Săn Tim Nàng

Chương 58


Đọc truyện Săn Tim Nàng – Chương 58

Trong lòng bàn tay Sài Tịnh túa mồ hôi, lẩm bẩm nói: “Thiếu đế chết yểu, không có con nối dõi vương vị, mười một vị Nam Cung vương gia không phục tự nhiên sẽ có một trận tranh đấu… Trong tay đại ca cầm trọng binh công Lương, chiến bại có binh quyền, thắng lợi có chiến công, chỉ cần trong triều có người uy hiếp, tướng lĩnh trong quân bảo hộ, đại ca sẽ được khoác áo hoàng bào. Ngai vàng giữa đại điện kia, cũng chỉ nằm trong gang tấc.”

“Há chỉ là gang tấc, phải là dễ như trở bàn tay mới đúng.” Sài Dật ho han kịch liệt mấy tiếng.

“Nhưng bệnh đậu mùa cũng không phải không thể trị.” Sài Tịnh cẩn trọng suy xét. “Trưởng công chúa chắc chắn sẽ không để đệ đệ của mình xảy ra chuyện, tất cả chỉ là do cha con ta tự nghĩ ra mà thôi.”

“Mọi chuyện ai biết trước được.” Đôi mắt u ám của Sài Dật ánh lên tia sáng. “Đây cũng là lý do vì sao lần này phụ vương muốn giữ con ở bên cạnh. Có những chuyện vẫn nên trù tính trước.”

“Tịnh Nhi hiểu.” Ánh mắt quả quyết của Sài Tịnh nhìn thẳng vào người cha già yếu. “Bên Huy Thành… Con sẽ có tính toán.”

Hoàng cung, Huy Thành, kinh đô Đại Chu

Nam Cung Yến vô lực ngồi bệt trên chiếc ghế lim dát vàng, hai mắt vô thần nhìn chiếc giường đúc vàng rồng được che bằng tấm mành trướng kéo căng.

“Trưởng công chúa.” Cung nhân thận trọng trấn an: “Bệnh đậu mùa không phải không thể chữa trị, khi còn bé trưởng công chúa cũng từng bị bệnh đậu mùa, không phải cũng đang rất khỏe mạnh hay sao? Hoàng thượng có trời cao phù hộ, nhất định sẽ bình yên vô sự.”

Nam Cung Yến buồn bã nói: “Lúc bổn cung bị bệnh đậu mùa thì chưa quá ba, bốn tuổi, gắng gượng gần mười ngày mới có tia hy vọng sống sót. Hoàng thượng đã mười tuổi, thái y cũng nói lớn như vậy mới mắc bệnh đậu mùa, so với lúc bé còn gian nan hơn nhiều… Ngươi nói, thái ý nói như vậy là có ý gì, có phải bệnh này của hoàng thượng là bệnh dữ! Có phải không?”

“Trưởng công chúa đừng nghĩ như vậy.” Cung nhân quỳ xuống đất nói. “Thái Y vì trốn tránh trách nhiệm của mình, thường sẽ nói bệnh tình nghiêm trọng, cùng lắm là phải tốn chút thời gian mà thôi. Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện gì!”

“Không thể có chuyện, không thể có chuyện!” Nam Cung Yến thở mạnh. “Bổn cung chỉ có một đệ đệ này, nó tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!”

Nam Cung Thần nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, trong lúc mơ hồ thỉnh thoảng còn lấy tay chạm vào những nốt đậu mùa trên người. Nhũ mẫu chăm sóc bên cạnh nhẹ nhàng đè lấy bàn tay bé nhỏ của hắn, lại vừa lấy khăn lau mồ hôi trên trán hắn.

“Trưởng tỷ, trưởng tỷ…” Nam Cung Thần thều thào gọi.


Nam Cung Yến xoay người đi không dám nhìn, vừa khóc thút thít vừa chậm rãi khép hai mắt lại. “Đi truyền Tô Tinh Trúc yết kiến, bổn cung muốn gặp cô ta.”

Trong doanh trại

Lý Trọng Nguyên mở tấm bản đồ bằng da dê, chỉ vào chỗ điểm đỏ, nói: “Thiếu chủ, đây chính là bảy châu phía Tây Bắc của Đại Tấn năm đó, trong đó địa thế của Thương Châu là trọng yếu nhất, sát biên giới với Lương Quốc năm xưa, sáu châu còn lại đều nhờ Thương Châu làm lá chắn. Mà trước mắt của đại quân chúng ta chính là thành Kinh Châu, tướng lĩnh Phàn Vinh trấn thủ thành cũng chính là tướng lĩnh của Tấn Quốc năm xưa. Ngay khi Kỷ Minh lấy được sáu châu, Phàn Vinh tự biết không thể cứu vãn, liền mở cửa thành nghênh đón quân Lương vào thành.”

