Bạn đang đọc Sân không vắng vẻ tàn xuân – Chương 36:Phần 2
Lúc này lại đi theo con đường một hồi lâu, cả quãng đường đều là những nơi yên tĩnh, hắn hơi hơi nghi ngờ. Tên thái giám bỗng dừng bước, nói rằng: “Đến rồi, mời đại nhân chờ ở đây một lát.”
Nạp Lan nhìn chung quanh, khắp nơi đều là liễu rủ xanh rì, hoa nở chim ca, cực kì thanh tịnh. Cách đó không xa là tường cung màu đỏ, bốn bề tịch mịch không tiếng người. Hắn chưa từng tới nơi này nên không khỏi mở miệng hỏi: “Xin hỏi công công, đây là nơi nào?” Tên thái giám lại không trả lời, chỉ cười khẽ rồi vái người chào đi mất.
Nạp Lan càng ngày càng nghi ngờ, chợt nghe một giọng nói vô cùng hiền hòa từ xa xa: “Nơi này lành lạnh, ta thấy người hơi lạnh rồi, hay là chúng ta quay về đi.”
Một câu này lọt vào trong tai hắn như sấm đánh ầm ầm, tim đập thình thịch, chỉ nghĩ: là nàng sao? Lẽ nào lại là nàng? Đúng là nàng ư? Thật sự có thể là nàng sao? Hắn đưa mắt nhìn xung quanh theo bản năng, chỉ bực cây cối cành lá xum xuê tươi tốt che chắn mất tầm nhìn. Thấy thấp thoáng có hai bóng người, lòng hắn càng ngỡ ngàng cùng lúng túng. Đúng lúc có gió thổi qua, thổi nhẹ bay một vài cành liễu, chỉ trong khoảng khắc rất nhanh đó thôi, hắn đã nhìn thấy nữ tử mặc áo màu xanh nhạt, dáng người thướt tha, mặt mày tuy không hiện rõ nhưng hắn lại rất quen thuộc. Ầm một tiếng, dường như có thứ gì nổ tung trong đầu hắn, trái tim như ngừng đập, đến hít thở cũng khó khăn.
Lâm Lang vén tóc ra sau tai, đầu ngón tay chạm lên mặt hơi lành lạnh. Cẩm Thu nói: “Vừa nãy chẳng phải chúng ta nghe bảo bài giảng vẫn chưa xong, chắc là vẫn phải đợi thêm một lúc.” Lâm Lang đang định đáp lời, lúc ngẩng đầu lên vô tình thấy dưới tàng cây liễu có người đang ngẩn ngơ nhìn nàng. Nàng xoay mặt lại nhìn hắn rồi nàng cũng ngẩn người. Trong vườn cực kì yên tĩnh, chỉ nghe tiếng đầu cành liễu xoàn xoạt chạm vào nhau. Gió thổi làm tay áo nàng bay bay, rời xa cổ tay, rồi lại dính vào, lại thổi bay lên……
Chất liệu từ lụa mỏng Giang Tô, thêu kín họa tiết hoa, đường kim mũi chỉ thì cực kì khéo léo như không có. Theo lệ, ống tay áo của nữ tử Mãn Thanh chỉ rộng bảy tấc, hoa văn tuy nhiều nhưng màu sắc vẫn cực kì thanh khiết mộc mạc….. Đường chỉ màu xanh ngọc bích thêu lên áo xanh, trông như gợn sóng nhấp nhô. Tay áo nhẹ nhàng chạm vào xương cổ tay, dường như có chút tê tê, rồi lại mất đi. Nàng thấy trái tim mình cũng giống như ống tay áo kia vậy, nảy lên rồi lại rơi xuống, rơi xuống lại nảy lên……
Cẩm Thu đã nhìn thấy dưới gốc cây có một nam nhân xa lạ, quát hỏi: “Ai đó?”
Nạp Lan bất ngờ, nhất thời không nghĩ được nhiều. Tình hình trước mắt thì đã là thất lễ rồi, vậy thì không thể thất nghĩa luôn được. Trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, sau hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, hắn đờ đẫn hành lễ theo bản năng. Thân thể như bị hàng vạn mũi tên đâm vào, vô cùng đau đớn. Cuối cùng thì từng chữ một cũng thoát ra khỏi miệng: “Nô tài……… Nạp Lan Tính Đức thỉnh an Vệ chủ nhân.”
