Săn Mỹ Ký

Chương 26: Cái miệng nhỏ nhắn động kinh


Đọc truyện Săn Mỹ Ký – Chương 26: Cái miệng nhỏ nhắn động kinh

Trong lúc Quân Nghị Lân dương dương tự đắc, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân ầm ỹ, Vương Lôi ngoài ý muốn ở bên ngoài gõ cửa nói:

“Vương gia, Hình bộ đại nhân Triệu Khứ Phong đại nhân đến!”

Hắn không có kêu danh hào của Vấn Nhã là bởi vì hắn biết Vấn Nhã cũng không muốn người khác biết thân phận nàng là Quý Phi nương nương.

Vấn Nhã vừa nghe Vương Lôi ngoài cửa nói như thế, hướng Quân Nghị Lân nháy mắt, liền đứng lên đi qua mở cửa, trong miệng còn cung kính nói:

“Vương thị vệ, Triệu đại nhân bên trong mời, Vương gia chờ đã lâu.”

‘Ai mà không biết diễn trò nha, hắc!’

Vương Lôi cùng Triệu Khứ Phong tiến vào hướng Quân Nghị Lân hành lễ, Vương Lôi nhân cơ hội len lén mắt liếc Vấn Nhã, Vấn Nhã lại cười hì hì nhìn hắn, thấy hắn nhìn lại, lại toan tính cho hắn cái mị nhãn. Vương Lôi nhất thời khuôn mặt tuấn tú nóng lên.

‘Tiểu nha đầu này thật ra rất thông minh, dù cho có ngả ngớn, lại giống như nam tử, làm cho Ngũ Vương gia nhìn thấy lại không biết chuyện gì xảy ra. ’

Hắn nhanh thu hồi ánh mắt, uy nghiêm đứng ở sau lưng Quân Nghị Lân, Vấn Nhã giả dạng làm thị nữ lui ở bên cạnh Quân Nghị Lân.

Đừng nhìn Quân Nghị Lân lúc ở cùng Vấn Nhã tính tình tiểu hài tử, nhưng hắn cũng biết phân sự nặng nhẹ, Vấn Nhã vừa nói như thế, hắn lập tức hiểu được ý của Vấn Nhã, thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Triệu Khứ Phong nói:

“Triệu đại nhân, có truy xét đến là loại người nào mà to gan dám ám sát Tam Vương gia như vậy không? Chán sống rồi sao?”

Khẩu khí rất là uy nghiêm.

“Lân Vương gia, hạ quan nhiều lần phái người đi điều tra cẩn thận miếu Quan Âm thành Nam, cho dù đem miếu hủy đi, cũng phải đem mật đạo đào ra. Khách điếm bên này hạ quan đã phái người nghiêm chỉnh xem xét, để ngừa vạn nhất, không biết thương thế Tam Vương gia như thế nào?”

Triệu Khứ Phong cẩn thận tỉ mỉ báo cáo.

“Triệu đại nhân vất vả, người Tam Vương gia mất máu rất nhiều, còn đang trong hôn mê, nhưng đại phu nói đã không còn đáng ngại, không cần lo lắng, mà hôm nay sợ là không có thuận tiện di chuyển, cho nên đêm nay an toàn nơi này phải làm phiền đến Triệu đại nhân rồi.”

“Hạ quan nhất định an bài thỏa đáng, xin Lân Vương gia yên tâm, nhưng không biết việc này muốn báo lên Hoàng Thượng hay không?”

Triệu Khứ Phong mở to mắt hỏi Quân Nghị Lân.

Quân Nghị Lân vừa nghe theo bản năng nhìn về phía Vấn Nhã đứng bên cạnh vẫn không nhúc nhích, thấy Vấn Nhã nhìn hắn lắc đầu rất nhỏ, lập tức đáp:

“Không cần, Hoàng huynh quốc sự làm lụng vất vả, việc này Bổn Vương tự xử lý, Triệu đại nhân cảm thấy Bổn Vương xử lý không được sao, hay là cảm thấy điều tra không tìm được thích khách hả?”


Vấn Nhã ở bên nghe hắn đáp thiên y vô phùng052, mừng thầm:

‘Tiểu tử này cũng không phải không xài được tý nào nhỉ!’

“Hạ quan tuân mệnh, hạ quan tự mình đi miếu Quan Âm thành nam kiểm tra, có tin tức gì sẽ lập tức tới báo.”

Triệu Khứ Phong bị khẩu khí uy nghiêm của Ngũ Vương gia dọa, sợ tới mức cái trán ứa ra mồ hôi lạnh.

“Uh, vậy làm phiền Triệu đại nhân, đi xuống đi!”