“Tướng xin hàng không đáng sợ.” Vân Tu khinh thường nói. “Nếu như thiếu chủ tin thần, cho thần năm ngàn binh, trong vòng một ngày thần sẽ lấy được Kinh Châu.”

Sài Chiêu giống như không nghe thấy lời của Vân Tu, thấp giọng nói: “Đường công Lương còn dài, có thể giảm chút hao tổn mới tốt, năm ngàn người… Vẫn là quá nhiều.”

Ân Sùng Quyết vén tấm mành lều nhìn về phía thành Kinh Châu trong màn đêm, nghiến răng nói: “Thiếu chủ hãy tin tưởng Sùng Quyết, ngày mai tôi nguyện đem người của Ân Gia Bảo thử một lần.”

“Ân Nhị thiếu gia nói đùa rồi.” Lý Trọng Nguyên lặng lẽ nói. “Lần đầu ra chiến trường, đâu có lý được cầm binh công thành. Vân Tu có kinh nghiệm nhiều năm, thiếu chủ cũng khó lòng yên tâm… Vẫn là yên lặng quan sát mấy trận chiến rồi hẵng nói.”

Ân Sùng Quyết còn muốn cãi thêm mấy câu, Sài Chiêu đè vai hắn lại, nói: “Sùng Quyết muốn đích thân ra tay, sau này còn rất nhiều cơ hội, không cần phải nóng vội nhất thời. Kinh Châu tầm thường, một ngày không xa huynh đệ các ngươi và ta còn phải tiến vào kinh đô Lương Quốc, xây dựng đại nghiệp.”

“Phàn Vinh?” Nhạc Hoành cắn đầu ngón tay như có suy nghĩ. “Ta nhớ ra hắn. Năm xưa hắn cùng với cha ta cũng coi như có mối giao tình tốt, khi Thương Châu bị bao vây, cha ta cũng phái người đi cầu Phàn Vinh xuất binh tương trợ nhưng không có ai dám chống lại lệnh không được phát binh của Vũ Đế…”

Sài Chiêu đè lại tấm bản đồ da dê. “Trận đầu đối với quân ta có quan hệ trọng đại, để ta đích thân đi.”

“Thiếu chủ…” Trọng Nguyên còn muốn khuyên bảo, đã bị Sài Chiêu dùng ánh mắt ám chỉ, đành phải cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa.

Lúc mọi người tản đi, Lý Trọng Nguyên lại chần trừ tiến đến gần Sài Chiêu, khẩn thiết nói: “Thiếu Chủ, ngài là chủ soái một quân, Kinh Châu không đáng sợ, ngài không cần phải tự mình xuất mã. Vân Tu cũng rất được, thần cũng được, đều đủ khả năng ứng phó với cái tên Phàn Vinh bại tướng kia…”


Sài Chiêu khua tay nói: “Ta chỉ sợ bọn họ không nhận Sài Thiếu chủ Sài Chiêu ta đây. Lui ra đi.”

Nhạc Hoành liếc về phía Vân Tu ra ám hiệu,Vân Tu nhìn phía sau mấy lần, thấy không có người đi theo, theo Nhạc Hoành lách vào chỗ vắng. “Thiếu phu nhân gọi thần.”

“Theo ta đến một nơi.” Nhạc Hoành nhìn vào ánh mắt của Vân Tu nói. “Ngươi có dám hay không?”

“Có nơi nào là Vân Tu ta không dám đi chứ?” Vân Tu cười ha hả nói. “Núi đao biển lửa, không chối từ! Người chỉ đi đâu, thần sẽ đi đó, không hề trái lệnh.”

Nhạc Hoành chỉ thành Kinh Châu như ẩn như hiện ở phía sau, khiêu khích cười nói. “Kinh Châu..”

Vân Tu giật mình lùi vài bước, hoảng loạn nói: “Không được.”

“Ngươi lại chớp mắt đến mấy lần rồi.” Nhạc Hoành cười giơ thẳng ngón út lên nói. “Vân Tu to gan lớn mật, cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi.”

Vân Tu ấp úng nói: “Thần không có gì phải sợ, nhưng người thì không được. Đại chiến Kinh Châu tới gần, thực sự quá nguy hiểm. Vả lại…” Vân Tu nghi hoặc: “Người muốn đi Kinh Châu làm gì?”