Cùng lúc này Dụ thân vương Phúc Toàn cũng tiến cung thỉnh an thái hoàng thái hậu, hắn qua nghe giảng cùng hoàng đế trước. Từ năm ngoái khi hoàng đế mở khoa Bác học hồng nho (đã giải thích ở chương 8), tuyển chọn danh sĩ tài cao vào làm chức quan đọc sách, chức giảng, chức biên tập, chức nghiên cứu… thì mỗi ngày đều nghe giảng ở Hoằng Đức điện. Xưa nay hoàng đế ham học hỏi, bài giảng ngày hôm nay mãi mà không hết. Vị hàn lâm Trương Anh mới được ban chức đang giảng “Thượng thư”, ước chừng đã giảng hơn một canh giờ. Hoàng đế vẫn cực kì chăm chú nghe, Phúc Toàn cũng phải nhẫn nại chờ. Đợi đến khi bài giảng kết thúc, Lương Cửu Công tiến lên nói: “Xin Vạn tuế gia ra chỉ, bây giờ khởi giá đến Từ Ninh cung hay là dùng bữa trước?”
Hoàng đế nhìn qua chiếc đồng hồ phương tây đang đặt trên bàn, hắn nói: “Giờ hoàng tổ mẫu đang nghỉ trưa. Chúng ta đừng tới làm phiền người.” Lương Cửu Công sai người đi truyền điểm tâm lên. Hoàng đế nhìn vẻ cố gắng lên tinh thần của Phúc Toàn thì nói: “Ngày nhỏ lúc chúng ta học thuộc lòng, khanh cũng y như thế này. Bây giờ chẳng tiến bộ được chút nào.”
Phúc Toàn cười đáp: “Từ trước đến nay hoàng thượng ham học không biết mệt mỏi, thần thấy mà chùn bước.”
Hoàng đế nói: “Lúc đó trẫm cũng bướng bỉnh, ngày ngày đều mong đến lúc tan học để đi đùa nghịch trong Bố Khố phòng (phòng đấu vật).”
Phúc Toàn thấy hôm nay hoàng đế có chút buồn bực không vui, liền cố ý cười nói: “Tất nhiên Phúc Toàn còn nhớ. Vì hoàng thượng còn nhỏ nên thắng không nhiều.” Hoàng đế hiểu Phúc Toàn đang cố làm hắn vui lên, hắn đáp: “Rõ ràng là khanh thua nhiều.”
“Hoàng thượng thua còn phải đưa cho thần một con dế to đầu xanh mà, sao giờ lại không nhận rồi?”
“Vốn dĩ là khanh thua, trẫm thấy khanh buồn bã nên mới cho khanh con dế đầu xanh đó.”
Phúc Toàn cười nói: “Lần đó rõ ràng là thần thắng, hoàng thượng nhớ nhầm rồi.” Vừa nhắc tới nợ cũ từ thời bé, hoàng đế cười khẩy: “Vậy hôm nay chúng ta lại thi, xem ai thắng ai thua.” Phúc Toàn đang mong có thể khiến hoàng đế vui lên, thế nên nói: “Vậy hôm nay thần lại thắng hoàng thượng đấy.”
Tâm trạng hoàng đế đang không vui, bấy giờ mới dần vui vẻ lên. Hắn thay áo, cùng Phúc Toàn đi đến Bố Khố phòng. Lại chợt nhớ ra một chuyện nên căn dặn Lương Cửu Công: “Vừa nãy bảo Dung Nhược xin thỉnh an, ngươi đi truyền hắn đến Bố Khố phòng gặp trẫm.” Lương Cửu Công vâng một tiếng, quay đầu lệnh cho tên tiểu thái giám đi, còn mình thì vẫn ở lại hầu hạ như cũ, đi theo sau hoàng đế không quá xa cùng không quá gần.
