Đọc truyện Săn Tim Nàng – Chương 134: Tựa như giấc mộng
Thẩm Khấp Nguyệt kinh sợ ngừng bước, cảm thấy giữa hai chân có một chốt lỏng ấm nóng chảy xuống, tràn xuống nền tuyết trắng, Thẩm Khấp Nguyệt cứng đờ người không dám cúi xem thế nào, dựa vào thân cây đau đớn kêu khóc: “Đau quá, đau quá…”
Tiếng gió ù ù thổi qua tai, nhưng không có ai đáp lại.
Một cơn đau xét rách từ bụng nan ra toàn thân, vết máu chảy thành dòng, nhìn thấy mà giật mình.
—— “A… cứu mạng a…” Thẩm Khấp Nguyệt quỳ gối xuống thống khổ hô, “Có ai không… Người đâu… Cứu ta…”
—— “Cứu ta với…”
Huy Thành cách ngay đó không xa, thấy thời gian mới quá Ngọ, Nhạc Hoành cũng không lại giục Vân Tu chạy nhanh nữa, nhẹ nhàng đá đá vào bụng Bạch Long thong thả bước đi, quay đầu nhìn sườn mặt khôi ngô tĩnh lạng của Vân Tu, muốn nói lại thôi.
—— “Cứu… Mạng…”
“Vân Tu nghe xem!” Nhạc Hoành chợt vểnh tai nói: “Vân Tu mau nghe xem.”
“Gì …” Vân Tu lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh, “Là tiếng nữ nhân.”
“Mau đi xem xem thế nào.” Nhạc Hoành men theo hướng tiếng kêu cứu đi về phía đường mòn, tuyết trắng mênh mông, xa xa bóng người đơn bạc, mặc áo choàng đen ẩn hiện sau thân cây, cuộn mình co quắp.
“Thiếu phu nhân cẩn thận chút.” Vân Tu không dám khinh thường, thoáng chốc thu hồi vẻ mất tập trung, khuôn mặt lợi hại y như xưa, kéo dây cương Bạch Long đem Nhạc Hoành kéo về phía sau mình, cảnh giác hướng phía bóng người đi đến, “Để Vân Tu đi trước xem sao, cẩn thận bị kẻ gian lừa gạt!
Thẩm Khấp Nguyệt nhắm chặt hai mắt không dám nhìn máu tươi đang chảy dưới người, hơi lạnh từ bụng truyền đến toàn thân, đau đớn kịch liệt khiến nàng ta khóc ra tiếng, khẽ nhếch cánh môi trắng bệch nức nở rên: “Đau …. Đau quá..”
Vân Tu thấy nền tuyết trước mắt đỏ sẫm một mảng, cũng sợ đờ người, trượt đoản đao từ trong tay áo ra cầm trên tay, khẽ đẩy áo khoác màu đen của Thẩm Khấp Nguyệt ra, “Này … có sao không?”
Thẩm Khấp Nguyệt chợt mở mắt ra, mồ hôi to như hạt đậu trên trán lăn xuống môi nàng ta, ý nghĩ cầu sinh khiến mắt nàng ta sáng bừng lên, xoay người vội kéo lấy vạt áo Vân Tu: “Thiếu hiệp cứu ta với!”
Vừa quay người lại khiến cả hai người đều sửng sốt.
“Thẩm … Khấp Nguyệt! Là cô?” Vân Tu nhảy lùi về sau chỉ nàng ta nói: “Là cô?”
—— “Vân…” Thẩm Khấp Nguyệt ôm lấy thân cây bên cạnh bò dây, mới co chân lên đã bất lực ngã xuống tuyết, “Ta không biết gì hết … thả ta đi … Không cần lo cho ta… Thả ta đi! Ta chỉ là một nữ nhân..đừng làm khó ta. Không cần lo cho ta!”