Nhạc Hoành nhìn thành Kinh Châu thấp thoáng trong màn đêm, thấp giọng nói: “Mặc dù ta không hoàn toàn chắc chắn, nhưng cũng có thể thử xem.”

Vân Tu thu hồi hoảng loạn, nhìn theo ánh mắt của Nhạc Hoành, bình tĩnh trở lại.

“Phàn Vinh và Nhạc gia là chỗ quen biết cũ, lúc nhỏ ta còn gọi hắn một tiếng Phàn thúc thúc.” Nhạc Hoành trầm tĩnh nói “Hắn nhất định còn nhớ rõ ta.”


“Người nghĩ là…” Vân Tu hiểu ra. “Khuyên bảo Phàn Vinh đầu quân cho Sài gia.”

“Ừm.” Nhạc Hoành gật đầu đáp. “Sài Chiêu cũng nghĩ giống như ta, tương lai phía trước còn xa không lường được, có thể trước tiên không cần đánh mà thắng mới là hay nhất. Nếu hắn từng đầu hàng, biết thời thế cũng không nên vì Kỷ thị Lương Quốc mà ngoan cố chống lại để mất mạng..”

“Thiếu phu nhân nói cũng có lý.” Vân Tu cắn mu bàn tay, lại lộ vẻ buồn rầu. “Nhưng đối đầu với địch như vậy rất là nguy hiểm, hay là bẩm báo thiếu chủ rồi để ngài định đoạt rồi hãy làm… Nếu như người xảy ra bất trắc, thiếu chủ nhất định sẽ chém thần thành ngàn mảnh mất.”

“Hai người là huynh đệ tốt, chàng sẽ không nỡ đâu.” Nhạc Hoành thoải mái cười nói: “Thừa dịp lúc bọn họ đi tuần tra, ngươi hãy đi cùng với ta.”

Vân Tu ngập ngừng một lúc, thấy Nhạc Hoành đã đi lấy Bạch Long, đành phải cắn răng đi theo.

Thừa lúc màn đêm che lấp, hai người lặng lẽ tới gần dưới thành Kinh Châu, thấy trên lầu cao của thành có bóng người nhốn nháo, đều là quân sĩ trấn thành tay cầm binh khí, tuy nhìn không rõ lắm, nhưng Kinh Châu phòng bị nghiêm ngặt cũng có thể nhìn thấy chút ít.

Vân Tu thấy Nhạc Hoành một lúc lâu không nhúc nhích, không hiểu nói: “Tiếp theo nên làm như thế nào? Chúng ta mà tiến lên phía trước nữa, bị quân coi thành phát hiện là có thể vạn tiễn phóng tới rồi.”

Nhạc Hoành cười không nói, từ trong hộp cung tên lấy ra một mũi tên vàng, lại lấy cây đao trong tay áo mượn ánh trăng khắc ở phía dưới mũi tên một chữ “Hoành.” Quay về phía Vân Tu quơ quơ nói: “Mũi tên của ta, sẽ biết nói chuyện.”

Vân Tu ngạc nhiên nói: “Chỉ bằng mũi tên này, thì có thể thuyết phục thủ tướng Phàn Vinh? Thiếu phu nhân, người hù thần đấy à?”

Nhạc Hoành cũng lười giải thích với hắn, vung tay giương cung phóng mũi tên vàng đi, mũi tên xẹt qua màn đêm đen, thẳng về phía thành Kinh Châu. Chỉ nghe thấy trên lâu thành náo loạn một lúc, Nhạc Hoành nhếch miệng cười, cùng với Vân Tu bí mật núp ở trong rừng rậm tối tăm.

Vân Tu mấy lần há hốc miệng, lại không được cơ hội mở miệng, cuối cùng không nhịn được, nói: “Thiếu phu nhân, thần kiến thức nông cạn xin người đừng trách… Năm xưa. lúc người vẫn còn ở Tấn Quốc, thực sự là nổi danh khắp thiên hạ?”

Nhạc Hoành đang chơi với cây đao trong tay áo, nghiêng đầu nói: “Ngươi thấy ta là một nữ tử nên không để mắt ta à? Hay là không tin nữ tử cũng có thể có bản lĩnh lớn.”

“Không phải không phải!” Vân Tu vội la lên. “Thần đã được thưởng thức tài bắn cũng của người, nào dám coi thường… Hai quân đối đầu, một mũi tên vàng… thật có thể phát huy công dụng à?”

Vừa dứt lời, thành Kinh Châu hé mở, Nhạc Hoành nghe thấy tiếng động, đè nén vui mừng đứng lên nói: “Vân Tu ngươi xem, có người đi ra!”