Hoàng đế ngày càng hào hứng, thay một bộ áo mỏng, giày nhẹ, cùng đi với Phúc Toàn. Hai người nhớ lại những chuyện thú vị thời ấu thơ, cười nói vui vẻ. Đến trước Bố Khố phòng, tiểu thái giám đi truyền Dung Nhược đã trở về, hắn thở hổn hà hổn hển, ghé vào tai Lương Cửu Công nói gì đó. Hoàng đế bất ngờ thấy được. Hắn vốn nghiêm khắc với thị vệ cận thần, giờ quát lớn: “Chuyện gì mà lén la lén lút?”
Tên tiểu thái giám sợ hãi quỳ sụp xuống đất, dập đầu không ngừng, mắt trộm liếc về phía Lương Cửu Công. Lương Cửu Công biết là không giấu được, hắn tiến lên môt bước, khe khẽ bẩm báo: “Vạn tuế gia bớt giận… Lát nữa nô tài sẽ bẩm rõ ràng lại cho người.”
Phúc Toàn cực kì nhanh nhẹn, thấy việc có chút khó nói, trong lúc cấp bách lại nghĩ ra một ý, hắn nói với hoàng đế: “Vạn tuế gia, thần xin phép người đi một lát. Thần xin đi… thần thật sự là…. không nhịn được nữa rồi.”
Theo quy tắc gặp hoàng đế, hoàng đế không cho phép bề tôi lui xuống thì bề tôi không thể tự tiện đi đâu. Phúc Toàn ở bên hoàng đế đã một lúc lâu, hoàng đế nghĩ hắn chắc hẳn là không nhịn được nữa rồi, thế nên không khỏi cười cười mà nói: “Đừng có nhịn quá mà sinh bệnh, mau đi đi.” Có một tên thái giám lên dẫn Phúc Toàn. Nụ cười trên mặt hoàng đế dần mất đi, hắn hỏi Lương Cửu Công: “Chuyện gì?”
Lương Cửu Công thấy chung quanh đều là cung nữ, thái giám, mà chuyện này hắn không dám qua loa, vì vậy hắn ghé vào tai hoàng đế nói nhỏ vài câu. Hắn bẩm báo khe khẽ như vậy, cách hoàng đế cực gần, có thể nghe rõ ràng tiếng hô hấp ngày càng hỗn loạn của người. Hoàng đế cố gắng kiềm chế, điều chỉnh lại hô hấp, trên mặt không lộ ra vui hay buồn. Qua một lúc lâu mới nói: “Chuyện này không được để bất kì ai biết.”
Aaaaaa
Thái hoàng thái hậu cười: “Vậy con đọc lên cho hoàng tổ mẫu nghe.”
Khóe miệng hắn hơi hạ xuống, hắn ngẩng đầu lên, đọc chầm chậm: “Hữu quốc giả bất khả dĩ bất thận, tích tắc vi thiên hạ lục hĩ.” (Người cai trị quốc gia không thể không thận trọng, một khi xa rời chính đạo tất sẽ bị thiên hạ trừng phạt.)
“Còn nữa?”
“Đạo đắc chúng tắc đắc quốc, thất chúng tắc thất quốc.” (Được dân chúng thì được nước, mất dân chúng thì mất nước). Giọng hoàng đế bình thản, không có chút rung động nào: “Thử vị quốc bất dĩ lợi vi lợi, dĩ nghĩa vi lợi dã.” (Đó gọi là quốc gia không nên lấy lợi làm lợi mà nên lấy nghĩa làm lợi vậy. – Nếu đầy đủ hơn thì phía trước còn có Thà nuôi kẻ gia thần hay ăn trộm của mình còn hơn là nuôi kẻ gia thần thạo việc vơ vét cho mình.)
Thái hoàng thái hậu gật gật đầu: “Khó cho con vẫn nhớ… Hữu quốc giả bất khả dĩ bất thận (Người cai trị quốc gia không thể không thận trọng), kiểu hành sự (làm việc) ngày nay của con mà truyền ra ngoài thì hoàng tộc sẽ nghĩ thế nào? Bề tôi sẽ nghĩ thế nào? Quan ngôn (quan chuyên khuyên can, giám sát hoàng đế) sẽ nói làm sao? Sao con không siết chết luôn Nạp Lan Tính Đức luôn đi? Ta đợi xem con sẽ giải thích với thiên hạ kiểu gì!” Giọng điệu bỗng trở nên nghiêm nghị: “Đường đường là thiên tử Đại Thanh mà lại đi ghen với bề tôi, lại còn vật nhau nữa. Lúc tám tuổi con đăng cơ, 19 năm trở lại đây đối mặt với bao sóng to gió lớn, hoàng tổ mẫu luôn dõi theo con vượt qua từng cái một. Đến ngày hôm nay con lại tự sa ngã như vậy!” Khe khẽ lắc đầu: “Huyền Diệp, mấy năm nay hoàng tổ mẫu luôn tận tình khuyên bảo, con đều quên hết rồi sao?”
