Đình.

“Điều kiện, nói ra đi.” Lục Kính Đình cũng không có cùng với anh ta phí nước bọt, lập tức nói ra mục đích.

“Lật đổ nhà họ Chu.

Năm chữ ngắn ngủi vừa được nói ra, tôi sửng sốt một chút, nhìn về phía Bò Cạp, ánh mắt mang theo một chút không thể tin được, rõ ràng vừa rồi anh ta vừa nói sẽ không giúp Lục Kính Đình, bây giờ tại sao đột nhiên thay đổi nhanh như vậy.
Hơn nữa, chuyện này cũng xem như là vấn đề của bọn họ, việc bọn họ làm như thế nào thì chắc chắn là có nguyên do của nó.

“Được.”
Sau khi ra khỏi nhà hàng Golden Land, Lục Kính Đình đi ra lấy xe để đón tôi, vừa mới ngồi vào xe anh ấy lập tức hỏi tôi: “Lần trước chuyện mà Triệu Mộng Tuyết muốn cấp hàng hóa cho nhà họ Đinh, cũng là do tin tức từ cậu ta đúng không?”
Tôi gật đầu: “Đúng, tại sao anh biết được?” “Người có thể cho những tin tức chính xác như vậy, cũng chỉ có mỗi cậu ta.” Ánh mắt của Lục Kính Đình hiện lên sự thâm thúy nói: “Người này, có tác dụng rất lớn.”
Tôi không nói gì nữa, nhìn về phía ngoài cửa sổ, hiện giờ thế lực của nhà họ Chu đã mỏng yếu đi nhiều rồi, đã không có chỗ dựa của nhà họ Triệu, anh ta thực sự rất dễ bị đánh ngã.
Ngáp một cái, nghĩ đến lý do hôm nay Bò Cạp gạt tôi tới đây, cảm thấy bản thân mình đã thật lâu rồi cũng chưa nhìn thấy Tân Gia Kiệt, bây giờ cũng là lúc nên đi xem cậu ta thế nào.

“Em nghĩ em nên đi thăm Gia Kiệt.” Tôi nói với Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình cũng không có đáp lại, mà chỉ yên lặng đánh tay lái đi, lái xe đi về phía nhà của Tân Gia Kiệt.

Tôi lướt điện thoại, cảm thấy hơi choáng váng, dựa vào cửa kính xe xem khung cảnh bên ngoài, trên đường đi đến nhà Tân Gia Kiệt có đi ngang sang cục dân chính, một đôi tình nhân trẻ đang hạnh phúc cầm cuốn sổ màu hồng, nhìn thấy cảnh này đều làm cho người khác cảm thấy vui vẻ.
Có chút muộn, gió thổi cũng đã có chút lạnh, tôi vừa định đóng cửa sổ lại, đã bị một thân hình hấp dẫn ánh mắt.

Tôi hạ mắt nhìn qua, nhìn thật giống Vu Thanh Thư.
Vốn dĩ tôi còn chưa xác định được có phải hay không, cho đến khi nhìn thấy Tần Thiên Khải từ trên xe đi xuống, tôi đã xác định chắc chắn đó là cô ấy.
Thế nhưng, hai người bọn họ đến cục dân chính để làm gì vậy? “Dừng xe.

Tôi vỗ vỗ cánh tay của Lục Kính Đình, nói.

“Làm sao vậy?” Lục Kính Đình lên tiếng trả lời, thong thả đậu xe ở ven đường.

“Anh xem kìa, là Vu Thanh Thư và Tần Thiên Khải.” Tôi chỉ cho anh ở ngoài cửa sổ, lúc này anh mới từ ngón tay của tôi chỉ mà nhìn qua.
Chỉ thấy Vu Thanh Thư đang thân thiết kéo cánh tay của Tần Thiên Khải, hai người cười nói bước vào cục dân chính.

“Hai người bọn họ đang trộm đi dẫn nhau đi đăng ký kết hôn hay sao?” Khóe miệng Lục Kính Đình nhếch lên nói: “Tốc độ phát triển của nhà họ Tần đúng là nhanh thật”
Từ khi Vu Thanh Thư trở về, tình cảm của cô ấy và Tần Thiên Khải đúng là không bình thường, hơn nữa lúc trước cũng đã có cảm tình với nhau rồi nhưng chẳng qua bị bắt phải xa nhau, bây giờ tình cảm tiến triển nhanh cũng là chuyện bình thường thôi.
Thật ra trong tiềm thức của tôi, cũng đã chắc chắn rằng bọn họ cuối cùng cũng sẽ ở với nhau, tôi nhanh chóng đóng cửa kính xe lại, sợ bị bọn họ nhìn thấy, nhưng ai ngờ rằng, Lục Kính Đình trực tiếp lái xe chạy đến trước mặt bọn họ.

Tôi ngồi trong xe nhìn thấy Vu Thanh Thư hoảng hốt một chút, sau đó lập tức nở nụ cười, ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác.