“Thiếu phu nhân.” Vân Tu ngạc nhiên nhìn về phía Nhạc Hoành đang chậm rãi đi đến, chỉ vào khoảng tuyết đẫm máu dưới chân Thẩm Khấp Nguyệt nói, “Thẩm Khấp Nguyệt nàng ta…”
Nghe tên Nhạc Hoành, Thẩm Khấp Nguyệt tối sầm mắt, ngọ nguậy người định bước đi, miệng yếu ớt lẩm bẩm, “Nhạc Hoành … Nhạc Hoành… các ngươi không thấy ta, coi như không thấy ta. Mặc ta tự sinh tự diệt là được rồi, không cần lo cho ta… van cầu các ngươi, van cầu các ngươi …”
Nhạc Hoành cúi người xuống, thấy hai chân Thẩm Khấp Nguyệt đã đỏ au, còn máu dính xung quanh, lại nhìn cái bụng hơi nhô lên của nàng ta, buông tiếng thở dài nói: “Thẩm Khấp Nguyệt, sợ rằng ngươi sinh non rồi …”
“Đẻ non …” Thẩm Khấp Nguyệt cứng đờ người, ngơ ngác nhìn cái bụng bị vải lụa trắng rịt chặt,, “Đẻ non…” Thẩm Khấp Nguyệt bỗng nhiên bật cười, “Thật là một hài tử hiểu chuyện, biết mẫu thân không thể giữ lại ngươi, cho nên tự động rời khỏi mẫu thân sao.. hài tử ngoan, đúng là hài tử có hiếu..”
Nhạc Hoành thấy mặt nàng ta đã tái nhợt như bông tuyết trên đường, cắn môi nói: “Ngươi không phải là sẩy thai lúc sơ kì, bây giờ sẩy thai có thể sẽ chết.”
“Chết…” Thẩm Khấp Nguyệt nắm chặt bàn tay lắc đầu nói, “Ta làm sao mà chết được, vinh hoa trên thế gian ta còn chưa có hưởng đủ, còn bao nhiêu người chờ cưng chiều ta, thương ta,… Ta không thể chết được… Phải chết cũng là chết ở trên giường ấm, thế nào… Thế nào lại là ở chỗ này…” Thẩm Khấp Nguyệt thê lương quay đầu nhìn vẻ mặt thương cảm của Nhạc Hoành hung hăng quát, “Ngươi cút đi, các người đi đi. Hài tử của Lý Trọng Nguyên không thể giữ được, ta chỉ là nữ nhân, còn có thể làm ra chuyện gì được? Thả ta đi được không?” Thẩm Khấp Nguyệt cụp mắt đáng thương, “Kỳ vương phi có đường lớn phải đi, mà ta … Đã không có hy vọng…”
Vân Tu nhíu mày nhìn Nhạc Hoành nói: “Thiếu phu nhân, đem nàng ta mang về? Ở tại chỗ này nàng cũng chính là phải chết.”
Nh amoiws làm mẹ, cũng không nhẫn tâm nhìn thấy một nữ nhân mang thai lần đầu chịu thống khổ cúi người nói: “Đưa nàng ta lên ngựa, mau quay về Huy Thành rồi tính.”
“Ta không đi…” Thẩm Khấp Nguyệt hoảng sợ ôm bụng hét, “Ta không đi đâu cả, ta không muốn về Huy Thành!”
Vân Tu đến gần nàng ta chén ghét nói: “Cô tưởng là ta muốn mang cô đi theo lắm à? Là thiếu phu nhân nhân từ, không đành lòng để mặc cô chết lạnh nơi băng tuyết này. Nếu cô thực sự muốn chết thì cũng không ai cản đâu, trởi lại Huy Thành ông nội Vân đây sẽ thành toàn cho cô.”
Thẩm Khấp Nguyệt muốn đẩy Vân Tu ra, nhưng mất máu quá nhiều khiến nàng ta đuối sức không làm gì được, Vân Tu hơi dùng sức nhấc thân thể mỏng như tờ giấy của nàng ta lên ngựa, thấy máu dính vào yên ngựa, Vân Tu không khỏi nhíu mày một cái.
“Tình hình này rất nguy hiểm.” Nhạc Hoành nhìn qua Thẩm Khấp Nguyệt nói, “Bộ dáng nàng ta thế này, sợ là không chịu nổi…”
Vân Tu nhìn Huy Thành thấp thoáng trước mắt, ngồi lên lưng ngựa nói: “Vậy để Vân Tu thúc ngựa thật nhanh.”
“ Khấp Nguyệt không muốn đi đâu hết…” Thẩm Khấp Nguyệt ngóc cái đầu nặng trịch dậy, nàng ta cảm thấy thân thể mình tựa như một cọng lông chim, khẽ thở một cái là có thể bay đi, phiêu đãng theo làn gió, nhưng không thể điều khiển chính mình, rốt cuộc nàng ta khóc lên, nhưng tiếng khóc này vào tai Vân Tu lại như là tiếng thở dốc chút hơi tàn, thân thể trên lưng ngựa càng lúc càng nhẹ, nơi mà móng ngựa đi qua đều in lại vết máu, giống như những đoá hoa mai đỏ còn sót lại dưới trời đông giá rét ở Huy Thành.