Hoàng đế quỳ gối xuống, mở miệng đáp: “Tôn nhi không dám quên. Sau này tôn nhi nhất định sẽ không thế nữa.”
Thái hoàng thái hậu nặng nề cất giọng: “Con tuyệt đối không thể quên được!” Rút ba thước lụa trắng dưới chiếc gối to ra, thuận tay quẳng luôn xuống đất. Dải lụa nhẹ vô cùng, mở bung ra, bay phất phơ trong không trung giữa điện, như một đám mây mềm mại ở nơi xa nhất trên bầu trời xanh nắng đẹp kia, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất trong yên lặng. Thái hoàng thái hậu sai bảo Tô Mạt Nhĩ: “Cầm lấy đưa cho Lâm Lang, nói là ta ban thưởng.”
Hoàng đế như có sấm đánh bên tai, thấy Tô Mạt Nhĩ vâng lời cầm đi, trong lúc cấp bách hắn vội đẩy Tô Mạt Nhĩ lảo đảo, tay giữ chặt lấy dải lụa, hô một tiếng: “Hoàng tổ mẫu!”, bất chợt kinh hoàng hiểu ra chân tướng, nhưng dường như vẫn chưa chịu tin, hắn thì thào như tự nói với chính mình: “Là người……. Thì ra là người.”
Hoàng đế vẫn nắm chặt lấy dải lụa kia, không hề nhúc nhích, qua một lúc lâu, giọng nói vừa lạnh lẽo vừa chua chát cất lên: “Vì sao hoàng tổ mẫu phải ép con?”
Giọng thái hoàng thái hậu lạnh không kém: “Vì sao? Con còn dám hỏi lại ta vì sao…… Đêm hôm qua, Quan Khánh Hỷ ở Thận Hình ti bẩm với con những gì, hoàng tổ mẫu cũng không muốn biết. Nửa đêm nửa hôm con sai Lương Cửu Công đi một chuyến đến Hàm Phúc cung, hắn truyền lại khẩu dụ của con, làm những chuyện gì, hoàng tổ mẫu cũng không muốn biết. Hoàng tổ mẫu chỉ muốn biết một chuyện, đó là con có còn nhớ đến thân phận của mình không? Con dốc sức bảo vệ nó một cách ngu ngốc như vậy, nó có nhận tình cảm của con không? Mà không phải là đắc ý đã lừa được con, đem thiên tử Đại Thanh đùa bỡn trong lòng bàn tay ư?”
Sắc mặt hoàng đế trắng bệch, hắn hô lớn: “Hoàng tổ mẫu!”
Trong giọng nói của thái hoàng thái hậu có một nỗi đau vô tận: “Huyền Diệp ơi Huyền Diệp, con vì một nữ tử mà quên cả bản thân mình, đến nay lại còn làm việc thiên vì tình, bức bách người vô tội, gia pháp, quốc pháp đều coi như không có.”
Lưng hoàng đế đã thấm đẫm một lớp mồ hôi lạnh lẽo: “Chuyện tối hôm qua là ý của tôn nhi, tôn nhi hành sự hồ đồ, không liên quan tới người khác. Xin hoàng tổ mẫu trách phạt tôn nhi. Huống hồ Đoan tần cũng không phải là không có tội, xin hoàng tổ mẫu minh xét.”
Ánh mắt thái hoàng thái hậu sáng bừng như đuốc, nhìn thẳng vào hắn: “Dù nói thế nào đi nữa thì tội của Đoan tần không đến mức phải chết. Con nói không liên quan đến người khác? Ha! Con đúng là khờ dại điên cuồng, nếu như nó không làm ra chuyện như thế thì có cần con phải giết người diệt khẩu hay không?”
