Đọc truyện Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế – Chương 11
Pleth-o-ra: Quá đầy đủ trong bất cứ sự tôn trọng hay dồi dào nào.
Blake cứ cố chấp rằng có một lý do to đùng trong việc không nên viết bất cứ thứ gì quan trọng ra giấy, nhưng tôi lại chẳng thấy bất cứ điều gì trong cuốn nhật ký của mình có thể dùng để buộc tội.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent
Trong một khoảnh khắc, Caroline đang bò bằng tứ chi, và khoảnh khắc kế tiếp, nàng thấy mình nằm dẹp như một con tép, với một trọng lượng lớn và ấm áp đến kỳ lạ trên lưng. Tuy nhiên, nàng gần như không quá bối rối khi nòng súng lạnh như băng áp chặt lên xương sườn mình.
“Không được cử động”, một giọng nói quen thuộc gầm gừ vào tai nàng. “Blake?”, nàng cất giọng khàn khàn.
“Caroline?” Sau đó, anh thốt ra một từ bậy bạ mà nàng chưa bao giờ nghe thấy trước đây dù nàng từng cho rằng mình đã được thưởng thức hết những lời thô tục từ những gã giám hộ của mình.
“Đúng là tôi”, nàng nuốt xuống và đáp, “Và dù sao thì tôi thực sự cũng không thể cử động. Anh khá là nặng”.
Anh lăn người khỏi nàng và chĩa ánh mắt vào nàng với chỉ một phần trên cơ thể là hoài nghi, còn ba mươi mốt phần còn lại là giận dữ. Caroline thấy chính mình đang ước rằng giá mà nàng đã đi đường khác. Blake Ravenscroft chắc chắn không phải người đàn ông nàng có thể gây trở ngại.
“Tôi sẽ giết cô”, anh rít lên.
Nàng nuốt xuống. “Chẳng phải anh muốn giảng đạo cho tôi trước hay sao?”
Anh lại nhìn nàng chằm chằm với vẻ kinh ngạc tột độ. “Tôi rút lại lời nói vừa rồi”, anh nói chính xác và rõ ràng từng từ. “Đầu tiên tôi sẽ siết cổ cô, sau đó sẽ giết cô.”
“Ở đây sao?”, nàng hỏi đầy nghi ngờ, đưa mắt nhìn quanh. “Thi thể của tôi trông sẽ không đáng ngờ vào sáng hôm sau chứ?”
“Cô đang làm cái quái gì ở đây thế? Cô đã được chỉ thị rõ ràng là ở…”
“Tôi biết”, nàng khẩn trương thì thào, ép ngón tay lên môi, “nhưng tôi đã nhớ ra vài điều, và…”.
“Tôi không quan tâm liệu cô có nhớ được cả quyển Kinh Thánh thứ hai hay không. Cô đã được dặn…”
James đặt một tay lên vai Blake và nói, “Nghe cô ấy nói, Ravenscroft”.
“Người quản gia”, Caroline chen vào thật nhanh trước khi Blake thay đổi ý định và quyết định siết cổ nàng, “Farnsworth. Tôi đã quên khuấy mất tiệc trà của ông ta. Ông ta có một thói quen kỳ lạ, các anh thấy đấy. Ông ta uống trà vào mười giờ hằng đêm. Và ông ta sẽ tản bộ ngay trước…”, giọng nàng nhỏ dần khi thấy một vệt sáng di chuyển trong phòng ăn tối. Hẳn là Farnsworth đang cầm chiếc đèn lồng đi ngang qua sảnh lớn. Cửa phòng ăn thường để mở, vì thế nếu đèn của ông ta sáng, họ có thể nhìn thấy ánh lập lòe của nó qua cửa sổ.
Trừ khi ông ta nghe được gì đó và đã thực sự bước vào phòng ăn để xem xét…
Cả ba người nhanh chóng đồng loạt rạp xuống mặt đất.
“Tai ông ta rất thính”, Caroline thì thầm.