“Hạ quan cáo lui!”

Triệu Khứ Phong sờ sờ cái trán lui ra ngoài.

Vương Lôi hiểu ý, lập tức đi lên đóng cửa phòng.

Vấn Nhã thấy cửa đóng lại, lập tức chạy tới ôm cổ Quân Nghị Lân thì thấy trên khuôn mặt tuấn tú hắn đỏ một chút. Cười nói:

“Không nghĩ tới tiểu phá tử huynh còn có chút tư thế của Vương gia nha, diễn thật tốt!”

Quân Nghị Lân thấy Vấn Nhã bám lên thân hắn, vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nhưng nghe nàng nói xong lại không phục nói:

“Cái gì diễn thật tốt, ta vốn chính là Vương gia a, về sau không cho phép Nhã Nhi gọi ta tiểu phá tử, ta so với nàng lớn hơn đó.”

Tâm tình Vấn Nhã bây giờ tốt, cũng không cùng hắn so đo, kéo kéo mặt của hắn nói :

“Được rồi được rồi, Ngũ Vương gia của ta, coi như huynh lớn được chưa! Ha ha.”

Quân Nghị Lân lúc này hài lòng như tiểu hài tử được ăn đường, lôi kéo tay nhỏ bé của Vấn Nhã không buông ra được.

Vương Lôi thấy hai người lại liếc mắt đưa tình rồi, nghĩ đến hai người này trước kia nhất định thực sự yêu nhau, lại bị Hoàng Thượng ép buộc chia rẽ, trong lòng có điểm thương cảm cho bọn họ, đồng thời trong lòng lại sầu muộn.

‘Bản thân mình sợ là không vào được trong lòng Nhã Nhi rồi. Aizzz.’

Vấn Nhã thấy Vương Lôi ở bên cạnh tâm tình ảm đạm, biết trong lòng hắn vì chuyện tình cảm mà đau thương, liếc Quân Nghị Lân một cái.

Vấn Nhã vô tội nhìn Vương Lôi nói:


“Vương đại ca, huynh đêm nay cùng Vấn Nhã ngủ được không?”

Vương Lôi vừa nghe, thiếu chút nữa té xỉu, khuôn mặt tuấn tú một chút đỏ đậm.

‘Tiểu nữ nhân này đang nói cái gì a, chính mình nói qua bảo vệ nàng một tấc cũng không rời, nhưng chưa nói muốn cùng nàng ngủ nha.’

Bất quá, Vương Lôi tính đến có thể cùng nàng ngủ, liền liên tưởng tới tiếng thở gấp ngày đêm không ngừng ‘Nhã Phượng Các’, trong lòng không khỏi khô nóng, làm sao còn có bộ dạng thương tâm vừa rồi a. Cà lăm nói:

“Nhã Nhi, nàng, nàng nói mê sảng gì vậy?”

Quân Nghị Lân nghe Vấn Nhã hỏi ra như vậy, tức giận đến hận không thể bóp chết tiểu nữ nhân này, nàng thì không thể để cho hắn yên tĩnh được sao. Tay đang nắm lấy tay Vấn Nhã không biết lúc nào đã tăng thêm chút lực.

“Ôi, đau quá!”

Vấn Nhã bỏ tay Quân Nghị Lân ra, cả giận nói:

“Lân ca ca, ca phát thần kinh gì thế a, tay Nhã Nhi cũng nhanh bị ca ca nắm chặt đến gãy, đau quá nha.”

“Điên? Chính nàng ngẫm lại, nữ nhân như nàng có đầu óc hay không, nàng có thể nói như vậy được sao? Nàng làm cho ta tức chết a.”

Quân Nghị Lân tức giận đến mức nhìn Vấn Nhã gầm hét lên.

“Ta nói cái gì nha, không phải hỏi Vương đại ca đêm nay có theo ta ngủ hay không thôi mà, có cái gì không đúng đâu, Vương đại ca nói một tấc cũng không rời nha.”

Vấn Nhã chu cái miệng nhỏ nhắn không phục nói.

Vương Lôi là vạn phần xấu hổ, vội vàng giải thích nói:

“Nhã Nhi, Vương đại ca nói một tấc cũng không rời là chỉ canh giữ ở bên ngoài bảo hộ nàng nha, nhưng nàng cô nương gia giáo làm sao có thể nói những lời này, làm cho người ta hiểu lầm làm sao bây giờ.”

Hắn càng nói mặt càng đỏ, trong lòng là khát vọng đến cực điểm, đời này kiếp này không biết có còn cơ hội như thế hay không!