Hoàng đế nghe tới bốn chữ “giết người diệt khẩu” thì cả người run rẩy, cúi người dập dầu một cái.
Thái hoàng thái hậu hiền từ nói: “Con ngoan, con còn nhớ không, ngày nhỏ cánh tay con có mụn nhọt, đau đớn vô cùng. Ngày nào cũng sốt mãi không dứt, uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi. Cuối cùng ngự y phải dùng dao khoét đi chỗ thịt đó. Con còn nhỏ tuổi như vậy nhưng kiên cường không khóc một tiếng nào, mắt nhìn ngự y rửa sạch mủ, máu. Sau đó miệng vết thương mới dần đóng vẩy rồi khỏi hắn.” Nhẹ nhàng cầm lấy tay hoàng đế: “Tất cả mọi thứ hoàng tổ mẫu đều làm vì muốn tốt cho con, nghe lời hoàng tổ mẫu, buông nàng đi.”
Trong lòng hoàng đế vô cùng đau đớn, ngẩng mặt nói: “Hoàng tổ mẫu, nàng không phải là mụn nhọt của Huyền Diệp, nàng là tính mạng của Huyền Diệp. Hoàng tổ mẫu tuyệt đối không thể lấy đi cái mạng này của tôn nhi được.”
Thái hoàng thái hậu nhìn hắn, trong mắt là sự đau thương vô hạn: “Con thật là hồ đồ. Lúc đầu hoàng tổ mẫu không biết….. Dân tộc hán có một câu: Dưa hái non không ngọt (Cái gì cố ép cũng không được). Người Mãn châu chúng ta cũng có một câu: Chim ưng trên núi Trường Bạch cùng con cá dưới sông Tùng Hoa không thể bay cùng nhau.” (cùng nghĩa như câu trên). Duỗi tay đỡ hoàng đế đứng dậy, bảo hắn đến ngồi bên cạnh người, vẫn cầm tay hắn như cũ, nói chầm chậm: “Trong lòng nó đã có người khác, dù con có đối với nó tốt thế nào thì lòng nó cũng khó mà có con. Sao con vẫn khăng khăng như vậy? Phi tần hậu cung nhiều như thế, ai ai cũng mong sự sủng ái từ con, việc gì phải tự làm khổ mình?”
Hoàng đế đáp: “Phi tần hậu cung tuy nhiều, nhưng chỉ có nàng hiểu tôn nhi, chỉ có nàng biết tôn nhi muốn gì.”
Thái hoàng thái hậu chợt bật cười, hỏi hắn: “Thế nó thì sao? Con có hiểu nó không? Con có biết nó cần gì không?” Rồi nói với Tô Mạt Nhĩ: “Gọi Bích Lạc đến.”
Bích Lạc đi vào, vì nàng là người ngày ngày gặp hoàng đế nên chỉ quỳ gối thỉnh an. Thái hoàng thái hậu hỏi nàng: “Bình thường Vệ chủ nhân thích làm những gì?”
Bích Lạc nghĩ một chút rồi đáp: “Ngày thường Vệ chủ nhân nếu không đọc sách, viết chữ thì đều thêu thùa may vá. Nô tì mang hết những sách, những hộp thêu thùa mà chủ nhân đọc và thêu mấy ngày nay đến đây rồi ạ.”
Nói xong thì đem trình hết tập sách và các hộp thêu thùa lên. Thái hoàng thái hậu nhìn số sách đều là thơ ca, có vài cuốn là kinh phật, người cũng chỉ thoáng liếc qua. Nhưng hoàng thượng thì nhìn thấy trong hộp thêu thùa có một chiếc túi nho nhỏ, đường thêu tinh tế. Ở phía dưới có buộc tua rua màu vàng, liền biết là thêu cho mình. Hắn nhớ lại lúc còn ở Càn Thanh cung ngày trước, nàng từng nói muốn thêu tặng hắn một chiếc túi nhỏ. Đây là phong tục cũ của tộc Mãn châu, người vợ mới cưới sẽ thêu tặng chồng chiếc túi nhỏ sau ngày về nhà chồng, để làm chứng cho trăm năm hảo hợp (cả đời hòa thuận), nhất định được như ý. Sau này chiếc túi vẫn chưa thêu xong mà bị đủ loại rắc rối làm hoãn lại. Lúc này hoàng đế nhìn thấy, trong lòng xúc động, chỉ thấy đau đớn khó nói nên lời.