“Vậy thì ngậm miệng lại”, Blake lại rít lên.
Nàng nín thinh.
Ánh sáng biến mất một lúc rồi lại xuất hiện ở phòng khách phía nam.
“Tôi tưởng cô nói Prewitt luôn đóng cửa phòng này”, Blake thì thầm.
“Farnsworth có một chiếc chìa khóa”, Caroline thì thào đáp trả.
Blake giơ tay ra hiệu cho nàng rời khỏi cửa sổ phòng khách phía nam, và vì thế, nàng liền trườn bằng bụng cho đến khi tới sát cạnh phòng ăn. Blake ở ngay sau nàng. Nàng nhìn quanh để tìm kiếm James, nhưng anh ta hẳn đã men theo lối rẽ về hướng ngược lại.
Blake chỉ vào tòa nhà và mấp máy môi, “Đến gần bức tường hơn”. Caroline làm theo hướng dẫn của anh cho đến khi người nàng ép vào lớp đá mát lạnh bên ngoài dinh thự Prewitt. Tuy nhiên, cùng lúc đó, phía bên kia của nàng lại ép lên cơ thể ấm áp của Ravenscroft.
Caroline thở hổn hển. Người đàn ông này đang nằm sát nàng. Nàng lẽ ra sẽ khiến anh đinh tai, nhưng cũng biết mình phải giữ giọng thật nhỏ. Chưa kể đến sự thật rằng nàng đang úp mặt xuống đất và không hề mong muốn là nó sẽ đầy cỏ .
“Ông ta bao nhiêu tuổi?”
Nàng gần như thở hổn hển. Hơi thở ấm áp của anh phả lên má nàng, và Caroline có thể thề rằng nàng cảm thấy môi anh chạm nhẹ lên tai mình.
“Ít nhất là năm mươi”, nàng thì thào. “Nhưng ông ta là một tay súng cừ khôi.”
“Người quản gia ư?”
“Ông ta từng phục vụ cho quân đội”, nàng giải thích. “Ở các thuộc địa. Tôi tin là ông ta từng được trao tặng huân chương dũng cảm.”
“Thật may mắn làm sao”, Blake lẩm bẩm. “Tôi cho rằng ông ta không thành thạo bắn cung.”
“Đúng là không, nhưng tôi đã có lần thấy ông ta đáp một con dao trúng thân cây từ khoảng cách hai mươi bước.”
“Gì cơ?”, Blake thấp giọng chửi thề – một trong những câu chửi thề hiếm hoi thực sự gây ấn tượng với nàng.
“Tôi chỉ đùa thôi”, nàng nói nhanh.
Cả cơ thể anh căng ra vì giận dữ. “Giờ không phải lúc hoặc chỗ cho…” “Đúng, giờ thì tôi nhận ra rồi”, nàng lẩm bẩm.
James xuất hiện từ một góc khác, bò trên hai tay và đầu gối. Anh ta nhìn họ với vẻ thích thú. “Tôi không biết là hai người vui vẻ thế này ở đây.”
“Chúng tôi không vui vẻ”, Blake và Caroline cùng lúc rít lên.
James lắc đầu với vẻ trang nghiêm đến nỗi đó rõ ràng là sự chế nhạo anh ta dành cho họ. “Không, rõ ràng là các vị không thấy thế.” Sau đó, anh ta tập trung ánh mắt lên Blake – người vẫn đang nằm sát Caroline. “Hãy quay trở lại với công việc thôi nào. Gã quản gia đã quay lại phòng của hắn rồi.”
“Cậu chắc chứ?”
“Tôi thấy ánh đèn đã biến mất khỏi phòng khách, sau đó lên trên lầu.”
“Ở cầu thang bên có một cửa sổ”, Caroline giải thích. Anh có thể thấy nó từ phía nam.”
“Tốt”, Blake nói, lăn khỏi người nàng. “Quay lại với việc mở những chiếc cửa sổ thôi.”
