Săn Hồ Ly

Chương 17: ĐẾN NHÀ ASHA


Đọc truyện Săn Hồ Ly – Chương 17: ĐẾN NHÀ ASHA


Ngước nhìn kiến trúc đồ sộ của MIT, đầu tiên Tiểu Thúy cảm thấy choáng ngợp, trong đôi mắt hiện rõ vẻ mê ly cùng hưng phấn.
Nói về MIT, đó là một học viện khổng lồ và đầy thách thức đối với những con người có lòng đam mê thể hiện và cống hiến. Khuôn viên hiện tại rộng 68 ha và mở rộng hơn một dặm theo bờ bắc con sông Charles. Những tòa nhà của mỗi khu vực nghiên cứu cực kì rộng lớn và hiện đại, mọi người bận rộn ra ra vào vào không ngớt. Trong khối óc tràn đầy nhiệt huyết cùng sự nồng cháy của mình, Tiểu Thúy biết rất rõ rằng, mình đã đến đúng nơi.
Xích Triệt đã nói đúng, ở lại Muôn Trượng, cô là hòn ngọc quý nhưng sẽ không bao giờ sáng nổi, thay vì vậy, hãy hòa vào biển lớn, có thể ban đầu cô chỉ là một hạt cát, nhưng không ai có thể đoán được khi nào và lúc nào hạt cát nhỏ bé ấy có thể trong tích tắc mà hóa thân thành một hòn ngọc sáng chói và đẹp đẽ.
Đôi mắt ngay tức khắc hiện lên ý cười, đôi môi từ từ nở rộ. Ánh sáng ấm áp từ cô tỏa ra khiến không ít người nhìn vào chỉ trỏ.
Đang lúc mọi người còn đang ngẩn ngơ, thì một giọng nói bực bội xen lẫn cáu tiết phát ra. Một cô gái gấp gáp chạy từ cánh cổng to lớn của MIT ra ngoài, bộ mặt trông rất nhỏ nhắn và đáng yêu. Nhưng lúc này, khuôn mặt đó đang hớt ha hớt hảy, mồ hôi lạnh từng giọt chảy ròng ròng xuống chiếc áo phông xộc xệch, có lẽ cô ta đang hối hả việc gì đó, hẳn rất là quan trọng.
Cô gái nhỏ nhìn dáo dác khắp nơi, không ngừng liên tiếp chạy lại những sinh viên nữ luống cuống dò hỏi, nhưng trả lời cô là những cái lắc đầu lãnh đạm đến lạnh người. Bỗng bốn mắt va chạm và đâm toạt vào nhau, cô nhìn Tiểu Thúy ngẩn người một giây, ánh mắt long lên sòng sọc, khuôn mặt nhếch nhác sáng rực như tìm được vị cứu tinh thần thánh, đùng đùng như nham thạch va chạm Trái Đất, cô gái bay lại nắm chặt vai Tiểu Thúy trong run rẩy.
Tiểu Thúy gần như không biết phải nên phản ứng thế nào thì cô gái tội nghiệp đã lên tiếng: “Làm ơn, bạn có thể giúp mình được không, người mẫu của mình bị người ta cướp rồi, nếu mình không tìm được, thì tại buổi trình diễn sắp tới, tác phẩm của mình sẽ bị mất tư cách dự thi.”
Nhìn ánh mắt van xin có phần tội nghiệp của cô, lòng Tiểu Thúy có chút mềm xuống, nhưng nếu giúp đỡ cô ấy, vậy thời gian tìm Xích Triệt…
Thấy đáy mắt của Tiểu Thúy luân chyển, thì cô gái nắm thóp không ngừng cầu xin: “Mình chỉ có cơ hội lần này thôi, nếu không thành công, công sức nhiều năm của mình không còn gì nữa, van xin cậu có được không, giúp mình đi.”
Nhìn đôi mắt phiếm hồng đong đầy nước mắt trước mặt, thì Tiểu Thúy nở một nụ cười nhẹ nhàng mà thương xót. Cuối cùng, cô cũng không chống lại nỗi sự mềm lòng của mình mà gật đầu đồng ý.

