Đọc truyện Săn Lung Truyền – Chương 5: Binh biến
Tháng Ba, Hoàng đế hạ chiếu, Hắc Lung vương chiêu binh tự trị, tư thông Hung Nô, nhị hoàng tử tự mình dẫn hai mươi vạn đại quân thảo phạt Ẩn vực của Hắc Lung vương.
Khi Thanh Khê biết được tin tức này, vô cùng bất đắc dĩ. .
Chàng nhìn về phía ta.
Ta nói: “Ta nói rồi, chỉ làm vương phi của chàng” .
.
Hắc Lung vương tuyên cáo thiên hạ, không tư thông Hung Nô, không có dã tâm đối nghịch. Nguyện chờ lệnh, thỉnh hoàng đế lui binh.
Hoàng đế ngoảnh mặt làm ngơ.
Tháng Tư, nguy cấp.
Hắc Lung vương tuyên cáo thiên hạ, bất đắc dĩ phát binh chống cự.
.
Tháng Sáu, quân của Hắc Lung vương chiến thắng liên tiếp, quân đội triều đình bị đẩy lui tám mươi lý khỏi Ẩn vực. Thiên hạ bàn tán xôn xao, thế lực của Hoàng đế cùng Hắc Lung vương duy trì cân bằng.
Tháng Bảy, Hung Nô phương bắc nhân cơ hội tấn công Lung triều .
Hoàng đế cuống quít điều binh về kinh, ngự giá thân chinh chống lại Hung Nô.
Quân triều đình phải chịu giáp công từ hai phía.
Hắc Lung vương án binh bất động.
Tháng Tám, Hung Nô lui binh, trên chiến trường Hoàng đế bị trúng hai mũi tên, không rảnh thảo phạt Hắc Lung vương.
Thời cuộc giằng co.
.
Ta do dự.
Phụ hoàng, hắn bị trọng thương! Tuy rằng mấy năm nay sự quan tâm của hắn đối với ta có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng khi hắn nhắc đến mẫu thân, trong mắt xẹt qua thâm tình bi thống.
Ta bắt đầu lo sợ. Ta là thê tử của Hắc Lung vương, có lẽ nam nhân này, rất nhanh sẽ thay thế phụ thân ta, lấy đi thiên hạ từ trong tay cha ta.
Ta đột nhiên bắt đầu nhớ phụ thân, người thân của ta.
.
“Nhược Nhi, nếu ta muốn giang sơn này, nàng có bằng lòng không?” Thanh Khê cười nhẹ nhìn ta.
Ta, yên lặng không lên tiếng.
Đến tận lúc mặt của chàng chậm rãi trở nên tái nhợt.
Ta không nói nên lời, lời hứa – chỉ làm vương phi của chàng, ta không nói nổi.
.
Ba ngày sau, nhận được mật sử của phụ hoàng, nữ tử xa lạ kia, lại đi vào tẩm cung của ta.
“Công chúa!” Không khinh miệt giống như lần trước, ánh mắt nữ tử xa lạ kinh hoảng rưng rưng, “Hoàng Thượng không ổn!”
Trong đầu ta ầm ầm nổ vang, trước mắt tối sầm lại.
Trong lúc mông lung, chỉ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Ta bị bắt cóc !
.
Tỉnh lại, đã là bên ngoài Ẩn vực.
Lung Tân sơn trang.
“Hoàng huynh!” Ta nhìn nam tử sắc mặt nghiêm túc trước mắt.
“Tiện nhân!” Lung Tân oán hận nhìn ta, “Phu quân ngươi muốn đoạt giang sơn của ta, con tiện nhân ăn cây táo rào cây sung này!”
Thái tử Lung Tân. . . .
Ta không nói nên lời.
“Phụ hoàng sao rồi?” Lo lắng hỏi.
“Hừ hừ, phụ hoàng rất tốt! Lo lắng cho phu quân của ngươi đi”
Ta hoảng sợ ngẩng đầu.
“Ngày mai, Hắc Lung vương sẽ đến đàm phán với ta. Ngươi nói, hắn muốn giang sơn, hay muốn mỹ nhân đây?”
Ta rốt cục không nói được nữa.
Toàn thân, không có khí lực. Là độc dược gì, lại lợi hại như vậy?
Tình cảnh hôm rời kinh thoáng hiện lên trong đầu, ánh mắt lạnh lẽo cùng những lời oán hận của phụ hoàng .
. . . Chờ trẫm đoạt lại toàn bộ lãnh địa của hắn, . . . hắn ….hắn. . . Biếm hắn làm thứ dân là lúc. . . .
Lúc chần chờ đó, có phải là chữ “giết” hay không?