Thái hoàng thái hậu cầm chiếc túi lên, nói với Bích Lạc: “Những chuyện ngày trước ngươi kể lại từ đầu cho Vạn tuế gia nghe.”
Bích Lạc đáp: “Hôm đó chủ nhân về từ phủ quý chủ nhân (chỉ Đồng quý phi), trông có vẻ rất buồn khổ. Nô tì nghe người nói là muốn có một đứa con.”
Vốn dĩ tâm trạng hoàng đế đã rất rối loạn, nghe thấy câu này thì chấn động cả người. Bích Lạc nói tiếp: “Tết Vạn Thọ của Vạn tuế gia, nô tì có nói là xin chủ nhân hãy thêu hết chiếc túi này để làm quà mừng, chủ nhân lần lữa không chịu, một mực muốn viết chữ, lại một mực sai nô tì đi tặng.”
Thái hoàng thái hậu hỏi: “Là những chữ gì?”
Bích Lạc cười cười: “Nô tì không biết chữ, hơn nữa đó là quà mừng của Vạn tuế gia nên nô tì càng không dám mở ra xem. Nô tì tự mình giao cho Lương am đạt rồi đi về. Chủ nhân viết những gì thì nô tì không biết.” Thái hoàng thái hậu nói: “Ngươi lui xuống đi.”
Hoàng đế ngồi đó lặng lẽ không lên tiếng. Thài hoàng thái hậu khe khẽ thở dài: “Nó đã viết những gì, Bích Lạc không biết, ta cũng không biết. Nhưng ta dám chắc rằng con vì những chữ này của nó mà cam tâm tình nguyện lừa chính mình! Đến nay chẳng lẽ con còn không rõ, nó có thật lòng đối với con dù một chút ít hay không? Chỉ là nó muốn tự bảo vệ mình, tính toán cho tương lai của nó….. Nó muốn có một đứa con còn không phải là vì phi tần hậu cung nếu như không có con thì cả đời chẳng có nơi nương tựa hay sao? Vì bảo vệ bản thân mà nó không tiếc tính kế với người khác. Nó chẳng mảy may để ý tới tâm tư của con, từ trước đến nay nó chưa từng nghĩ sẽ trông cậy vào con cả đời, chưa từng tin tưởng con. Nó biết rõ rằng con đối với nó cực kì chân thành, nhưng nó lại lấy sự chân thành này của con mà đừa giỡn trên lòng bàn tay!”
Thái hoàng thái hậu nói tiếp: “Nếu là chuyện khác, trăm chuyện, ngàn chuyện thì hoàng tổ mẫu cũng theo ý con, nhưng con xem đó, con không thể bỏ được như vậy, chung quy lại, nó trở thành một cái gai trong tim con, bất cứ lúc nào cũng đều có thể khiến con rối loạn. Con phái Nạp Lan Tính Đức đi quản lý Tứ Viện (khu nuôi ngựa), đẩy hắn đi xa tắp, còn hôm nay suýt nữa thì con siết chết hắn. Hắn là ai chứ? Hắn là con cả của trọng thần trong triều chúng ta. Trong lòng con có hận thù riêng chẳng phải sẽ khiến cho bề tôi thất vọng hay sao? Xưa nay con luôn đối xử bình đẳng trong hậu cung, nhưng bây giờ, hễ xảy ra chuyện thì con liền rối loạn cả lên, còn không tiếc vì nó mà giết người diệt khẩu, bức người vô tội. Con vì nó mà sai hết lần này đến lần khác. Người khác phạm sai lầm thì không sao, nhưng cơ nghiệp Đại Thanh của chúng ta không thể dễ dàng để con có chút hồ đồ nào trong tư tưởng.”
Thái hoàng thái hậu lại thở dài, than thở: “Tráng sĩ chặt tay, róc xương trị thương. Thà đau một lần còn hơn. Con là nam nhi đội trời đạp đất của dân tộc Mãn châu chúng ta, là hoàng đế Đại Thanh, là thiên tử của vạn dân, càng phải giữ lấy được, bỏ đi được. Hãy để hoàng tổ mẫu chấm dứt việc này cho con.”
