Săn Hồ Ly

Chương 41: HẬU ĐEN


Đọc truyện Săn Hồ Ly – Chương 41: HẬU ĐEN


“Tiểu Thúy, cô có biết thần Ra ngoài là thần Mặt Trời, nhưng theo tín ngưỡng Ai Cập, ông ta còn làm việc gì nữa không?” Lúc này giọng nói của con người kia mới thực sự phát ra. Sự yên lặng một khi bị xé nát sẽ như một quả bom san bằng mọi thứ cản đường, dù nó là núi là rừng hay là gì đi chăng nữa.
“Thần Ra ư?” Tiểu Thúy suy ngẫm lại.Ra hay còn gọi là Re – biểu tượng là con chim ưng đội chiếc đĩa Mặt Trời – là vị Thần tối cao của người Ai Cập. Ra thường tái sinh vào mỗi buổi sáng khi mặt trời mọc và chết lúc hoàng hôn buông xuống. Sau khi chết, thần Ra bắt đầu hành trình ở thế giới ngầm bằng một trong hai con thuyền Mặt Trời gọi là Mandjet.
Tiểu Thúy bắt đầu suy nghĩ. Quả đúng như những gì Lion nói, nếu trong số những biểu tượng kia lại thiếu sót thần Ra, thì tên kia xem như là một kẻ mù mờ về tôn giáo Ai Cập, một kẻ cẩn thận như hắn không thể nào như vậy được. Khoan…tái sinh, cuộc hành trình, con thuyền mặt trời ư. Mọi thứ…sao lại giống với….Đột nhiên đôi mắt Tiểu Thúy bừng sáng. Đúng rồi là nó thôi, không thể là thứ nào khác nữa.
“Thứ hắn muốn ám chỉ như một chìa khóa chính là bàn cờ vua đối diện bàn cờ vây ở tầng hai.” Tiểu Thúy mừng rỡ thốt lên, nếu cô đoán không lầm, bí mật hẳn là vậy. Thì ra dữ kiện để giải tầng này đã được cho trước đó, thông minh lắm, hắn đã đánh lừa mọi người. “Tất cả”, đúng là bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành mấu chốt, nhưng đồng thời cũng đưa người ta vào biển cả mênh mông, làm họ chỉ duy nhất tập trung vào sự vật trước mắt mà lờ đi nhưng thứ đã trôi qua, mà những thứ đó cũng nằm trong “tất cả”.
Đứng sát bên, đôi môi mỏng kia khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong cực quyến rũ, đôi mắt chim ưng nhìn vào bờ môi đang dần dần thốt ra tất cả sự rối rắm mà họ đang trải nghiệm. Hai con ngươi màu hổ phách của Tiểu Thúy ấm áp, ánh lên vẻ trí tuệ cùng thông thái làm người ta không khỏi yêu thương. Không khỏi yêu thương ư! Hắn bắt đầu từ khi nào đã có ý nghĩ này đây, hắn cũng không biết nữa.
Bất giác Xích Triệt đi lại gần, đôi tay rắn chắc đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mịn khẽ vuốt ve. Xúc giác như được kích khởi, cảm giác mềm mại không sao tả xiết. Tiểu Thúy cùng mọi người ở đây vô cùng bất ngờ trước hành động này. Dường như nắm bắt được sự ngạc nhiên của cô, Xích Triệt càng cố ý áp sát vào, từng luồng khí nóng phả vào da thịt khiến khuôn mặt Tiểu Thúy vừa ngưa ngứa vừa tê gần. Một giọng nói thủ thỉ kề sát bên tai vang lên mồng một. “Chậm thế mới nghĩ ra sao, tôi cứ tưởng cô đã nhận ra từ lúc biết những chiếc quan tài kia ám chỉ cái gì rồi chứ.” Vừa nói xong, tên đại thợ săn còn cố ý gặm nhẹ vào vành tai trơn bóng của tiểu hồ ly, lời nói đầy ma mị.
“Coi như đây là sự trừng phạt của tôi đến với em.”