Lần đầu tiên tôi thấy một Vu Thanh
Thư như vậy.
Lục Kính Đình còn mở kính xe ra, nhìn về phía Tần Thiên Khải: “Cậu Tần, ôm được người đẹp về rồi à!” “Cậu ba Lục cũng đến góp vui sao?” Tần Thiên Khải bị Lục Kính Đình nói như vậy, ý cười trên mặt càng nhiều hơn, thế nhưng không biết vì cái gì, tôi cảm thấy rằng ý cười của anh ta có mấy phần giả dối.

“Chuyện vui lớn như vậy, sao lại không cùng với anh em chia sẻ niềm vui một chút?” Lục Kính Đình đơn giản mở cửa xe, xuống xe đánh một cái lên vai Tần Thiên Khải: “Nếu như hôm nay tôi không thấy được, anh tính giấu chuyện này cả đời hay sao?”

Tôi cũng theo anh xuống xe, đi đến đứng bên cạnh Lục
Kính Đình.

“Ái Phương cũng ở đây sao.

Vu Thanh Thư mở miệng trước, cười với tôi nói.

“Chúc mừng Thanh Như nhé.” “Cùng chung vui đi.” Sự vui mừng trên mặt Vu Thanh Thư dù thế nào cũng không thể lấn át đi được, kéo cánh tay Tần Thiên Khải càng lúc càng nhanh.
Chúng tôi và bọn họ nói chuyện đơn giản vài câu, bọn họ phải đi mua đồ cho lễ nghi khi kết hôn gì đó, nên chúng tôi quay lại xe của mình.
Rất nhanh đã đến nhà của Tân Gia Kiệt, Lục Kính Đình lại mở miệng hỏi tôi: “Em có biết tại sao trước kia Tần Thiên Khải đối xử với em tốt không?”
Tôi lắc đầu, căn bản là tôi cũng cảm nhận được mình và Tần Thiên Khải là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, không biết tại sao từ ngày hôm đó, lòng tốt của anh ta đổi với tôi có chút thay đổi, trở nên mơ hồ một chút.

“Bởi vì em có ánh mắt giống Vu Thanh Thư.

Khi anh ấy nói xong câu đó, tôi còn chưa kịp phản ứng, xe đã đậu trước cửa nhà của Tân Gia Kiệt rồi.
Lúc này tôi mới bước xuống từ xe anh, anh nắm lấy bờ vai của tôi, bước thẳng đến thang máy, suy nghĩ của tôi mới từ từ nghĩ đến những lời anh nói vừa rồi.
Tần Gia Kiệt đang ở trong nhà đọc sách, từ sau chuyện của Triệu Mộng Tuyết, cậu ấy đã không còn quá thích thú với việc xem điện thoại, cả ngày chỉ đọc sách, giống như đem chính mình cắt đứt với thế giới bên ngoài vậy.

“Gia Kiệt.” Tôi đi đến từ phía sau cậu, kêu một tiếng.

Tân Gia Kiệt lúc này mới phản ứng lại, nhận ra tôi đến nói: “Chị
Sau đó ánh mắt cậu nhìn về phía Lục Kính Đình, có chút ngập ngừng nói: “Anh rể.
Lục Kính Đình không nói gì, chỉ khẽ cười, gật đầu với cậu.

Cảm nhận được không khí có chút xấu hổ, lập tức thúc giục Tân Gia Kiệt ra phòng khách, còn Lục Kính Đình ngồi ở sô pha.


“Chị, lâu lắm rồi chưa gặp chị đấy” Người ở phòng khách ngây người một hồi lâu, Tân Gia Kiệt mới mở miệng nói: “Chị muốn ăn sườn heo hấp cách thuỷ không, trong nhà có mua sườn heo đã lâu rồi mà chưa ăn, đợi chút em làm cho chị ăn.

“Hôm nay chị làm cho em ăn được không?” Tôi đã lâu không nghe thấy cậu ấy nói muốn ăn cái gì, có chút kích động nói: “Chị lập tức đi làm cho em.
Nói xong, tôi vào phòng bếp, sau khi hấp sườn heo tôi tranh thủ đi nhà vệ sinh một chút, chỉ thấy Tân Gia Kiệt đang cùng với Lục Kính Đình đang ở phòng khách trò chuyện với nhau, dù sao thì trong lúc đó bọn họ có nói đề tài gì thì tôi cũng không có để ý lắm.
Món sườn hầm cuối cùng cũng xong, tôi gọi hai người đến ăn cơm, Tân Gia Kiệt lên tiếng trả lời, lập tức cùng với Lục Kính Đình đi rửa tay.

Không biết vì cái gì, vào lúc hai người bọn họ ngồi vào bàn ăn, cuối cùng thì tôi cũng có thể cảm nhận được sự khác lạ.
Tôi nghĩ rằng có lẽ bọn họ vẫn còn chưa quen thuộc với nhau, bởi thế nên có chút xấu hổ, bữa cơm này đột nhiên Tân Gia Kiệt ăn được rất nhiều, còn uống thêm được tận mấy chén rượu nhỏ.

Mãi đến khi lên xe đi về nhà, rốt cuộc tôi mới biết được tại sao có sự khác lạ giữa hai người.