Vấn Nhã nhìn sắc mặt hai người bọn họ hết đỏ lên rồi tái đi, không khỏi cười ha hả.


“Ta nói nam nhân các ca ca a, trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ gì nha, Nhã Nhi nói căn bản không phải cái loại ý này, là các ca ca tự mình nghĩ ra thôi a. Nhã Nhi muốn hỏi Vương đại ca có phải muốn giống như tối hôm qua ngồi cả đêm hay không, nếu như bị vất vả, Nhã Nhi phải gọi tiểu nhị ca chuẩn bị thêm chăn, Vương đại ca không cần ngồi có thể ngả ra đất nghỉ a, đây không phải là cùng Nhã Nhi ngủ sao? Là ngủ cùng gian phòng, không phải ngủ cùng cái giường. Aizzz, thật phục các ca ca, một cái hai cái trong đầu rõ ràng đều chứa những côn trùng không à, mặc kệ các ca ca.”

Nói xong nhàn nhã ngồi xuống, nâng ly trà của mình uống vào.

Vương Lôi cùng Quân Nghị Lân trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt đỏ thẫm.

‘Đây là cái dạng lí lẽ gì a, rõ ràng tiểu nữ nhân này nói rõ ràng như vậy, hiện tại ngược lại là bọn họ hiểu sai ý, không có thiên lý nha!’

Quân Nghị Lân sợ bóng sợ gió một hồi, mà Vương Lôi lại dở khóc dở cười, trong lòng hai người chỉ có một chữ:

“Phục!”

Cuối cùng quyết định, Quân Nghị Lân canh nửa đêm trước, Vương Lôi canh nửa đêm về sáng, Vấn Nhã ngủ phòng cách vách, thị vệ bảo vệ bên ngoài.

Vấn Nhã trong lòng trộm tính.

‘Thu phục! Chỉ cần Vương đại ca không canh cửa là được rồi, không phải còn có cửa sổ sao? Mình còn có khinh công, có thể thần không biết quỷ không hay chuồn đi, hắc hắc, Lãnh đại soái ca, huynh cần phải chờ ta nha. Vì huynh, Vấn Nhã nhưng đã dùng hết không ít tế bào não đâu nha.’

Quân Nghị Lân đối với vị thị vệ Vương Lôi bên người Tứ ca này thái độ hoàn toàn quyết định để cho Vấn Nhã, nhìn thấy Vấn Nhã thật nặng chỉnh hắn, hắn cũng đem Vương Lôi làm người một nhà. Tuy rằng hắn biết Vương Lôi cũng thích Vấn Nhã, nhưng Vấn Nhã giống như liền đem hắn làm đại ca vậy, cũng chẳng phải lo lắng.

Nhưng thật ra bên Lãnh Sát lại làm cho hắn cảm thấy áp lực, Vấn Nhã đối với hắn ta giống như thực cảm thấy hứng thú, hắn phải xem điểm này của nàng, không cho nàng có cơ hội đi quyến rũ người ta. Hắn hiện tại có thể xem như có điểm hiểu biết tính tình Vấn Nhã, cho dù nàng không nhận tội gió dẫn bướm, người khác cũng sẽ nhịn không được bị nàng hấp dẫn.

Ba người ngồi ở trong phòng nhưng thật ra mỗi người mỗi ý nghĩ, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua, cho đến khi Quân Nghị Kỳ trên giường rốt cục tỉnh.

Vấn Nhã vừa thấy lập tức bổ nhào vào bên giường, vẻ mặt quan tâm nói:

“Kỳ ca ca, ca cảm thấy rồi, còn có đau hay không a, Nhã Nhi sắp đau lòng chết được.”

Nói xong hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.

Quân Nghị Kỳ không nghĩ tới Vấn Nhã vẫn canh giữ ở bên cạnh hắn, trong lòng vừa kích động vừa cảm động, hàm chứa tình ý nhìn hướng Vấn Nhã nói:

“Kỳ ca ca không có việc gì, Nhã Nhi không cần lo lắng.”

Xem bộ dạng thương tâm của nàng trong lòng liền từng trận đau lòng. Hắn vươn tay ra muốn bắt lấy tay mềm của Vấn Nhã, Vấn Nhã vừa thấy lập tức đưa tới cầm thật chặt, nhìn sắc mặt Quân Nghị Kỳ tái nhợt nhăn lông mày kẻ đen lại nói:

“Kỳ ca ca phải nhanh tốt lên một chút nha, như vậy Nhã Nhi cũng có thể đi Kỳ Vương Phủ chơi được.”