“Quả là một ý tồi”, Caroline nói. Cả hai đều quay lại nhìn nàng, trong bóng tối, nàng không thể chắc liệu vẻ mặt của họ là quan tâm hay khinh khỉnh.
“Farnsworth sẽ nghe thấy tiếng các anh từ phòng của ông ta”, nàng nói. “Hai phòng chỉ cách nhau một chút, và từ khi thời tiết bớt nóng nực, ông ta thích mở cửa sổ. Nếu đột nhiên nhìn ra ngoài, rất có khả năng ông ta sẽ thấy các anh.”
“Lẽ ra cô nên nói điều này trước khi chúng tôi quyết định đột nhập”, Blake cắt ngang.
“Tôi vẫn có thể dẫn các anh vào”, nàng đáp trả.
“Bằng cách nào?”
“Cảm ơn, Caroline”, nàng nói một cách mỉa mai. “Cô thật là chu đáo. Sao cơ, anh khách sáo rồi, Blake, không thành vấn đề khi tôi trợ giúp các anh.”
Trông anh chẳng thích thú chút nào. “Chúng ta không có thời gian để đùa cợt, Caroline. Nói cho chúng tôi biết chúng tôi cần làm gì?”
“Anh có thể mở ổ khóa không?”
Trông anh như bị mất thể diện vì câu hỏi của nàng. “Dĩ nhiên, dù Riverdale làm nhanh hơn tôi.”
“Tốt, theo tôi.”
Tay anh giữ chặt vai phải của nàng. “Cô sẽ không vào trong.”
“Tôi có bổn phận phải ở yên đây ngoài này một mình ư? Nơi mà bất cứ ai đi ngang qua đều có thể nhận ra và trả tôi về cho Oliver? Chưa kể đến những tên trộm, cướp…”
“Thứ lỗi cho tôi, Caroline”, James cắt ngang, “Nhưng chúng ta chính là những tên trộm và kẻ cướp trong hoàn cảnh này”.
Caroline kìm lại tiếng cười.
Blake thì nổi giận.
James nhìn họ tới lui với vẻ thích thú không che đậy. Cuối cùng, anh ta nói, “Cô ấy nói đúng, Ravenscroft. Chúng ta không thể để cô ấy lại đây một mình.
Dẫn đường đi, Caroline”.
Blake buông một tiếng chửi thề nhưng vẫn lê bước sau James và Caroline mà không còn thốt ra lời phàn nàn tiêu cực nào.
Nàng đưa họ đến cánh cửa hông bị một cây thích rất cao che khuất. Sau đó, nàng cúi xuống và đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho họ đứng yên. Hai người đàn ông nhìn nàng đầy bối rối và thích thú khi nàng đập mạnh vai vào cánh cửa. Họ nghe thấy tiếng chốt bật ra và Caroline vung tay mở cửa.
“Tên quản gia sẽ không nghe thấy sao?,” James hỏi.
Nàng lắc đầu. “Phòng ông ta rất xa chỗ này. Người duy nhất sống ở phía bên này đại sảnh là bà quản gia điếc đặc. Tôi đã lẻn ra lẻn vào bằng đường này cả tỉ lần mà không bị ai bắt quả tang.”
“Lẽ ra cô nên nói với chúng tôi điều này từ trước”, Blake nói.
“Anh sẽ không bap giờ làm đúng cách. Tôi tốn mấy tuần liền mới học được cách đập vào cánh cửa như thế đấy.”
“Và cô chuồn ra ngoài vào ban đêm làm gì?”, anh tò mò.
“Tôi không thể hiểu làm thế nào mà đấy lại là việc của anh.”
“Cô trở thành việc của tôi kể từ khi cô ở lại trong nhà tôi rồi.”
“Ô, tôi đã không thèm đến đó nếu như anh không bắt cóc tôi!”
“Tôi đã không bắt nhầm cô nếu cô không lang thang về vùng nông thôn giữa đêm hôm khuya khoắt mà chẳng nghĩ gì đến sự an toàn của mình.”