Những lời thốt ra chỉ hai người nghe thấy, nhưng cử chỉ ám muội này khiến ọi người xung quanh không thể không liên tưởng đến những cảnh tượng hay ho khác.
“Ừm, Ừm” Hiroshi vờ ho khan, giờ phút này mà tên kia còn có thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt sao. Thật là không thể chấp nhận được, thật là tiểu nhân thừa lúc người khác không chú ý mà chiếm tiện nghi! Hắn thật bất bình.
“Tiểu Thúy, sao cô nghĩ nó lại liên quan đến bàn cờ vua kia vậy?” Bàn cờ vua kia nói về kích thước hay những quân cờ đều không hề có gì kì lạ. Mọi người thật chẳng hiểu nỗi tên kia muốn dụng ý gì, dường như tất cả mọi thứ nhỏ nhặt hắn đều không muốn bỏ qua, không ngừng cố ý chôn dấu bí mật trong đó.
“Anh còn nhớ những nước cờ trên đó chứ Puma?” Tiểu Thúy hỏi.
Puma ngẫm nghĩ nhớ lại: “Khác với bàn cờ vây khi nãy. Ở cờ vây, nếu bên nào đi trước bên đó sẽ giành thắng lợi, tuy nhiên, đối với bức bích họa cờ vua, quân trắng đã thua triệt để. Bởi vì, con hậu đen nằm trong ô của hậu trắng kế bên con vua đen, vị trí đó trong thế cờ này chính là chiếu bí, con vua không thể ăn con hậu đen được, vì vòng ngoài của nó được một con mã đen và một con xe đen bảo vệ rất nghiêm ngặt.”
“Nhưng Tiểu Thúy, vậy bàn cờ đó và thần Ra có liên quan gì với nhau.” Hiroshi khó hiểu, một bên là trò chơi, một bên là tôn giáo, có liên hệ gì chứ.
“Nếu muốn xâu kết, chúng ta cần phải nhớ đến một người, đó là Shiros Meliton.” Tiểu Thúy tự tin đáp lại.
“Sheros Meliton!” Tất cả điều đồng thanh ngỡ ngàng, dữ kiện về Shiros Meliton mà cũng có thể giải đố được ư, rõ lạ lùng.

“Đúng vậy! Mọi người có còn nhớ trên cánh cửa lúc chúng ta đi vào có khắc tiểu sử của ông ta hay không, nhưng kì lạ, tiểu sử đó lại không hề động chạm quá nhiều về vợ của ông ấy. M-key đã miêu tả nhưng chiến công cũng như tài hoa của Shiros Meliton rất nhiều, nhưng chỉ dành duy nhất một câu để kể về vợ ông ấy. Tại thời điểm đó, chúng ta cho rằng, hoặc bà ta là một vết nhơ, hoặc đau khổ đến tột độ trong cuộc đời nên Shiros không muốn nhắc lại.”
Tiểu Thúy trầm ngâm nói tiếp.
“Theo em nghĩ, lí do ông ấy không nhắc đến vợ của mình chính là vì Shiros quá yêu bà ấy chứ không phải bà ấy là một vết nhơ trong đời khiến ông ta đau khổ. Nếu đoán không lầm, Shiros Meliton là một người của thế giới ngầm, nên sẽ có không ít kẻ thù muốn truy lùng và đuổi giết. Hơn thế nữa, có lẽ, vợ của Shiros đã chết trước ông ta. Chính vì thế, để cho vợ mình yên nghĩ trong bình yên, ông ấy không hề nhắc đến hoặc không muốn nhắc đến bà ấy. Đó là cách bảo vệ nơi yên nghĩ của người ông yêu trước việc đối thủ luôn muốn tìm kiếm yếu điểm mà uy hiếp.”
Tiểu Thúy nói đến đây mọi người đều sững sờ, không ngờ từ những thông tin ít ỏi mà cô có thể diễn giải ra chuỗi sự việc có liên quan đến vậy.
“Tên kia là học trò của Shiros, chắc hẳn hắn đã thấu hiểu nỗi lòng sư phụ mình, nên hắn rất tôn trọng ông ấy, cũng như biết trong tâm khảm ông ta đang nghĩ gì. Chính vì vậy, hắn không muốn ghi quá nhiều danh tính về vợ của Shiros Meliton.”
“Đúng là có thể như vậy, nhưng thần Ra với vợ ông ta sẽ xâu chuỗi như thế nào đây Tiểu Thúy.” Hiroshi vẫn mơ hồ không hiểu. Biết được mỗi tình lâm li bi đát kia thì sao chứ, rõ ràng chả liên quan gì cả.
Tiểu Thúy đôi mắt lóe lên một mảnh thông tuệ: “Hiroshi, sở dĩ em nói về mỗi quan hệ vừa rồi, bởi vì M – key đang dùng một sự tượng trưng ẩn chứ trong đó.”