Nói đến đây tạm dừng một chút lại nói:

“Nhã Nhi lại đối với Kỳ ca ca rất hiếu kỳ ca ca có bao nhiêu thị thiếp a.”

Quân Nghị Kỳ vừa nghe, trong lòng nóng nảy.


‘Nếu để cho nàng biết mình có bao nhiêu thị thiếp mình cũng không rõ lắm, nàng sẽ nhất định cho là mình thực tùy tiện.’

Nghĩ tới đều là Ngũ đệ gây họa, không khỏi hơi trách cứ nhìn Quân Nghị Lân bên cạnh.

Lại nghĩ tới chuyện Vấn Nhã biết Ngũ đệ đi ‘Phong Hương viện’ thì giận dữ, không biết nàng biết thị thiếp của hắn có nhiều thì cũng phát giận hay không nhỉ, nếu như có mà nói…, chứng minh nàng có đem hắn để trong lòng rồi.

Mặt Quân Nghị Kỳ không tự chủ đỏ lên.

“Mặc kệ Kỳ ca ca có bao nhiêu thị thiếp, Nhã Nhi ở trong lòng Kỳ ca ca cũng là quan trọng nhất, Nhã Nhi nếu không thích, Kỳ ca ca trở về sẽ đem các nàng phân phát được không?”

Quân Nghị Kỳ rất thật tâm.

Vấn Nhã vừa nghe Quân Nghị Kỳ nói như vậy, trong lòng rất cảm động.

‘Xem ra nam nhân này đối với mình cũng có tình có nghĩa a, nhưng mình mặc dù đáp ứng cho hắn cơ hội, nhưng dù sao mình là lão bà của Quân Nghị Thiên a, không có khả năng quang minh chính đại với hắn được. Còn nữa mình cũng không phải chuyên lường trước được việc gì, tiểu phá tử kia sự thực lại dễ dàng thu phục. Khó nói thật muốn hắn buông tha cho bản thân như vậy? mà mình đối với hắn có cảm tình xuất phát từ ‘A Vượng’. Ha ha fastfood còn có thể, thuận tiện xem hắn có long văn hay không, về phần cảm tình cũng không có sâu a, làm sao bây giờ?’

Đang lúc Vấn Nhã không biết trả lời thế nào, Quân Nghị Lân nhảy lại đây nói:

“Tam ca, làm sao huynh có thể? Vấn Nhã là của đệ, huynh không được tranh với đệ!”

Tính tình tiểu hài tử lại nổi lên.

Vương Lôi bất đắc dĩ nhìn hai huynh đệ này, lại nghĩ tới Hoàng Thượng.

‘Ba người này thật đúng là huynh đệ, ngay cả thích nữ nhân cũng giống nhau.’

Vấn Nhã nghe Quân Nghị Lân vừa nói như thế, đầu đầy hắc tuyến, trừng mắt hắn nói:

“Ta khi nào thì là của huynh, huynh xem Tứ ca huynh là người chết a, bị hắn biết, tất cả mọi người coi như xong, về sau trông nom miệng của huynh đi, không có việc gì chớ có nói hươu nói vượn!”

Quân Nghị Lân chợt cảm thấy ủy khuất, cũng là bởi vì có Tứ ca rồi, mới không nghĩ đến Tam ca cũng sáp tiến vào a, còn tiếp tục như vậy, phân đến hắn liền không còn bao nhiêu.

Quân Nghị Kỳ vừa nghe, trong lòng có điểm run run.

‘Đúng vậy a, mình chẳng lẽ cũng đã quên Tứ đệ sao? Nhã Nhi là Quý phi nương nương – người hắn đã chiêu cáo thiên hạ nha, mình chẳng lẽ thật sự muốn cùng hắn đối nghịch sao? Ngũ đệ cùng Vấn Nhã rất sớm lại yêu nhau, Tứ đệ dùng đao đoạt ái, Ngũ đệ kia coi như là danh chính ngôn thuận, nhưng mình lại có cái lý do gì được đến gần nàng đây. Hazz, bản thân mình bị cảm tình làm choáng váng đầu óc rồi?’

Trong lòng Quân Nghị Kỳ nhìn Vấn Nhã tràn đầy chua sót.

‘Mình tại sao có thể thả nàng xuống được giờ, mình ở trong đám nữ nhân chơi nhiều năm, chưa từng thiệt tình với ai, lại không biết vì sao cố tình bị nàng mê hoặc, nhanh như vậy liền đã đánh mất lòng, chẳng lẽ mình thật sự ở trong miệng nàng là ‘ngốc mạo’ chăng? ’

Ba người nhìn Vấn Nhã mỗi người một ý lâm vào trong trầm tư. . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.