“Và anh biết thừa là tôi chắc hẳn sẽ an toàn khi chạy về vùng nông thôn hơn là ở nhà Prewitt.”
“Cô có ở trong tu viện thì cũng chẳng an toàn đâu”, anh lẩm bẩm.
Caroline đảo mắt. “Nếu đó không phải là thứ lố bịch nhất… Ồ, thôi bỏ đi.
Nếu như anh quá thất vọng về chuyện tôi không để anh mở cánh cửa đó thì đây, tôi sẽ đóng nó lại và anh có thể làm gì với nó thì tùy.”
Anh tiến về phía trước một bước đầy đe dọa. “Cô có biết rằng nếu lúc này, tôi bóp cổ cô ở đây thì không có một bồi thẩm đoàn nào có thể kết tội…”
“Nếu đôi uyên ương các cậu có thể ngừng cắn xé lẫn nhau một chút”, James xen ngang, “thì tôi muốn tìm hiểu về phòng làm việc trước khi Prewitt quay v ề”.
Blake trừng mắt nhìn Caroline như thể toàn bộ sự chậm trễ này là lỗi của nàng, điều đó khiến nàng rít lên, “Đừng quên rằng nếu như không có tôi…”.
“Nếu như không có cô…”, anh bắn trả, “Tôi sẽ là một người đàn ông thực sự, thực sự hạnh phúc”.
“Chúng ta đang lãng phí thời gian đấy”, James nhắc họ. “Cả hai người có thể ở lại đây nếu không thể ngừng đấu đá với nhau, nhưng tôi sẽ tìm hiểu về phòng khách phía nam.”
“Tôi sẽ đi trước”, Caroline tuyên bố, “vì tôi biết đường”.
“Cô sẽ đi sau tôi”, Blake phản đối. “Và chỉ đường cho tôi khi chúng ta đi cùng nhau.”
“Ôi, lạy Thánh Peter”, James cuối cùng cũng lớn tiếng, nỗi bực tức hiển hiện trên từng phần cơ thể. “Tôi sẽ đi đâu, nếu điều đó có thể khiến hai người im miệng lại. Caroline, cô theo sau và chỉ đường cho tôi. Blake, cậu bảo vệ cô ấy từ phía sau.”
Bộ ba bắt đầu tiến vào trong ngôi nhà, thật đáng ngạc nhiên là không có bất cứ lời nào được thốt ra ngoại trừ những tiếng thì thầm hướng dẫn của Caroline. Không lâu sau, họ đã thấy chính mình đang ở phía cửa trước của phòng khách phía nam. James lấy ra một dụng cụ phẳng lì kỳ lạ và nhét nó vào ổ khóa.
“Nó có thể mở khóa sao?”, Caroline thì thầm hỏi Blake.
Anh gật đầu cộc lốc. “Riverdale là số một. Cậu ta có thể mở một cái khóa nhanh hơn bất cứ ai khác. Đấy, xem kìa. Hơn ba giây. Một, hai…”
Cạch. Cánh cửa bật mở.
“Ba”, James nói với điệu cười tự mãn.
“Làm tốt lắm”, Caroline nói.
Anh ta mỉm cười đáp trả nàng. “Trong đời mình, tôi chưa từng gặp bất cứ người phụ nữ hay ổ khóa nào mà không yêu mình.”
Blake lẩm bẩm điềuu gì đó rồi sải bước theo họ. “Cô”, anh nói, xoay người và chỉ vào Caroline, “đừng có chạm vào bất cứ thứ gì”.
“Anh có muốn tôi nói cho anh biết rằng Oliver cũng không muốn tôi chạm vào bất cứ thứ gì không?”, nàng hỏi, nụ cười hiển nhiên là giả dối.
“Tôi không có thời gian chơi bời lúc này, Quý cô Trent.”
“Ồ, tôi sẽ không mơ đến chuyện lãng phí thời gian của anh đâu.”
Blake quay sang James. “Tôi sẽ giết cô ta.”