“Như thế nào?”
“Con hậu đen biểu thị cho vợ của ông ấy, nhưng màu đen và trắng lại tượng trưng cho thế giới loài người và âm ty. Hiroshi, anh có biết thần Ra là thần Mặt Trời nhưng ông ấy buộc phải liên tục tái sinh hay không. Ông ấy sẽ chết lúc hoàng hôn và sống lại lúc bình minh, thần Ra sẽ chu du không phải bằng đôi chân của ông ấy mà bằng…một con thuyền Mặt Trời tên là Mandjet. Vậy theo anh, Shiros yêu vợ mình như vậy liệu hắn có muốn vợ mình tái sinh hay không?” Tiểu Thúy lúc này mới lộ ra đôi mắt tinh ranh, khẽ mỉm cười, giọng nói đầy tự tin: “Nhưng muốn làm bà ấy hồi sinh, hẳn phải cần có thứ đưa bà ấy về.”
“Nếu coi quân hậu đen là người vợ đã chết của ông ấy, sau đó xâu chuỗi với thần Ra, vậy tên kia muốn ví bà ta là vị thần vĩ đại ấy, còn chiếc thuyền mặt trời chở Ra sẽ là…” Đôi mắt Hiroshi chợt sáng lên.
“Là quân ngựa đen và xe đen.” Hiroshi phát ầm lên. Vậy thứ hắn muốn giấu sau tất cả những tầng mật mã kia là hai quân hộ tống tượng trưng cho thứ chở bà ấy về thế giới thực tại, xe đen và ngựa đen ư. Nếu kết hợp chúng lại sẽ là ….kỵ sĩ. Vậy lời giải hắn muốn ám chỉ cho thứ trong phòng này…
“Là bức tượng Napoleon trên con ngựa Marengo (*), bức tượng đó sẽ gần nhất với ám chỉ kỵ sĩ.” Một giọng nói cường ngạo lại vang lên, xé toạt mọi suy nghĩ đang tồn đọng trong khối lóc mọi người. Là bức tượng đó, chính là nó.
“Nhanh, lên đó tìm kiếm công tắc để mở bức tường.” Hiroshi quay mặt nói với đám thợ săn. Ngay lập tức, tất cả bọn họ đều nhào đến bức tượng kia, khẩn trương tìm kiếm mọi nút mở của tòa kim tử tháp này.
“Chủ nhân, không thấy gì cả.” Lion xoay mặt báo cáo, khuôn mặt của hắn tỏ ra trắng bệch, nước đã lên rất cao rồi, nếu suy đoán của Đại chủ nhân và Tiểu Thúy bị sai đi, tất cả sẽ về với địa ngục.
“Cái gì! Không thể nào.” Hiroshi nhíu mày, suy luận khá hợp lí, không thể nào lại nhầm lẫn như vậy được.
“Hãy tìm kĩ một lần nữa.” Hiroshi bắt đầu bực tức, mồ hôi lạnh tràn ra, rơi từng giọt xuống con nước đang ngày một nâng cao.

“Tại sao lại như vậy, có điểm gì sai sót ư?” Tiểu Thúy vô thức lẩm bẩm. Vị hoàng đế nước Pháp, ông hãy nói đi, tại sao lại không tìm ra, ông muốn chơi trò gì đây, hay muốn tất cả chúng tôi cùng hiến tế với ông.
“Đừng sốt ruột, đáp án sẽ không sai, lời giải tồn tại trên người bức tượng đó, hãy chú ý thật kĩ vào nó. Hắn nói là tất cả, có khi từ bức tượng lại dẫn đến một thứ khác. Nếu em rối lên, chúng ta sẽ chết.” Xích Triệt lạnh giọng trấn an, lúc này sự bình tĩnh chính là liều thuôc cứu mạng, mất đi nó, không ai có thể sống nổi.
Tiểu Thúy ngay lập tức trấn an mình. Tất cả, vậy từ trên bức tượng kia, mọi biểu tình và hành động cũng có thể mang đến đáp án “tất cả”. Bình tĩnh nào, bình tĩnh! Trên khối đá điêu khắc đó có gì đặc biệt, đầu, chân, con ngựa, tay…
Bỗng cặp mắt của Tiểu Thúy như chói sáng, miệng ngay tức thì thốt ra đanh thép.
“Lion, đừng tìm trên bức tượng, hãy nhìn tay của ông ấy chỉ lên trời đi, nó hướng về phía ngọn đèn đang treo ở trên trần. Hãy chạm vào ngọn đèn, có thể là một lời giải.” Tiểu Thúy cuồng cuồng thông báo. Đúng vậy, đáp án cuối cùng cho trò chơi này chính là nó, chiếc đèn treo giữa phòng!
Chú thích
(*) Napoleon trên con ngựa Marengo là bức tranh do họa sĩ Jacques-Louis David vẽ khi Napoleon (hoàng đế nước Pháp) vượt dãy Anpơ trên đèo Grand-Saint-Bernard. Bức tranh miêu tả khí thế đầy mạnh mẽ của vị hoàng đế cùng con ngựa chiến của mình. Tay phải ông ta chỉ lên trời, tay trái cầm dây cương. Ở đây, M-key đã cho tạc tượng để gài bẫy bọn người Xích Triệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.