Huy Thành nguy nga càng lúc càng gần, như một bức tường chỉ chực đổ lên người Thẩm Khấp Nguyệt, nàng ta muốn trốn đi, không muốn nhà lao trong toà thành to lớn kia vây khốn chính mình, Thẩm Khấp Nguyệt chậm rãi nhắm mắt, bỗng nhiên cảm thấy cả người đau nhức, bụng cũng dịu đi nhiều đã không còn những cơn đau thắt tim nữa. Mặt nàng ta tràn ra nụ cười giễu cợt, chưa bao giờ thấy vui vẻ như lúc này, cuối cùng … đã không còn phải lo nghĩ gì nữa.
“Ca ca nói sẽ mang Khấp Nguyệt đi đến một nơi non xanh nước biếc, xây cho Khấp Nguyệt một toà Sương Nguyệt sơn trang đẹp nhất trên đời, sao lại … đi tới Lương Đô?” Thẩm Khấp Nguyệt mở lớn đôi mắt lấp lánh không hiểu gì hỏi.
“Ngốc quá…” Vô Sương ngẩng đầu nhìn mái hiên chót vót nói: “Chúng ta hai bàn tay trắng, lấy cái gì để xây Sương Nguyệt sơn trang? Người ở trong thành này, mới là mấu chốt của Sương Nguyệt sơn trang chúng ta muốn xây, có ngài ấy mới có vinh hoa bất tận, mới có …” Vô Sương lưu luyến nhìn khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nữ nhân trước mắt, nuốt nước bọt nói: “Mới có ca ca và tương lai của muội.”
“Người kia …” Thẩm Khấp Nguyệt trợn lớn con ngươi, “Người kia sẽ yêu thương muội giống như ca ca sao?”
“Còn hơn ca ca ngàn lần, vạn lần.” Vô Sương ôm bờ vai mềm mại không xương của Thẩm Khấp Nguyệt, “Ca ca cũng sẽ không rời khỏi muội, hai người chúng ta, cùng một mạng.”
“Ca ca…” trước mắt Thẩm Khấp Nguyệt mơ màng.
Nàng thấy mặt Vô Sương xanh tím đứng trong sân giơ tay về phía mình cười nói: “ Khấp Nguyệt, đến bên cạnh ca ca, chúng ta cùng một mạng, cả đời này sẽ không xa nhau.”
Đôi tay kia lạnh thấu xương, vừa chạm vào khiến Thẩm Khấp Nguyệt không ngừng run rẩy.
“Chạy…”
Trong bóng tối, trong hồ một chiếc đèn hoa đăng trôi về phía Thẩm Khấp Nguyệt, dưới ánh nến hiện lên dòng chữ mờ ảo.
… Trọng Nguyên đã nhập vào tương tư của ta, làm sao có thể chối bỏ.
“Hoa đăng trôi ngược về bờ, nhìn không rõ …” Thẩm Khấp Nguyệt khóc nói, “Các người hận ta.. rất hận ta..”
“Nếu … thực sự cô là mật thám … có thể bỏ mặc một nữ nhân gầy yếu vô lực như cô ở trong lòng địch, hắn nhất định chưa bao giờ quan tâm đến cô. Thẩm cô nương đã có thể thoát đi, tại sao còn phải bán mạng thay kẻ đó? Thẩm cô nương, cô xem ta nói đúng không?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lý Trọng Nguyên xẹt qua mắt nàng, giống như ảo ảnh khó mà nắm bắt, đêm đó dịu dàng khắc cốt ghi tâm, nhưng miệng hắn chỉ gọi tên một nữ nhân khác. “Tịnh nhi… Tịnh nhi…”
Thẩm Khấp Nguyệt rũ người xuống, ngất trên lưng ngựa, hai tay túm lấy bờm ngựa phất phơ trong gió, chạm vào lông ngựa nàng cảm thấy như mình đăng nằm trên mây, bay bổng như tiên.
—— “Kỳ Vương phi vào thành! Vân tướng quân vào thành!!”
Thủ vệ Sài gia quân thấy Nhạc Hoành và Vân Tu ngựa chạy tới, vui mừng hô lên. Bên cạnh miếu hoang trong phố Ân Sùng Húc đang kiểm tra thi thể Vô Sương nghe thấy liền đi ra, chỉ thấy Nhạc Hoành vung roi ngựa, Bạch Long mang theo chủ nhân của mình chạy chồm qua Ân Sùng Húc, thân ảnh trên lưng ngựa mặc hoàng sam tư thế oai hùng, hướng cửa cung chạy đến, như là không có nhìn thấy hắn.