“Còn tôi sẽ giết cậu”, James trả lời. “Cả hai người các cậu.” Anh ta bước qua họ và tiến thẳng đến bàn làm việc. “Blake, cậu kiểm tra giá sách. Caroline, cô…
chà, tôi không biết cô có thể làm gì, nhưng hãy cố gắng đừng la mắng Blake.”
Blake cười tự mãn.
Anh ta đã mắng tôi trước, Caroline lẩm bẩm, biết thừa rằng mình hành động thật bốc đồng.
James lắc đầu và trở lại với công việc phá khóa những ngăn kéo trên bàn. Anh ta cẩn thận mở từng chiếc khóa một, kiểm tra đồ đạc bên trong rồi sắp xếp lại như cũ để Oliver không nhận ra họ đã đụng vào chúng.
Tuy nhiên sau khoảng một phút, Caroline cảm thấy thương hại cho anh ta và nói, “Anh có thể muốn tập trung vào cái dưới cùng phía bên trái”.
Đã sửa bởi becuacon lúc 14.10.2015, 12:36.
Anh ta quay lại và nhìn nàng đầy thích thú.
Nàng nhún vai, đầu nghiêng về hướng vừa chỉ. “Oliver luôn phát điên vì cái ngăn kéo đó. Có lần ông ta đã suýt cắt phăng đầu Farnsworth chỉ để đánh bóng lại ổ khóa.”
“Cô không thể nói điều này với cậu ta trước khi cậu ta dò xét tất cả những ngăn kéo khác hay sao?”, Blake hỏi đầy giận dữ.
“Tôi đã cố”, nàng vặn lại, “Và anh dọa sẽ giết tôi”.
James bỏ qua sự xỉa xói của họ và mở khóa chiếc ngăn kéo mà Caroline đã chỉ. Ngăn kéo trượt mở và để lộ một xấp tài liệu tất cả đều được dán nhãn gọn gàng kèm ngày tháng.
“Gì thế?”, Blake hỏi.
James khẽ huýt sáo. “Tấm vé đưa Prewitt đến giá treo cổ.”
Blake và Caroline tập trung lại, vui mừng quan sát các tập hồ sơ. James mở một trong số chúng và đặt trên bàn, lướt nhanh nội dung với vẻ vô cùng quan tâm.
“Nó nói gì thế?” Caroline hỏi.
“Là những tài liệu về hoạt động bất hợp pháp của Oliver”, Blake trả lời. “Gã thật ngu ngốc khi viết hết chúng ra như thế này.”
“Oliver là người ngăn nắp một cách khủng khiếp”, nàng nói. “Mỗi khi nghĩ ra bất cứ kế hoạch nào, ông ta đều viết chúng ra giấy và làm theo mà không hề có ngoại lệ.”
James chỉ vào một câu bắt đầu với những chữ cái CDL. “Đó chắc chắn là Carlotta”, anh thì thầm. “Nhưng còn đây là ai?”
Mắt Caroline dõi theo tay anh ta vào chữ MCD. “Miles Dudley”, nàng nói.
Cả hai người đàn ông đông loạt quay sang nàng. “Ai cơ?”, họ hỏi.
“Tôi nghĩ là Miles Dudley. Tôi không biết tên đệm của người này, nhưng ông ta là người duy nhất có chữ MD trong những người mà tôi nghĩ đến. Ông ta là một trong số tay chân thân cận nhất của Oliver. Họ biết nhau rất lâu rồi.”
Blake và James liếc nhau.
“Tôi thấy hắn khá là đáng ghét”, Caroline tiếp tục. “Hắn chẳng lúc nào ngừng thèm thuồng những cô hầu gái. Và tôi. Tôi thường kiếm cớ vắng mặt khi hắn xuất hiện.”
Blake quay sang hầu tước. “Tài liệu đó có đủ thông tin để bắt Dudley hay không?”