Nhìn nụ cười của cô, cô gái như ngẩn ra. Lần đầu tiên Asha mới thưởng thức được vẻ hút hồn mê người như vậy, trong lòng đột nhiên tự hỏi, đứng trước cô gái này, ngay cả cô còn bị nhấn chìm dưới mấy tầng nước, vậy lũ sâu bọ háo đói trong trường hẳn phải cam tâm mà uống đầy một bụng nước dưới đại dương sâu thẳm mất thôi.
“Ừm, được rồi, mình giúp cậu!”
Chưa nói hết câu, Tiểu Thúy đã bị cô gái ba chân bốn cẳng lôi kéo đến phòng ghi danh.
Từ chiếc loa phát thanh đặt trên hàng lang, ban tổ chức lên tiếng thông báo: “Đây là thông báo cuối cùng, thời hạn đăng kí cho cuộc trình diễn sáng tạo chỉ còn trong vòng 15 phút nữa.”
Bỗng từ bên ngoài, gầm, một cú sút không thể cản phá như muốn đá bay cánh cửa vào mặt ban tổ chức. Ngay sau đó, Asha nhanh chóng đập tay lên danh sách mà ban tổ chức đang định khép lại.
“Còn em!”
Từ trong đám đông, một cô gái bước đến. Cô ta sở hữu một mái tóc đen nhánh, khuôn mặt lai tây, những đường nét tinh xảo không chê vào đâu được, vóc người đúng độ tiêu chuẩn của những siêu mẫu chuyên nghiệp, bộ ngực lồ lộ ra như muốn xiết cổ, áp tắc cả kì kinh bát mạch của người nhìn, nụ cười mang vẻ vừa quyến rũ lại có ý trêu cợt. “Asha, cô đừng bí quá làm càng, không có được người làm mẫu thì định giở trò sao. Nếu cô chịu quỳ xuống xin tôi, thì tôi có thể bảo anh ta, à là bạn trai vừa mới chia tay với cô, cho cô mượn dùng tạm!”
Nói xong cô gái ngả ngớn cười rộ lên, theo sau là những nụ cười như hiệu ứng domino cũng bè dĩu phát tác. Asha tỏ ra tức giận tột độ, vừa lướt qua gã trai bên cạnh cô gái kia, sau đó ánh mắt như dao sắt lia liên hồi về thân ảnh quyến rũ đang ngả nghiêng trước mặt: “Mặc Tùy, cô đừng có phách lối, hãy chống mắt lên mà xem, còn về anh ta, tôi cũng không cần kẻ phản bội như vậy, tôi đóng gói cho cô luôn.”
Một giọng nói đùa giỡn đáp lại: “Anh ta, xứng sao, người cô yêu chỉ đáng theo sau tôi như một con chó thôi, cô thấy thoải mái chứ, haha.”
Gã trai cuối cụp mắt xuống không nói một lời. Từ trong đám đông, Tiểu Thúy nhìn thấy tất cả, cô không ngờ vừa tới thế giới loài người đã bắt gặp ngay hoàn cảnh đấu đá, phỉ nhổ nhau như vậy. Ánh mắt tỏ ra bất bình với cô gái nhỏ nhắn tội nghiệp. Như có gì đó đưa đẩy, cô bước lại trước ánh mắt thất kinh của mọi người, giọng nói thanh khiết, trong vắt vang lên: “Tôi là người mẫu của cô ấy, cô ấy vẫn có tư cách tham gia chứ?”

Người ghi danh ngước mắt lên nhìn, cặp mắt ngay lập tức đờ đẫn, lắp ba lắp bắp: “Đươc, được …dĩ nhiên được.”
Cả phòng ghi danh nháo nhào cả lên, những con sói trong phòng như tới thời kì động dục nhìn chòng chọc vào Tiểu Thúy, nước giải cố gắng nuốt vào trong ừng ực cho bớt khiếm nhã. Cô gái tên Mặc Tùy kia có hơi bất ngờ về sự xuất hiện không mong đợi của Tiểu Thúy, cô ta tỏ ra ảm đạm, một chút lửa đã bắt đầu nhen nhói trong đôi mắt nguy hiểm và quyến rũ ấy.
Tiểu Thúy thấy vậy tiến đến bảo cô gái nhỏ Asha đăng kí, không dừng lại, cô đi thẳng đến trước mặt Mặc Tùy mở giọng phản bác: “Cô cũng có sở thích thật đặc biệt, người ta dắt chó đi dạo, cô dắt người thay cho chó. Trên đời này, người như cô tôi thấy có có hai dạng, một là như Albert Anhxtanh, còn dạng thứ hai…là những người điên trong bệnh viện tâm thần.” Tiểu Thúy vừa nói vừa cười cố gắng nhấn mạnh chữ “tâm thần”. Không cho đối phương có cơ hội chống cự, Tiểu Thúy vẫn bày ra bộ mặt đáng yêu cùng tao nhã: “Nhưng tôi thấy cô không phải lập dị như Anhxtanh, thật đáng tiếc…”
Nói đến đây, đôi mắt của Mặc Tùy như hai cái hỏa diệm sơn, trên đầu khói đen nghi ngút, cô ta chỉ biết lớn tiếng phát ầm lên mà không làm được gì: “Cô, cô…” Gần như thất thố, lại thấy mọi người đang nhìn mình mà khúc khích cười đầy châm biếm, dĩ nhiên, Asha thì đã sớm ôm một bụng sặc sụi mất rồi. Vô cùng xấu hổ, giày cao rót lốp cốp nện xuống sàn đi ra khỏi phòng, trước khi biến mất, Mặc Tùy lướt sang Asha cùng Tiểu Thúy gằn dọng: “Tụi bây hay lắm, chờ đó, đến lúc trình diễn thì không biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.”
Một lát sau tại cổng trường.
“Cám ơn cậu đã giúp mình, Mình tên là Asha.”
Tiểu Thúy thấy cái tên thật thú vị: “Tên cậu nghe rất êm tay.”
Asha nghe vậy mỉm cười hồ hởi: “Mình là du học sinh Việt Nam, tên của mình là Lý Triều. “Triều” trong buổi sáng, chứ không phải thủy triều đâu nhé. Vì mình mê kiến trúc Nhật Bản, nên lấy tên tiếng anh là Asha, nghe rất hay phải không.”
(P/s: trong tiếng Nhật, buổi sáng phát âm là Asha.)
Tiểu thúy thấy cô giải thích như vậy cũng chỉ biết mỉm cười, cô gái này thật thú vị, giới thiệu chính mình còn sợ người khác hiểu lầm ý nghĩa, còn phải không ngừng tốn công mà giải thích, nhưng dù sao, nhìn cô gái này cũng có vẻ là người tốt.