—— “Đại thiếu gia…” Tùy tùng thấy ánh mắt Ân Sùng Húc đuổi theo Nhạc Hoành đã đi xa, hắng giọng nói: “Đồ bên thi thể kia chúng ta có cần mang vào cung cho Kỳ vương điện hạ xem qua không?”
“Ờ…” Ân Sùng Húc thu hồi tầm mắt lên tiếng đáp lại, “Dọn dẹp một chút rồi mang vào cung, đừng làm bẩn mắt của điện hạ.”
Hoàng cung
“Ô…” Nhạc Hoành siết chặt giây cương của Bạch Long dừng lại, đang muốn thở phảo một hơi, ngẩng đầu thấy hoàng cung toàn bộ màu trắng cùng đen, lòng thầm kêu không tốt rồi.
“Chẳng lẽ là…” lời đến cửa miệng Vân Tu không dám nói nữa, kinh hoảng nhìn Nhạc Hoành nói, “Chẳng lẽ là hoàng thượng…”
Một đội thị vệ mặc áo giáp thấy Nhạc Hoành và Vân Tu liền chạy tới quỳ xuống cung kính nói: “Thuộc hạ cung nghênh Vương phi, Vân tướng quân hồi triều!”
“Những … thứ này … là … là..” Nhạc Hoành chỉ vào tấm biển trên điện Trạch Thiên ưu thương nói: “Là …”
Hộ vệ đứng đầu bi ai nói: “Hồi bẩm Vương phi, hoàng thượng… Băng hà…”
Vân Tu sửng sốt, vội quỳ xuống nền tuyết lạnh băng, hướng về điện Trạch Thiên dập đầu, “Hoàng thượng… Vân Tu về muộn, không thể đưa người đến đoạn đường cuối cùng…”
“Nữ nhân trên lưng ngựa…” hộ vệ chỉ vào Thẩm Khấp Nguyệt ngất trên đó nói: “Là … Thẩm Khấp Nguyệt ở dịch quán mà chúng ta không tìm thấy sao?”
Nhạc Hoành nhắm mắt nói: “Hài tử trong bụng nàng ta sợ là không giữ được, mau mang đưa đi thái y viện xem thế nào, chớ để nàng ta chết, ta và Kỳ vương còn muốn giữ nàng ta lại để thẩm vấn.”
—— “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Nhạc Hoành tiến lên đè bờ ai Vân Tu đang run rẩy, thấp giọng khuyên nhủ: “Hoàng thượng biết tấm lòng kiên trung của ngươi, nhất định sẽ tha thứ cho ngươi, đứng lên, chúng ta đi gặp Sài Chiêu.”
—— “A Hoành!”
Nhạc Hoành mới nói xong, ngoài cửa điện Trạch Thiên đã hiện lên bóng người quen thuộc, y ngạo nghễ đứng đó, nhưng khuôn mặt tràn ngập nhu tình, nhìn chăm chú vào Nhạc Hoành dưới trời tuyết, vươn tay thấp giọng họi, “A Hoành, mau đến đây với ta.”
Tuy hai người mới chia cách 2 ngày, nhưng thời gian từ biệt ngắn ngủi này, lại vượt xa hai năm nghiêng trời lệch đất, người đứng trước điện Trạch Thiên kia, đã nắm trong tay nửa thiên hạ, tay cầm hoàng quyền Đại Chu, sắp đăng cơ.
Sài Chiêu thấy Nhạc Hoành giật mình không cất bước nổi, cụp mi đi xuống nói: “A Hoành là tức giận mà giả vờ ngớ ngẩn sao? Hay là điện Trạch Thiên khiến nàng choáng ngợp, ngay cả phu quân của mình cũng không nhận ra?”
Thái Dương buổi trưa ẩn trong tầng mây dày đặc, ngói lưu ly tựa hồ toả sáng, trước hình ảnh trượng phu uy nghi cao ngất, Nhạc Hoành dừng ở đôi mắt màu xám kia, trong con ngươi y là một nữ tử cầm Kim Lưu cung, một mũi tên bắn về phía chuông Lưu Ly treo trên mái đình cao vút, bình tĩnh giương cung quay lưng lại…
Sài Chiêu đến gần thê tử ngày đêm nhớ mong, nâng hai gò má tựa như ngọc thô chưa mài dũa của nàng, dán vào cái trán lạnh buốt, thấp giọng nói: “A Hoành, Đại Chu là của ta, thiên hạ cũng là của ta, Nhạc Hoành… Cũng là của ta!”