Bạn đang đọc Săn Chồng – Jennifer Crusie: Chương 60
“Carl Avery,” Kate nói. “Một khách hàng lâu đời và là một tên tội phạm có tiềm năng.”
“Ừm, cũng sẽ không có Carl Avery nào ở Tobys Corners cả.” Jessie ăn nốt miếng bánh rán còn lại và liếm chỗ đường còn dính lại trên ngón tay. “Cậu có thể giúp đỡ những cửa hàng nhỏ ở đó và làm cho quán bar của Nancy trở nên nổi tiếng…”
“Có thể là Nancy sẽ không muốn có một quán bar nổi tiếng.” Kate nói.
“Cô ấy sắp có một cái rồi. Điều đó đưa chúng ta đến với điều thứ bảy.” Jessie nói. “Hôn nhân và cam kết.”
“Ôi, đó là vấn đề lớn.” Kate nhăn nhó nói. “Cậu có chắc là chúng ta đã giải quyết xong từ điều thứ nhất đến thứ sáu rồi không?”
“Im đi nào.” Jessie nói. “Cậu sẽ phải cầu hôn.”
“Không.” Kate nói.
“Có đấy.” Jessie nói. “Nếu cậu muốn có thứ gì đó trong đời, cậu phải theo đuổi nó. Nếu Jake dị ứng với hôn nhân, cậu sẽ phải là người đưa ra động thái trước.”
“Anh ấy sẽ trả lời không.” Kate nói. “Cậu không biết Jake đâu.”
“Không, nhưng mình biết cậu.” Jessie nói. “Và không người đàn ông biết suy nghĩ phải trái lại nói không với cậu.”
“Jake không phải là người biết suy nghĩ phải trái.”
“Anh ấy yêu cậu.”
“Có thể.” Cô nói, và Jessie rên lên.
“Nghe này,” Jessie nói. “Đây là sự lựa chọn của cậu. Cậu chọn được sống hạnh phúc với Jake, Nancy và Penny ở dưới vùng phía nam kia, hay khốn khổ với Vandenburg, Avery và cái quái gì đó ở trên này?”
“Nếu mình ở lại trên này mình vẫn còn có cậu.” Kate chỉ ra.
“Không có đâu.” Jessie nói. “Nếu cậu từ bỏ không làm chuyện này, mình sẽ không bao giờ nói chuyện lại với cậu nữa.”
“Đưa mình xem lại bản danh sách đó đã.” Kate nói, và Jessie đưa nó cho cô. Kate phủi đám vụn đường bánh rán ra khỏi nó và nghiên cứu. Đó là một bản danh sách vớ vẩn, nhưng những điều đó có thể thực hiện được.
“Thôi được.” Cô nói. “Mình sẽ tiến hành.”
Jessie đẩy máy điện thoại về phía Kate nhanh đến mức nó gần như trượt ra khỏi mặt bàn. “Gọi Nancy đi. Mua cổ phần quán bar đó.”
“Ngay bây giờ?”
“Dĩ nhiên là ngay bây giờ.” Jessie nói. “Hãy để công ty trả tiền cho cuộc gọi đó. Gọi đi.”
Kate sững người lại, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc máy điện thoại. “Chỉ thế thôi. Thay đổi cả cuộc đời của mình, chỉ thế thôi ư?”
“Đúng thế, chỉ thế thôi. Còn cái quái gì nữa?” Jessie nhìn sát rạt vào mặt Kate. “Cậu trông lạ lắm, cậu có sao không?”
“Mình thấy hoảng sợ.” Kate nói. “Mình không nghĩ điều này…”
“Đừng ngớ ngẩn thế.” Jessie nói. “Chuyện này rất đơn giản. Tin mình đi. Gọi cho Nancy đi.” Jessie cầm lấy chiếc bánh rán của Kate và vẫy vẫy nó về phía chiếc máy điện thoại trước khi cắn một miếng. “Mình đang nói với cậu đấy, gọi Nancy đi.”
Kate suy nghĩ một lát, cầm ống nghe lên, và bắt đầu bấm số. Cô bậm chặt môi trong lúc tiếng chuông điện thoại bắt đầu đổ, và rồi nói một cách vui vẻ. “Nancy?”
“Kate? Cuối cùng thì cậu đã xuất hiện,” Nancy nói, “mình đã gọi liên tục.”
“Cậu đã gọi ư?” Kate nói. “Thư ký của mình không…”
“Mình không có số văn phòng cậu. Mình đã gọi về nhà cậu trong suốt hai ngày qua. Cậu có ít nhất là năm tin nhắn trong máy trả lời tự động đấy. Cậu không về nhà à?”
“Ừm, mình về muộn chỉ đủ thời gian lăn ra ngủ.” Kate nói. “Có chuyện gì à? Jake có sao không?”