Dường như nhớ ra gì đó, Tiểu Thúy nhìn qua Asha, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Cô gái tên Mặc Tùy này là ai? Mà ở MIT thì cậu trình diễn gì, vũ khí hạt nhân à?”
Asha đứng hình trước câu hỏi của Tiểu Thúy: “Cậu đến đây không phải để du học?”
Tiểu Thúy cảm thấy là lạ trước câu hỏi của Asha: “Sao cậu hỏi vậy?”
Asha ôn tồn nhìn Tiểu Thúy đáp lại: “MIT quả thực rất nổi tiếng về khoa học và kỹ thuật, là một trong những trường bậc nhất được chính phủ ưu ái trong nghiên cứu phục vụ quốc phòng. Nhưng ngoài hai trường là trường khoa học và trường kỹ thuật, nó còn bốn trường khác trong tổng thể MIT, bao gồm: Trường kiến trúc và quy hoạch; Quản lí sloan; Trường Nhân văn, Nghệ thuật, và Khoa học Xã hội; cuối cùng là Trường Đại học khoa học và công nghệ y tế Whitaker. Cho nên, khi cậu hỏi việc mình trình diễn vũ khí hạt nhân, thì mình thấy cậu có vẻ chưa tìm hiểu kỹ về hệ thống cũng như các phân ngành giảng dạy của nó.”
Tiểu Thúy thấy sự giải thích của Asha thì có phần hơi lúng túng. Quả thật, thông qua Xích Triệt, cô biết MIT cực kì nổi tiếng về khoa học cùng kỹ thuật, nhưng anh không có nói nó lại đào tạo nhiều ngành như vậy. Hơn nữa, ước mơ của cô là chế tạo thì cô cũng chỉ quan tâm có vậy thôi, cho nên, khi nghe Asha giải thích, Tiểu Thúy thấy mình rõ là ếch ngồi đáy giếng.
Nhanh chóng khôi phục trước sự ngập ngùng của mình, cô hỏi lại: “Vậy cậu học ngành gì, cần tớ trình diễn gì?”
Asha thấy vậy liền bừng bừng khí thế: “Mình học khoa Kiến Trúc, số là trong đợt trình diễn tác phẩm vào tháng tới, yêu cầu thiết kế một công trình độc đáo và nghệ thuật lên thân người, cho nên mình buộc phải cần người mẫu. Còn cậu hỏi về Mặc Tùy, thì cô ta thực ra rất nổi tiếng ở đây, là hoa khôi hai năm liền ở MIT, cô ta lai dòng máu Trung Quốc và Ý. Cô ta cũng học ngành Kiến trúc giống mình, tuy thật sự rất đẹp nhưng lại là một viên thuốc độc tàn nhẫn và kiêu ngạo, nên nếu có gặp cô ấy, cậu đừng cố đụng chạm mà tránh xa thì hơn.”
“Mình biết rồi!” Tiểu Thúy vui vẻ đáp lại, thì ra thế giới này không hề đơn giản như cô tưởng, ít nhất cũng là cái loại tranh nhau và đấu đá không ngừng, tương phản hoàn toàn với sự bình yên và hòa hoãn của Muôn Trượng.
“À mà nhà cậu ở đâu vậy?” Asha cất tiếng hỏi. Cô quan sát cô gái trước mặt mình, dường như cô ấy cũng vừa đặt chân xuống đây thì phải.
Tiểu Thúy vừa nghe câu hỏi của Asha thì cũng bừng tỉnh, cô khăn gói đến Mỹ, tứ cố vô thân, cũng không biết nơi nào để ở, hóa ra rời khỏi Muôn Trượng thật hẳn vừa tốt lại cũng rất bi ai: “Nhà? Mình chưa tìm được. Quả thật, mục đích đến đây của mình là muốn thực hiện hi vọng cùng hoài bão, quan trọng hơn là tìm kiếm một người.”
Asha nghe vậy tính hiếu kì cũng tò mò nổi lên, một cô gái đẹp như hoa như ngọc thế nào cũng cần đi kiếm người sao, chậc, đáng lẽ sẽ là lũ đàn ông mang trong người tế bào ngựa đực mò đến chân cô ấy chứ, thật khiến người khác khó tin.
“Cậu tìm ai? Nếu là ở MIT, thì cũng không dễ dàng đâu, sinh viên đại học và sau đại học cũng hơn 10000 người, chưa kể 1000 giảng viên ở nơi này.”