Thấy Nhạc Hoành nhảy lên Bạch Long muốn tiến lên trước, Vân Tu vội nắm chặt cương ngựa của nàng vội la lên: “Ngộ nhỡ là quỷ kế của Lương Quân thì sao! Thiếu phu nhân không thể đi! Để thần đi thăm dò thay người trước thì hơn.”

Từ trong cửa thành một tiểu đội người ngựa tiến ra, ước chừng khoảng năm sáu người, cầm đầu là một vị tướng quân mặc giáp bạc, màn đêm đen thui cũng không nhìn rõ khuôn mặt, mấy người còn lại giống như quân sĩ cận vệ, mặc dù dắt binh khí, nhưng cũng không có mang sát khí lạnh thấu xương.

Vân Tu thoáng yên tâm, đang muốn mở miệng hỏi mấy câu, tướng quân mặc áo giáp bạc đã tranh lên tiếng trước: “Bổn tướng muốn gặp Nhạc tiểu thư!”

“Nhạc…” Trong lòng Vân Tu dâng lên nỗi kích động. “Nhạc tiểu thư trong miệng ngài, đã là Sài Thiếu phu nhân của bọn ta rồi!”

“Nhạc tiểu thư cũng được, Sài phu nhân cũng được, Nhạc Hoành chính là Nhạc Hoành, một thời gian dài không gặp, Phàn thúc thúc có khỏe không.” Nhạc Hoành chậm rãi cưỡi Bạch Long đi tới, giọng trong trẻo bình tĩnh, thần sắc kiên định tự nhiên.

Phàn Vinh nhìn thật kỹ, thấy người trước mắt quả thực là Nhạc Hoành, kinh ngạc xoay mình xuống ngựa, chắp tay cung kính nói: “…Chào Nhạc tiểu thư.”

Thân vệ phía sau đưa mũi tên vàng đó lên, Phàn Vinh cẩn trọng dâng cho Nhạc Hoành đang ngồi trên Bạch Long. “Nhạc tiểu thư, tên của người.”

Nhạc Hoành thong thả tiếp nhận, vuốt ve mũi tên, nói: “Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy rồi, Phàn thúc thúc vẫn còn nhớ rõ những thứ của Nhạc Hoành, thấy mũi tên vàng, liền biết ta ở ngoài thành chờ người.”

Phàn Vinh khẽ thở dài một tiếng: “Phàn mỗ vốn là bộ hạ của Tĩnh quốc công, lúc tiểu thư mới học bắn tên, Phàn mỗ cũng từng thay người giữ hộp tên, mũi tên vàng này, sao có thể quên được. Nghe thấy cả nhà người hy sinh vì nước, Phàn mỗ cũng chỉ biết nắm tay thở dài, chỉ hận…” Phàn Vinh có chút lúng túng, nhíu mày bất lực thở mạnh.

“Chỉ hận Vũ Đế ngu ngốc, hạ lệnh không được bất cứ kẻ nào đi ứng cứu Thương Châu, ngay cả Phàn thúc thúc có lòng muốn cứu viện cũng không kháng lại được ý chỉ của vua.” Nhạc Hoành bình tĩnh nói. “Thương Châu và Nhạc gia, cũng không trách ngài.”

“Tiểu thư…” Phàn Vinh quỳ một chân trên đất nói. “Mạt tướng có tội, lúc Sở Vương tiến binh dưới thành Kinh Châu đã hạ một mạch sáu châu, Kinh Châu chẳng qua có hơn ngàn binh mã, căn bản không thể chống lại, mạt tướng khổ tâm mấy ngày, không đành lòng nhìn thấy cảnh thành phá người vong… Lúc đó mới…”

“Thương Châu thất thủ, Tấn Quốc tất vong.” Nhạc Hoành xoay người xuống ngựa đỡ Phàn Vinh đứng dậy. “Phàn thúc thúc không nên tự trách, người vì bảo vệ tính mệnh bách tính Kinh Châu, nội tâm cũng bị giằng xé.”

Phàn Vinh vẫn còn có chút kính nể đối với đứa con gái của chủ cũ trước đây, ngập ngừng một chút vẫn không dám đứng lên. Vân Tu nuốt nước bọt ngây ngốc nhìn, càng thêm khâm phục Nhạc Hoành.

“Thiểu thư muốn gặp ta… Là vì…” Phàn Vinh cẩn trọng quan sát vẻ mặt không chút kinh động của Nhạc Hoành. “Quân Sài gia sắp công thành…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.