Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân

Chương 436: Nghe Ngóng Tin Tức Giúp Tôi


Đọc truyện Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân – Chương 436: Nghe Ngóng Tin Tức Giúp Tôi


“Cường nói nếu không có ba tỷ đồng thì chuyện này không giải quyết được” Lục Kính Đình khẽ nói, khỏe mỗi hơi cong lên, liếc mắt nhìn về phía Trương Đạo và những người khác: “Một ch�
Anh tài xế vẫn hồn nhiên nhìn tôi: “Không có gì, chỉ là đưa cô đến nơi cô nên đến mà thôi.” “Thả tôi xuống xe mau!” Nghe xong lời anh ta nói, tôi càng chắc chắn rằng mình bị bắt cóc, tôi điên cuồng kéo tay nắm cửa xe, tay nắm cửa gần như bị tôi bẻ gãy, cửa xe vẫn không thể mở được.

“Anh thả tôi ra!” Tôi yếu ớt vùng vẫy.
Người lái xe chỉ liếm môi liếc tôi, tôi vừa dứt lời thì anh ta mở khóa an toàn, đạp phanh, cả người của anh ta cũng bị chồm về phía trước.

“Vậy cô đi xuống đi
Tôi sửng sốt một lúc, không ngờ anh ta lại thả tôi đi sớm như vậy, tôi mở cửa bước nhanh, chưa kịp xuống thì trấn đã bị vật gì đó chặn lại.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng lên đạn, và một khẩu súng lục kề vào trán, là một khẩu súng.
Ngay lúc tôi phản ứng, lưng tôi cứng lại và không dám cử động, vì sợ mình sẽ bị súng bắn chết.

Trái tim tôi như bị treo lơ lửng trong không khí, ngày càng đập nhanh hơn, bộ não của tôi trở nên trống rỗng.

“Đi mau.” Một giọng đàn ông đập vào màng nhĩ của tôi, cả người tôi như sụp xuống, tôi vừa định nói gì đó thì bị ai đó bịt mũi lại.
Lúc tôi ngửi thấy thứ đó, tôi chỉ cảm thấy choáng váng và suy nghĩ của tôi như bị cuốn đi ngay lập tức, sau đó người đó lấy một thứ gì đó giống như một chiếc túi bịt mắt tôi lại.
Ý thức của tôi cũng tiêu tan một chút, tôi lắc đầu, cố gắng giữ cho mình không chìm vào giấc ngủ, nhưng não của tôi không kiểm soát được, trong chốc lát, tôi đã bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, tôi cử động một chút, chỉ cảm thấy cả người bủn rủn mất hết sức lực, ý thức dần dần trở lại, tôi sờ sờ bụng của mình theo phản xạ, cũng may không có chuyện gì cả.
Một lúc sau, tôi mở mắt ra, mắt tôi mờ đi, tôi chớp mắt mới có thể nhìn rõ cảnh vật.
Trước mắt của tôi không phải là trần nhà mà chỉ thấy những thanh xà màu đen, tôi tựa người về phía sau thì cảm thấy sàn nhà bên dưới rung chuyển.
Tôi còn tưởng là do mình còn hơi choáng váng nên cảm giác không đúng, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống khiến tôi ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, tôi không ở trên mặt đất mà bị treo lơ lửng trên không, nói chính xác là tôi bị nhốt trong một cái lồng lớn và lơ lửng trên không.
Tôi lập tức hoảng sợ, mồ hôi lạnh trượt xuống lưng, không tự chủ được giãy dụa ra khỏi lồng: “Có người không?”

Chiếc lồng sắt bị tôi lung lay vài cái, tôi đứng dậy làm lay động chiếc lồng, tôi nhanh chóng nắm lấy lan can bên cạnh, lúc nào cũng có cảm giác sắp ngã, tim đập loạn nhịp.
Chắc tiếng hét của tôi có tác dụng, một lúc sau, cửa phòng mở ra, một người bước vào.
Đó là ông Đinh.
Trái tim tôi hằng một nhịp ngay khi tôi nhìn thấy ông ta.

“Ông muốn làm gì, thả tôi ra!” “Thả cô ra không phải là không thể được.” Ông Đinh chỉ biết cười nhạo sau khi nghe tôi nói: “Nhưng tôi lại lo lắng cho cô đi về một mình, cho nên tôi phải đợi người kia tới đón cô đi thì mới yên tâm.
Tôi sững sờ một lúc, người ông ta đang nói đến là Lục Kính Đình, nói lo lắng cho tôi chẳng qua là muốn lợi dụng tôi để dụ Lục Kính Đình tới đây thôi.

“Ông Đinh, ông có chắc là anh ấy sẽ tới đón tôi không?” Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc nói: “Ông cũng biết là tôi chỉ là người tình ở bên Lục Kính Đình thôi.

Anh ấy đã chơi tôi chán rồi thì sẽ bỏ tôi đi thôi, sao anh ấy có thể tới cứu tôi được? Huống hồ đứa con trong bụng tôi không phải của anh ấy “Đúng vậy.” Ông Đinh nghe lời tôi nói sau đó cong khỏe môi lên: “Có thể là tôi ngăn chặn nhầm người.

Người tôi nên ngăn chặn ở nước ngoài chính là người nuôi nhốt chim hoàng yến, thế nhưng đó chỉ là thế thân mà thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.