“Có lẽ có”, James trả lời. “Nếu chúng ta có thể chắc chắn rằng MCD chính là Miles Dudley. Ai đó không thể bị tống giam chỉ vì tên họ có những chữ cái đầu trùng với thứ này.”
“Nếu các anh bắt Oliver”, nàng nói, “Tôi chắc chắn là ông ta sẽ buộc tội ngài Dudley. Họ là bạn khá tốt của nhau, nhưng tôi nghi ngờ lòng trung thành của Oliver có thể giữ vững được trong những trường hợp như vậy. Khi điều đó diễn ra, Oliver sẽ không giữ trung thành với bất cứ ai ngoại trừ bản thân ông ta”.
“Tôi không sẵn sàng để nhận rủi ro đó”, Blake nói dứt khoát. “Tôi sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi nhìn thấy cả hai gã phản bội này vào tù hoặc bị treo cổ.
Chúng ta phải tóm gọn cả hai bọn chúng.”
“Các anh có cách nào xác định thời điểm Olivel lên kế hoạch cho chuyến buôn lậu tiếp theo của ông ta không?”, Caroline hỏi.
“Không”, James đáp, trỏ tay lên đống tài liệu. “Trừ khi hắn ta thực sự là kẻ ngu dốt.”
Caroline cúi người về phía trước. “Thế còn cái này?”, nàng hỏi, nhấc một tập dữ liệu gần như trống không được đánh dấu 31-7-14 lên.
Blake tóm lấy nó từ nàng và đọc lướt qua nội dung, “Một gã ngu xuẩn!”.
“Chắc chắn tôi sẽ không tranh cãi với anh về chủ đề sự ngu dốt của Oliver”, Caroline xen vào, “Nhưng phải nói rằng tôi đảm bảo là ông ta không hề ngờ đến việc văn phòng của mình bị lục lọi”.
“Một người không bao giờ nên viết loại thông tin này ra giấy”, Blake nói.
“Vậy sao, Ravenscroft”, James nói với một cái nhướng mày tinh nghịch, “Với lối tư duy như thế, cậu nên thực hiện một tội ác xuất sắc nào đó”.
Blake quá mải mê với đống tài liệu đến nỗi chẳng muốn liếc nửa con mắt về phía bạn mình. “Prewitt đang dự tính làm vụ lớn. Nhìn cái này thì biết, nó sẽ lớn hơn bất cứ thương vụ nào gã đã từng làm trước đây. Gã đề cập đến CDL, MCD và phần còn lại. Gã đồng thời cũng đặt tên cho một món tiền khá lớn.”
Caroline nhìn chăm chú qua cánh tay anh vào những con số được ghi trong tài liệu. “Ôi Chúa lòng lành”, nàng thốt lên. “Với số tiền này, ông ta còn muốn gì ở tài sản của tôi nữa?”
“Có vài người luôn thấy mình không bao giờ đủ”, Blake đáp hờ hững.
James hắng giọng, “Vậy thì tôi nghĩ chúng ta nên chờ đến cuối tháng này và tấn công khi có khả năng tóm gọn bọn chúng. Xóa sổ một vòng chỉ với một cú càn quét sạch trơn”.
“Kế hoạch này nghe có vẻ hợp lý đấy”, Caroline đồng ý. “Thậm chí nếu chúng ta buộc phải chờ trong ba tuần.”
Blake quay sang nàng với vẻ giận dữ. “Cô sẽ không tham gia.”
“Anh nói cái khỉ gì đấy?”, nàng vừa chống nạnh vừa trả miếng. “Nếu không có tôi, anh thậm chí sẽ chẳng biết rằng ông ta sẽ lên kế hoạch cho vài việc vào thứ Tư.” Nàng chớp mắt và suy nghĩ. “Tôi nói này, anh có cho rằng ông ta không hề chơi bạc vào thứ Tư hằng tuần hay không? Tôi tự hỏi hay là ông ta thường buôn lậu vào ngày hôm đó cũng nên.”