“Không ổn.” Nancy nói. “Cậu không trả lời điện thoại. Anh ấy nghĩ là cậu hoặc là đã chết hoặc là đang ở với một anh chàng nào đó khác, và anh ấy không biết chắc là mình ghét khả năng nào hơn. Will và mình đã thêm mắm thêm muối cho cái khả năng anh chàng nào đó khác.”
“Vì sao?” Kate hỏi với vẻ bối rối.
“Tạo động cơ.” Nancy nói. “Anh ấy khổ sở vì không có cậu, nhưng anh ấy sẽ không làm bất cứ chuyện gì về chuyện này đâu, vì thế bọn mình hi vọng là sự ghen tuông sẽ kích anh ấy hành động. Nếu anh ấy xuất hiện ở trước cửa nhà cậu và hét lên Anh ta đâu? thì cậu có thể cảm ơn bọn mình đấy.”
Kate bật cười. “Anh ấy nhớ mình à?” Cô hỏi. “Anh ấy thực sự nhớ mình à?”
“Ồ, anh ấy sẽ không thừa nhận điều đó đâu, nhưng tin mình đi, nhớ cậu là nói giảm nói tránh đấy. Bọn mình đã nghĩ đến chuyện gọi người nhốt anh ấy lại. Anh ấy thậm chí còn xúc phạm bà Dickerson nữa. Anh ấy thực sự khổ sở. Mình nghĩ tốt hơn hết là cậu nên quay lại và cứu lấy anh ấy.”
“Thực ra thì đó chính là lý do mà mình gọi.” Kate nói. “Không phải là để cứu Jake, nhưng là để quay trở lại đó. Mình muốn…” Cô hít vào thật sâu, “…mình muốn mua một phần quán bar, nhưng mình sẽ không quản lý nó,” cô vội vàng thêm vào, “mình sẽ không ngáng đường cậu, mình sẽ không…”
“Xúc tiến đi, cứ ngáng đường mình,” Nancy nói, “Mình nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời. Mình đã thông qua cái kế hoạch tổng thể mà cậu đã làm. Mình thích nó. Quay trở lại đây đi và bọn mình sẽ thực hiện kế hoạch đó.”
“Cậu đã thông qua kế hoạch đó?” Kate hỏi. “Thật tuyệt vời.” Kate ngạc nhiên và nháy mắt với Jessie, lúc này đang nói “Mình đã bảo cậu rồi.” với một miệng đầy bánh rán. “Thật kỳ diệu.” Kate nói. “Mình choáng váng đấy. Mình nghĩ là những cái đầu vĩ đại suy nghĩ những điều giống nhau.”
“Thực ra ban đầu chuyện này không phải do cái đầu vĩ đại của mình.” Nancy nói. “Đó là ý kiến của Jake.”
“Jake?” Giọng Kate vỡ ra ngạc nhiên. “Đúng thế. Anh ấy dành cả hai tuần vừa rồi ở đây vào mỗi tối, giải thích ình về chuyện cuộc đời mình sẽ tốt đẹp hơn như thế nào nếu có cậu ở đây.” Nancy phá lên cười. “Mình đã từng nhìn thấy những lời bào chữa trong suốt trước đây, nhưng lời bào chữa này trên thực tế là hoàn toàn vô hình. Anh ấy muốn cậu quay trở lại. Tệ thật.”
Hai tuần. Jake đã nghĩ đến chuyện này trong suốt hai tuần, và để cô sống trong địa ngục…
“Nếu thế thì tại sao anh ấy không gọi ình?” Kate gặng hỏi.
“Mình không biết.” Nancy nói. “Mình không giải thích hộ Jake. Hãy xuống đây và hỏi thẳng anh ấy. Và đem theo tiền nữa. Một nửa cái quán bar ngớ ngẩn này sẽ không rẻ một chút nào đâu. Bọn mình sẽ làm cho cậu đầu tư thật nhiều vào nơi này để cậu không bao giờ có thể bỏ đi nữa.”
“Mình đã thực sự đầu tư vào chỗ đó rồi đấy.” Kate nói. “Nhưng nếu mình phải ngồi đây đau đớn khổ sở trong suốt sáu tuần trong khi Jake ngồi ở dưới đó cũng đau đớn khổ sở trong suốt sáu tuần chỉ bởi vì anh ấy không muốn gọi ình và thừa nhận với mình là anh ấy đã mắc sai lầm, thì sẽ phải trả giá bằng cả địa ngục đấy.”
“Trả ình trước.” Nancy nói. “bởi vì chắc chắn là cậu sẽ phải trả giá bằng cả địa ngục đấy.”
Một vài phút sau khi Kate gác máy, Jessie đang chiến đấu nốt với miếng bánh rán cuối cùng. “Vậy hãy đến với thiên đường của cậu đi và mình sẽ giúp cậu đóng gói hành lý.” Cô nói với Kate trong lúc mút ngón tay. “Chúng ta có thể chuẩn bị sẵn sàng để cậu có thể lên đường khi đêm bắt đầu xuống.”
website: