Đọc truyện Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân – Chương 17: Luyến Thương Em
Một giây sau, chỉ nghe “choáng” một tiếng, chai rượu đập lên ngực Ngài Hoài vỡ toang, không phân rõ là màu đỏ của rượu hay là máu của hắn ta.
Cả khuôn mặt của Ngài Hoài đều bị nhuộm đỏ.
Hắn ta
buông tôi ra, ôm ngực rú lên.
Tôi sửng sốt ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy trong không gian mờ tối, Lục Kính Đình đứng ngược sáng,
khóe môi mím chặt, khuôn mặt tối tăm không thể nhìn rõ.
Tôi trợn to mắt, hoàn toàn không ngờ anh ta thật sự cứu tôi.
Nhìn khuôn mặt sắc nét của anh ta, trái tim tôi như bị cái gì đó choán lấy, đập cuồng loạn, đầu óc trở nên trống rỗng.
Anh ta nhíu mày, “Còn không đứng dậy!”
Tôi bị anh ta quát một tiếng, chợt tỉnh táo lại, nhanh chóng che ngực bò dậy.
Bị gã Ngài Hoài dày vò một trận, chân tôi cũng nhũn cả.
Đứng dậy mà chân run lẩy bẩy, vừa mới đi được vài bước đã lảo đảo.
Khi cả người sắp bổ nhào xuống đất, vòng tay của Lục Kính Đình vững vàng đỡ tôi vào lòng.
Hơi thở của anh ta nhanh chóng vây quanh tôi, mùi thuốc lá man mát hòa cùng hương rượu thoang thoảng, khiến người ta có cảm giác an tâm đến lạ.
“Lục Kính Đình, tạo giết mày!”
Tôi còn chưa đứng vững, sau lưng bỗng có tiếng động, nghe thấy Tiêu Dao trợn mắt hét lên một tiếng “Cẩn thận!” Còn chưa kịp phản ứng tôi đã bị Lục Kính Đình xoay một vòng, được anh ta ôm vào trong ngực, không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Chỉ cảm nhận được người Lục Kính Đình thoáng cứng đờ, bên tại truyền đến tiếng rên khẽ.
Tôi dự cảm có chuyện chẳng lành, muốn ngẩng đầu lên thì bị Lục Kính Đình ổn gáy lại, không thể nhúc nhích, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lục Kính Đình, “Chỉ sợ mày không có mạng mà đâm tạo”
“Ha, Lục Kính Đình, mày hơi ngông cuồng rồi đấy.
Hôm nay mày mà nổ súng, anh tao biết được e rằng mày không có mạng mà bước ra khỏi cái đất này đâu.”
“Tiếc là cả đời này anh mày sẽ không biết được, mày quên đây là địa bàn của ai rồi à” Giọng nói của
Lục Kính Đình đầy rét lạnh.
Tôi không nhìn thấy nhưng lại nghe thấy rõ tiếng súng lên nòng.
Cho dù đây không phải lần đầu tôi thấy Lục Kính Đình cầm súng, nhưng tôi vẫn bị anh ta dọa cho đứng chết trân tại chỗ.
Ngài Hoài sững sờ, trầm ngâm hai giây giống như hiểu ra điều gì đó, hoảng loạn nói: “Mày, mày muốn làm gì!”.
Hắn ta bò dậy định chạy trốn, đột nhiên “Bịch” một tiếng, giống như cái gì đó bị đụng phải rồi đập xuống đất, cùng với đó là tiếng hét của Tiêu Dao.
Từ đầu đến cuối tôi không nghe thấy tiếng súng, nhưng lại nghe thấy Tiêu Dao run rẩy hỏi: “Hắn, hắn chết chưa?”
“Chết rồi! Uống nhiều quá bị ngã chết” Lục Kính Đình buông tôi ra.
Tôi quay đầu nhìn về đống lộn xộn trước cửa, Ngài Hoài thì nằm trong vũng máu.
Lục Kính Đình cất súng đi, hờ hững liếc Tiêu Dao một cái, “Tí nữa cảnh sát đến, biết nói như nào rồi chứ?”
Mặt Tiêu Dao tái xanh, trong mắt đầy kinh sợ, ngơ ngác gật đầu.
Lục Kính Đình nói xong thì định dẫn tôi đi.
Tôi nhìn bộ dạng sợ sệt của Tiêu Dao, níu tay áo anh ta, khẽ hỏi: “Không thể dẫn cô ấy đi cùng sao?”
“Ngài Hoài gọi gái ở khách sạn này, uống rượu ở khách sạn này, quá hưng phấn mà chết, cô ta đi rồi, ai làm chứng?” Anh ta hỏi tôi.
Nghe giọng anh ta không thể thương lượng được, tôi đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tiêu Dao giỏi tùy cơ ứng biến hơn tôi, nhưng tôi vẫn lo lắng khi để cô ấy ở lại đó đối diện với một người chết.
Ai ngờ chúng tôi vừa đi vào lối thoát hiểm, đằng sau đã vang lên tiếng Tiêu Dao chạy ra ngoài, kêu thất thanh: “Ngài Hoài xảy ra chuyện rồi”.
Tôi và Lục Kính Đình đi thẳng xuống tầng một, xe của anh ta cũng đậu trước cửa ra như đã được chuẩn bị từ trước.
Tôi quay sang hỏi anh ta: “Cái chết của Ngài Hoài anh đã tính toán từ lâu rồi ư?”
Anh ta gật đầu, “Ừm”
“Vậy hôm nay gọi tôi đến đây cũng là chuyện nằm trong kế hoạch của anh từ lâu rồi?” Tôi cất cao giọng, giống như bị cái gì đó đè lên ngực, tức nghẹn đến rối bời.
Anh ta liếc tôi một cái, trả lời giống như thật: “Phải mà cũng không hẳn là phải”
Tôi dừng lại, không biết hình dung cảm giác này như thế nào, giống như ôm trong lòng sự chờ mong, đột nhiên nhận được đáp án, trái tim trở nên trống rỗng, chua xót.
“Lên xe!”
Anh ta mở cửa xe, tôi lắc đầu, “Qua tối hôm nay, chúng ta không ai nợ ai, tôi vẫn là nhân tình của Chu Phong.
Nếu như có thể, tôi hi vọng giữa tôi và Cậu ba sẽ không dây dưa gì nữa.
Tôi tự đi về”
“Tôi bảo cô lên xe!”
Tôi không đáp lời anh ta mà xoay người đi ra ngoài.
Lục Kính Đình đuổi theo, chỉ vài bước là bắt kịp tôi, vác tội lên vai.
Tôi định giẫy giụa, nhưng khi nhìn thấy bụng anh ta ướt đẫm máu, tôi như hóa đá.
Tôi chợt nhớ lại lúc ở trong căn phòng kia, Ngài Hoài lao đến, sau khi anh ta ôm tôi vào lòng thì phát ra tiếng rên khẽ.
“Anh bị thương ư?” Tôi nhíu mày, vùng khỏi tay anh ta để nhìn vết thương, anh ta trầm giọng quát một câu, “Đừng lộn xộn!”
Tôi bị anh ta quát phải dừng tay lại.
Khi tôi nhìn thấy vết máu trên áo anh ta càng lúc càng đậm, tôi lập tức không dám giẫy giụa nữa.
Anh ta để tôi ngồi vào ghế phụ lái, rồi lập tức lái xe ra khỏi hầm để xe.
Anh ta phóng xe rất nhanh, vượt qua mấy cái đèn đỏ, ra khỏi phạm vi con phố kia thì đột ngột dừng xe lại, nói: “Cô lái đi”
Tôi ngạc nhiên, “Tôi?”
“Đúng!” Anh ta nhanh chóng mở cửa đi sang chỗ tôi.
Tôi bị anh ta giục, phải chồm sang ghế lái xe.
Tôi có bằng lái nhưng rất ít khi lái xe.
Không giống như những cô ả khác làm nũng đòi kim chủ xe sang các thứ, lúc nào ra ngoài kim chủ cũng bảo tài xế đến đón tôi.
Lần đầu tiên chạm vào vô lăng của xe Bentley, ngay cả nổ máy cũng phải nghe anh ta hướng dẫn mới nổ được.
Tôi lái xe rất chậm, Lục Kính Đình chỉ im lặng ngồi ở ghế bên cạnh.
Ánh đèn bàng bạc ngoài cửa xe hắt lên mặt anh ta, anh ta khép hờ mắt, đôi môi mỏng mím chặt, tôn lên khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Toàn thân anh ta toát ra khí chất cao quý, làm dịu đi sự ngông cuồng thường ngày của anh ta.
Tôi mới lơ đãng nhìn một lúc, suýt chút nữa đã ngây ngẩn, “Đi đâu?”
“Tìm một khách sạn Anh ta hơi mở mắt nhìn tôi, giọng rất khẽ.
Tôi nhíu mày, cất cao giọng, “Anh bị thương rồi, không đến bệnh viện mà còn đi khách sạn?”
“Không đi”
Anh ta cự tuyệt, lông mày tôi càng cau chặt lại.
Đi được nửa đường, thấy sắc mặt anh ta càng lúc càng tái, cả chiếc áo toàn là máu, tôi kinh hãi, “Lục Kính Đình, anh chảy nhiều máu quá! Không đến khách sạn nữa, tôi đưa anh đi bệnh viện”
Tôi đạp thắng, cầm điện thoại tra đường, anh ta ấn tay tôi lại, lấy hết sức kề gần lại chỗ tôi, nói một cầu.
Tiếng anh ta quá bé tôi không nghe rõ.
Tôi bảo anh ta nói lại lần nữa, đôi môi ấm nóng của anh ta dán lên vành tai tôi, tỏa ra hơi thở nóng rực.
“Hoài Chúc Vinh vừa có chuyện, không thể đến bệnh viện”
Nói xong cả người đổ sang phía tôi.
Lòng tôi chấn động, lúc phản ứng lại thì anh ta đã tựa cả người lên vai tôi.
| Gọi mấy lần anh ta không đáp lại, máu tươi từ áo anh ta dính sang người tôi.
Tôi sợ hãi không thôi, ý nghĩ đầu tiên chính là thông báo cho thuộc hạ của anh ta.
Tôi vừa đỡ anh ta, vừa lục tìm trong túi anh ta.
Vừa chạm vào điện thoại anh ta thì điện thoại tối reo lên.
Là kim chủ gọi đến, tiếng chuông điện thoại được cài riêng, tên kim chủ không ngừng nhấp nháy trên màn hình.
Tôi cầm điện thoại tên, do dự một lúc mới nghe điện thoại.
Vừa bắt máy, giọng nói trầm thấp đầy từ tính của kim chủ truyền ra, “Ở đâu?”
“Ở tòa nhà tại phố mua sắm lần trước anh dẫn em đi” Tôi nói bừa một địa điểm.
“Đi mua sắm? Với ai?”
“Tiêu Dao, cô ấy vừa đến Hương Hải, đi mua sắm với cô ấy.” Tôi không giỏi nói dối, nhất là trước mặt kim chủ.
Tôi khẩn trương đến suýt cắn vào lưỡi.
Lời vừa thốt ra, tôi liền hối hận.
Bên phía Tiêu Dao đang có chuyện kinh động đến cảnh sát, dù khu vực này không phải kim chủ phụ trách, nhưng một khi chuyện
này mà đến tai kim chủ, anh ta biết tôi đang lừa anh ta thì tôi chết chắc!
Ai ngờ ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu tôi thì nghe thấy kim chủ nói: “Tôi qua đó một chuyến”
“Bây giờ?” Tôi hoảng sợ, tim đập lỡ một nhịp.
Anh ta ngập ngừng một thoáng, cất giọng dò xét, “Sao vậy? Không tiện à?”
Tôi đứng hình, phát hiện ra mình đã thất thố, liền nói với vẻ hờn dỗi: “Nghĩ bậy bạ gì thế? Em chỉ nói chốc nữa chúng em đi spa toàn thân, lúc đấy anh đến làm gì?
Điện thoại truyền ra tiếng hít thở rõ ràng của anh ta.
Trái tim tôi dường như cũng thấp thỏm theo động tĩnh đầu dây bên kia, nghe thấy anh ta nói: “Đúng lúc tôi ở gần đó, qua đấy nhìn em một cái rồi đi ngay, mười phút là tới, em đứng đầu đường đợi tôi”
Mặt tối thoắt trắng bệch, tôi đến chỗ đó nhanh nhất cũng mất mười phút, chứ đừng nói bây giờ tôi đến nơi đó đi tìm Tiêu Dao!