Tiểu Thúy nghe con số khổng lồ như vậy thì tỏ ra bối rồi, không ngờ người cô muốn tìm lại khó khăn đến vậy: “Anh ấy tên Xích Triệt, có thể nói là một thiên tài chế tạo, vóc dáng nhìn vào sẽ không quên được.”
Asha nghiền ngẫm cái tên: “Xích Triệt, mình chưa nghe qua bao giờ. Nếu như có động vật cực phẩm như vậy trong MIT, thì lão nương phải biết chứ, trừ khi…” Asha ấp úng.
Tiểu Thúy thấy Asha úp úp mở mở như vậy thì cũng căng thẳng mà muốn truy hỏi đến cùng: “Trừ khi gì?”
Asha thấy sự gấp gáp của Tiểu Thúy thì biết ngay lòng cô đang muốn gì, cô liền hướng tay về một viện nghiên cứu cực kì bề thế và hiện đại, sừng sững chiếm một góc khổng lồ trong khuôn viên MIT.
Asha mở lời nói tiếp: “Đó là trung tâm nghiên cứu của một gia tộc hùng hậu, nơi đó tập trung những nhà khoa học tài năng và danh tiếng nhất trên thế giới. Nhưng nơi đó cũng vô cùng bảo mật, không có một thông tin nào được lọt ra ngoài, cũng không ai biết thực sự nó đang hoạt động và vận hành như thế nào, chỉ biết rằng, nếu kẻ nào cố tình đem một chút dữ liệu mặc cho cực nhỏ ra khỏi đó, thì sẽ không toàn thây cho đến sáng hôm sau. Vì vậy, nếu người cậu muốn tìm kiếm mà thật sự là một thiên tài, mình nghĩ anh ta đang làm việc trong ngôi nhà bọc kính khổng lồ đó.”
Tiểu Thúy nhìn về viện nghiên cứu đằng kia, đôi mắt chợt sáng lên, không chỉ vì nắm được chút thông tin của Xích Triệt, mà cô còn nghe thấy rất rõ ràng rằng “Nơi đó tập trung những nhà khoa học nổi tiếng và tài năng nhất thế giới”
Nhìn thấy Tiểu Thúy cô độc, lại dũng cảm giúp mình trong lúc khó khăn khổ sở như vậy, thì lòng Asha trỗi dậy một niềm cảm kích sâu sắc. “Cậu đã giúp mình một việc cực kì quan trọng trong đời, cho nên…nếu vẫn chưa kiếm được nơi ở thì hãy đến nhà mình, dù sao mình cũng còn một phòng trống, cậu thấy sao?”
Tiểu Thúy nhìn bộ mặt đáng yêu cùng nhiệt tình của Asha, cô cũng không từ chối. Thực ra đến đây, không tính Poton, thì Asha là người bạn đầu tiên của cô ở thế giới loài người này. Người ta nói, “bán bà con xa mua láng giềng gần” quả không sai, khó có ai có tấm lòng tốt đẹp như cô gái trước mắt. Một mình trải nghiệm ở nơi này mà có ngọn lửa ấm áp như thế, thì đối với Tiểu Thúy, xem ra thật quá đỗi may mắn rồi, cô nhanh chóng gật đầu chấp thuận.
“Được, cám ơn cậu trước!”
“À, mà này nói chuyện với cậu nãy giờ vẫn chưa biết tên cậu.” Asha hiếu kì cười hỏi.
Tiểu Thúy vui vẻ trả lời: “Gọi mình là Tiểu Thúy đi ‘buổi sáng’ đáng yêu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.