Trong lòng hắn đầy ắp bi thương cùng lạnh lẽo. Mảnh lụa siết chặt trong tay lâu rồi, mồ hôi thấm ướt đẫm. Hắn ngẩn ngơ nhìn nắng chiều ngoài cửa sổ, chiếu lên hành lang như gấm vóc thêu trăm hoa (ý là cực kì đẹp đẽ), mấy chậu thược dược kia đang đúng độ nở bung, cánh hoa đỏ tươi như son. Nắng chiều chiếu lên nó càng toát ra sức nóng như muốn bốc cháy, làm bỏng ánh mắt người ta. Trong tai chỉ nghe tiếng thái hoàng thái hậu êm dịu, mượt mà như nước: “Con ngoan, hoàng tổ mẫu biết con buồn. Lúc Hách Xả Lí thị* mất, con cũng buồn như thế này. Nhưng ngày tháng qua dần, con sẽ từ từ quên đi. Trong lục cung cũng có người đẹp đẽ như hoa, không thì, cứ cách ba năm lại tuyển tú nữ**. Trong Mãn – Mông – Hán quân, Bát kì, người đẹp kiểu gì, tài nữ kiểu gì, chúng ta đều có thể chọn lấy làm phi.”
* Hách Xả Lí thị: hoàng hậu đã mất
** Tuyển tú nữ: tuyển con gái vào làm vợ vua
Cuối cùng thì hoàng đế cũng mở miệng, giọng nói có vẻ mơ hồ, như một người ở nơi xa xôi cuối chân trời cất giọng: “Nhiều người nhiều như vậy, nàng không phải đẹp nhất, cũng không phải tốt nhất, thậm chí nàng chưa từng chân thành với con, thậm chí nàng tính kế với con, nhưng hoàng tổ mẫu à, tôn nhi cũng chẳng còn cách nào. Bây giờ tôn nhi mới hiểu được tình cảm ngày đó hoàng a mã đối với Đổng Ngạc hoàng quý phi. Tôn nhi tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn nàng chết được.”
Thái hoàng thái hậu cảm thấy hai bên thái dương không ngừng giật giật, gân xanh trên trán cũng hiện rõ ra, nhô lên cao như muốn tay đập mạnh vào một cái. Thấy hai mắt hắn nhìn nhìn một cách mong chờ vào mình, ánh mắt đau buồn, lạnh lẽo, đan xen với sự bất đắc dĩ, kết thành một khối tuyệt vọng. Nơi mềm yếu nhất trong tim đã rung động. Thái hoàng thái hậu bất chợt nhớ đến rất lâu, rất lâu trước đây, lâu tới mức đã từ đời trước rồi. Cũng từng có người nhìn trừng trừng vào mình như thế, cũng từng có người nói với mình: “Nàng không phải đẹp nhất, cũng không phải tốt nhất, con biết nàng chưa từng thành thật với con, thậm chí còn biết rõ nàng tính kế với con. Nhưng con cũng chẳng còn cách nào.” Cùng một ánh mắt say mê điên cuồng, cùng một sự si tình nóng bỏng nhớ mãi không quên. Không ai biết người từng phụ những gì, không ai biết người đó tốt với người thế nào —– Nhưng người đã phụ rồi, cả thế gian này đều phụ rồi.
(Chỗ này mình đoán là ngày xưa Thuận Trị cũng từng xin như thế, nhưng thái hoàng thái hậu vẫn bức Đổng Ngạc chết.)
Bàn tay người chầm chậm giơ ra, từ từ buông xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hoàng đế, nói khẽ khàng: “Hoàng tổ mẫu không bức con, con từ ấu thơ đã biết giới hạn rồi. Ngày nhỏ con hút thuốc, hoàng tổ mẫu chỉ nhắc một chút nhưng con đã bỏ ngay. Con phải hứa với hoàng tổ mẫu, hãy từ từ quên nó đi, quên sạch sành sanh, quên đến mức như chưa từng quen biết với nó vậy.”
Hoàng đế trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nói: “Tôn nhi hứa với hoàng tổ mẫu… sẽ dốc sức mà làm.”