Nàng lướt qua các tập tài liệu, kiểm tra ngày tháng và nhẩm phép tính cộng trừ bảy với từng tập dữ liệu một. “Xem này! Tất cả đều vào cùng một ngày trong tuần.”
“Tôi ngờ là gã thực hiện việc buôn lậu vào mỗi thứ Tư”, James trầm ngâm.
“Nhưng đó chính là vỏ bọc tuyệt vời cho những lần gã tham gia vào các hoạt động phi pháp. Với gã sẽ chơi bài cùng ai cơ chứ?”
“Miles Dudley.”
Blake lắc đầu. “Toàn bộ bàn chơi đều có thể dính dáng vào. Còn ai nữa chứ?”
“Bemard Leeson. Ông ta là bác sĩ giải phẫu địa phương.”
“Tôi ghét mấy gã lang băm”, Blake lẩm bẩm.
“Và Francis Badeley”, nàng kết thúc. “Thẩm phán.”
“Vậy thì tôi cho rằng chúng ta không nên tìm hắn để hỗ trợ cho cuộc bắt giữ này”, James nói.
“Có thể gã sẽ tự sa lưới”, Blake đáp lời. “Chúng ta cần huy động người từ Luân Đôn.”
James gật đầu. “Moreton sẽ muốn một vài bằng chứng trước khi triển khai lực lượng trên quy mô lớn như thế này. Chúng ta sẽ cần một vài tài liệu.”
“Nếu là các anh, tôi sẽ không mang tất cả theo đâu”, Caroline xen vào. “Hầu như ngày nào Oliver cũng vào phòng này. Tôi đảm bảo ông ta sẽ chú ý nếu tài liệu bị mất tích.”
“Cô thực sự làm tốt việc này đấy”, James trả lời với một nụ cười. “Cô có chắc là không muốn đăng ký vào lực lượng của chúng tôi?”
“Cô ta sẽ không làm việc cho Bộ Chiến tranh”, Blake gầm gừ. Caroline có cảm giác anh sẽ gầm lên để tuyên bố, bất chấp việc họ đang rình mò trong phòng làm việc của Oliver.
“Chúng ta sẽ chỉ lấy một hai tập”, James đáp, lờ đi những gì Blake nói.
“Nhưng chúng ta không thể mang cái này theo.” Anh nhấc tập tài liệu về nhiệm vụ sắp tới. “Hắn sẽ xem qua cái này sớm thôi.”
“Đưa cho Caroline một tờ”, Blake dài giọng. “Tôi chắc là cô nàng sẽ vui vẻ mà sao chép lại thông tin này. Suy cho cùng thì cô nàng có giọng văn tinh tế lắm.”
“Tôi không biết Oliver để giấy ở đâu”, nàng đáp lại, mặc kệ lời mỉa mai của anh. “Ông ta chẳng bao giờ cho phép tôi bước vào phòng này. Tuy nhiên, tôi biết có thể tìm được một vài tờ ở trong đại sảnh. Cả một chiếc bút lông và mực nữa.”
“Ý kiến không tồi”, James nói. “Chúng ta lục soát nơi này càng ít thì cơ hội để Oliver chú ý tới việc ai đó đã lục lọi đồ đạc của gã càng giảm. Caroline, lấy giấy và bút đi.”
“Luôn đây.” Nàng trao cho anh ta một nụ cười vui vẻ và lao khỏi cửa.
Nhưng Blake đã nhanh chóng bám sát gót nàng. “Cô sẽ không đi một mình”, anh rít lên, “Từ từ thôi”.
Caroline không giảm tốc độ, nàng cũng không nghi ngờ gì việc anh sẽ theo sau mình xuống đại sảnh và đi vào phòng khách phía tây. Đó là căn phòng nàng từng sử dụng để mua vui cho những quý cô hàng xóm. Không có nhiều người đến đây để yêu cầu chúng, nhưng vẫn có, và Caroline đã cất giấy, bút cùng mực ở đây phòng trường hợp ai đó cần viết vài dòng ghi chú hay thư từ.