“Hôm nay ở phòng khách, Gia Kiệt nói với anh rằng cậu ấy muốn theo anh để phát triển” Lục Kính Đình lái xe, vừa yếu ớt nói.
Tôi không nhịn được nhíu mày nói: “Tại sao tự nhiên nó lại muốn chuyện này, có khi nào là do bà Đinh kích động hay không?” “Anh thấy không giống thế” Lục Kính Đình lắc đầu, nhìn về phía trước với ánh mắt thâm thuỷ.

“Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra chứ.” Tôi cảm thấy có chút bực bội, lấy tay chống lên trán, trong lòng là một cảm giác rối bời.
Lục Kính Đình không nói nữa, suốt dọc theo đường đi về tôi cứ nghĩ về chuyện này.

Sau khi về đến nhà, tôi đang muốn xuống xe, điện thoại của Lục Kính Đình vang lên, tôi cũng dừng lại động tác đang chuẩn bị mở cửa.

“Cứu, cứu mạng!” Một giọng nữ chói tai phát ra từ phía bên kia của điện thoại.

“Cô đang ở đâu!” Lục Kính Đình lập tức nhíu mày, vội vàng hỏi.

“Trong nhà.

Mau! A!” Tiếp theo đó là một tiếng thét chói tai, sau đó điện thoại bị cúp máy.

“Sao thế này.” Điện thoại sau cúp máy, tôi chạy nhanh lại hỏi.


“Hồng Liên xảy ra chuyện rồi.” Lục Kính Đình khẩn cấp đánh vô lăng, đột ngột chuyển hướng, thiếu nữa bị văng ra khỏi xe.

tôi
Sau đó anh lập tức gọi điện cho chị Vu: “Nhanh đi đến nhà Hồng Liên đi, cô ấy xảy ra chuyện rồi.” “Sao lại như thế này?” Bởi vì Lục Kính Đình để loa ngoài, nên tôi cũng có thể nghe được giọng của Vu Thanh Thu.

“Chắc là Đinh Thành lại đánh cô ấy rồi.
Nghe xong những lời Lục Kính Đình nói, trong lòng tôi chợt nguội lạnh, Đinh Thành còn có thể bạo hành cô hay sao? Nghĩ đến tiếng khóc giằng xé của Vu Hồng Liên, tôi chỉ cảm thấy cả người run lên.
Không biết vì sao, suốt dọc đường đi tôi đều cảm thấy giống như có một tảng đá lớn đè vào tim của mình, trong đầu luôn tự hiện lên khuôn mặt của Đinh Thành, sau đó không thể tưởng tượng nổi việc anh ta bạo hành gia đình.
Hơn nữa nghe giọng của Lục Kính Đình, giống như là trước kia anh ta cũng đã thường xuyên bạo hành Vu Hồng Liên.
Tới nhà của Vu Hồng Liên, xe còn chưa dừng hẳn tôi đã vội vàng xuống xe, theo chân Lục Kính Đình một đường chạy thẳng đến cửa nhà của Vu Hồng Liên, chưa kịp gõ cửa, chợt nghe thấy một tiếng khóc và la đau đớn, còn kèm theo cả tiếng chửi bậy của một người đàn ông.
Chúng tôi gõ cửa vài cái, âm thanh đánh chửi vẫn không có dừng lại, căn bản là không có nghe tiếng chúng tôi gõ cửa.

Lục Kính Đình kéo tôi về phía sau một chút, đá vào cửa một cước, cửa rung chuyển một chút.
Ngay sau đó anh ấy đạp mấy phát vào cửa, tiếng đánh chửi trong phòng mới dần dần nhỏ lại, chỉ còn lại tiếng nức nở nhỏ của Vu Hồng Liên và tiếng đứa nhỏ đang khóc.
Trong chốc lát, một chuỗi bước chân càng ngày càng gần, chắc chắn là Đinh Thành lại để mở cửa.

Không đợi Đinh Thành ở bên trong ra mở cửa, cửa nhà đã bị Lục Kính Đình đá văng ra, ầm một tiếng, cửa nhà ngã trên mặt đất.
Mà giờ phút này, Đinh Thành vẫn đang đứng ở cửa, giữ nguyên động tác mở cửa.

Tôi ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt hằn lên tơ máu của Đinh Thành.

Trong một chốc, tôi có thể cảm thấy dường như cả thế giới đều im lặng, chỉ còn sót lại tiếng thở mỏng manh.

“Anh tự coi mình là một thằng đàn ông hay sao?” Tiếng rống của Lục Kính Đình va vào màng nhĩ của tôi, lúc này tôi mới tỉnh táo tinh thần lại.

“Chuyện nhà của ông đây, ai cần anh lo.” Đinh Thành nhíu mày, ánh mắt hung ác nhìn chòng chọc vào Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình chửi nhỏ một câu, mạnh mẽ đẩy vai Đinh Thành một cái: “Đánh phụ nữ là để chứng minh bản lĩnh đàn ông của anh sao? Đồ phế vật!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.