Nhưng ngay khi chuẩn bị lao vào phòng, nàng nghe thấy tiếng động nghe khá giống tiếng chìa khóa tra vào ổ vọng ra từ cửa trước. Nàng quay sang Blake và rít lên, “Là Oliver!”.
Anh thậm chí không thèm phí thời gian để cất lời. Trước khi Caroline kịp có bất cứ ý tưởng nào về những chuyện sẽ diễn ra, nàng đã được đẩy vào phòng khách phía đông và thu mình lại sau sofa. Tim nàng đập mạnh đến mức nàng thực sự ngạc nhiên khi nó lại không thể đánh thức cả căn nhà. “Còn James thì sao?”, nàng thì thào.
Blake đặt ngón tay lên môi nàng. “Cậu ta biết phải làm gì. Giờ thì im lặng nào, gã ta đang đến.”
Caroline nghiến răng để giữ chúng không lập cập vì sợ hãi khi lắng nghe tiếng giày của Oliver gõ từng bước xuống đại sảnh. Nếu James không nghe thấy gã đang vào thì sao? Nếu James nghe thấy nhưng lại không thể trốn kịp thì sao?
Nếu như anh ta trốn kịp nhưng lại quên đóng cửa thì sao?
Đầu nàng đau nhức với vô số những thảm họa có khả năng sẽ xảy ra.
Nhưng gót giày của Oliver không di chuyển về phía phòng khách phía nam.
Chúng đang tiến gần về phía nàng! Caroline nén tiếng hổn hển và huých vào sườn Blake. Anh không phản ứng lại mà chỉ giữ chắc tư thế cảnh giác.
Caroline liếc qua chiếc bàn bên góc, mắt dán vào chai rượu brandy. Oliver thường thích uống một ngụm trước khi lên giường.
Nếu không quay lại khi tu chúng, gã sẽ không thấy họ, nhưng nếu gã quay lại…
Hoảng sợ tột độ, nàng kéo mạnh cánh tay Blake. Thật mạnh. Blake không nhúc nhích.
Bằng những chuyển động điên cuồng, nàng thúc vào ngực anh và chỉ chai rượu.
“Cái gì?”, anh mấp máy môi.
“Brandy”, nàng mấp máy môi đáp trả, giận dữ trỏ ngón tay vào cái chai.
Mắt Blake mở to và anh nhanh chóng nhìn quanh căn phòng để tìm kiếm một nơi ẩn náu dù ánh sáng trong phòng lờ mờ và khó để nhìn rõ.
Tuy nhiên, Caroline lại có lợi thế hơn trong việc hiểu rõ căn phòng như lòng bàn tay. Nàng hất đầu sang bên, ra hiệu cho Blake bò theo mình ra sau một chiếc sofa khác, cảm tạ sâu sắc Đấng sinh thành rằng Oliver đã đặt ở đó một tấm thảm. Sàn nhà không thảm có thể khiến mổi cử động của nàng đều gây ra tiếng ồn, rồi họ chắc hẳn sẽ bỏ mạng.
Cùng lúc đó, Oliver bước vào phòng và rót cho mình một ly brandy. Vài giây sau, nàng nghe tiếng gã đặt chiếc cốc lên bàn, kéo theo tiếng rót một cốc brandy nữa. Caroline cắn môi bối rối. Thật không giống Oliver một chút nào khi uống nhiều hơn một ly trước khi đi ngủ.
Nhưng Oliver chắc hẳn đã có một buổi tối vất vả khi gã thở dài, “Chúa ơi, thật là một thảm họa!”.
Sau đó, nỗi kinh hoàng nối tiếp nơi kinh hoàng khi gã thả người xuống chiếc sofa mà họ đang ẩn náu ngay phía sau và đặt phịch chân lên bàn.
Caroline đông cứng người. Hoặc nàng sẽ như vậy nếu không bị tê liệt vì sợ hãi, nàng điên cuồng nghĩ. Chẳng thể nghi ngờ gì về điều đó.
Họ đã mắc kẹt.