Bạn đang đọc Săn Chồng – Jennifer Crusie: Chương 28
“Không cái con khỉ ấy.”
“Hai mươi đô là cô ấy không phải.”
Jake nhìn anh ta với vẻ ghê tởm. “Và cậu nghĩ là chúng ta sẽ giải quyết vụ cá cược này bằng cách nào?”
“Tôi nghĩ là cậu sẽ tìm ra cách.” Ben nói và nhe răng ra cười.
“Tự cậu đi mà tìm hiểu đi.” Jake di chuyển vòng quanh chiếc bàn để sắp bi vào khuôn. “Nhưng phải đảm bảo là tôi sẽ lấy được hai mươi đô từ tài sản của cậu. Chết không phải là lý do để cậu xù vụ cá cược của cậu đâu đấy.”
***
“Đây là một nơi thật tuyệt, Penny.” Kate nói. “Cảm ơn cô đã rủ tôi tới đây. Thực sự là tôi rất thích nó, tôi sẽ mua lượt đồ uống tiếp theo.”
“Ồ, từ từ đã.” Penny nói. “Chúng ta sẽ không phải mua thêm bất cứ cốc bia nào nữa. Đó là việc của những gã đàn ông. Hãy nhìn anh chàng đội chiếc mũ Stetson màu đen đầu kia mà xem.”
(Stetson hay Stetson hat: là một nhãn hiệu mũ được sản xuất bởi John B Stetson Company. Từ “Stetson” thi thoảng còn được dùng để thay thế cho từ cowboy hat – mũ cao bồi.)
Anh chàng đội chiếc mũ Stetson là một anh chàng cao bồi thời đại mới, đó là tính cả những cái đinh thúc ngựa gắn vào giày anh ta. Một anh chàng cao bồi thời đại mới bảnh bao. Anh ta có lẽ là một nha sĩ đến từ Detroit. Tuy nhiên, nếu Penny thích anh ta thì Kate sẽ không tỏ vẻ hợm hĩnh. “Anh ta nhìn rất hấp dẫn, Penny.”
“Anh ta cười với chúng ta.” Penny cười trả lại.
Anh chàng nha sĩ thong thả bước tới. “Hân hạnh được làm quen, quý cô bé bỏng.” Anh ta chạm vào vành mũ của mình. “Liệu tôi có thể mời cô một cốc không?”
“Chắc chắn rồi.” Penny nói. “Đây là bạn tôi, Kate.”
“Tôi rời đi một lát.” Kate lùi lại một vài ghế, cầm theo ly rượu của mình. Anh chàng nha sĩ mỉm cười vẻ cảm kích.
Tại sao thế, Kate nghĩ khi cô lùi lại, tại sao Jake và Penny lại có thể trông thân thiện một cách thực lòng trong chiếc mũ cao bồi nhưng anh chàng này lại trông như là một kẻ thất thế như thế? Và cả những cái đinh thúc ngựa nữa. Chúng làm mình cảm thấy căng thẳng.
Cô khựng lại khi đâm sầm vào một ai đó trong lúc đang giật lùi. Cô quay lại để xin lỗi và nhìn rõ ràng vào anh chàng mà cô vừa đâm phải – anh ta cao ráo, tóc vàng và đẹp trai một cách ấn tượng.
Xin chào, cô nghĩ. Anh ta không chính xác là một phần trong kế hoạch của cô, nhưng dù sao thì cho đến lúc đó kế hoạch của cô rõ ràng là không thành công một chút nào.
“Để anh mua cho em một cốc bia, em yêu.” Anh ta líu cả lưỡi lại và túm lấy cánh tay cô.
Khoảnh khắc bị quyến rũ của cô đã biến mất, cô không thích những kẻ cứ túm lấy cô, nhất là những kẻ say xỉn túm lấy cô.
“Cảm ơn nhưng không.” Cô mỉm cười thật ngọt ngào và cố gắng tránh ra khỏi anh ta, nhưng anh ta chặn đường đi của cô và vẫn túm chặt lấy cô.
“Lùi lại, Brad,” Nancy lên tiếng từ phía sau quầy bar. “Cô ấy không thích.”
“Cô ta sẽ thích thôi, chỉ cần cho cô ta chút thời gian.” Brad cố hôn cô nhưng Kate cúi nhanh người xuống tránh và tất cả những gì anh ta chộp được chỉ là gáy của cô. Từ khóe mắt của mình, cô nhìn thấy Nancy vẫy tay gọi ai đó, và rồi cô tập trung vào việc thoát khỏi vòng tay của Brad.
***
Từ phía bên kia căn phòng, Ben ngẩng lên nhìn thấy Nancy đang vẫy và nhìn thấy vở kịch nhỏ đang diễn ra tại quầy bar.
“Ừ, ồ.” Anh ta nói. “Brad đã có động thái với đứa trẻ của cậu rồi đấy. Có muốn đến cứu cô ấy không?”
Jake ngẩng lên. “Không.” Anh thở dài và đặt gậy của mình xuống. “Nhưng tôi sẽ phải đến cứu Brad. Cậu ta là một kiểu người đáng ghê tởm, nhưng cậu ta không đáng phải chịu đựng những gì Kate sẽ gây ra cho cậu ta.””Tôi cảnh cáo anh,” Kate bảo Brad. “Thả tôi ra nếu không anh sẽ mang sẹo suốt cả đời đấy.”
“Anh thích những cô nàng can đảm.” Brad kéo cô lại gần hơn.
“Ồ Brad, mọi chuyện thế nào?” Kate quay lại và thấy Ben đang đứng đó, cười tươi với họ và Jake đứng phía sau lưng.
“Cậu không muốn gây lộn xộn với cô ta đâu, Brad.” Jake nói. “Tin tôi lần này đi.”
“Tôi thấy cô ấy trước.” Brad đẩy Kate ra phía sau lưng.
“Tôi nghĩ là quý cô này muốn về nhà.” Nancy nói.
“Cô ấy có thể về nhà cùng với tôi.” Brad nói.
“Tôi không nghĩ thế câu, cậu bé.” Ben bước một bước về phía trước.
Brad liền chuyển sang thủ thế theo kiểu karate, tay co lại thành nắm đấm và gườm gườm nhìn hai người đàn ông.
Jake thở dài. “Cậu lại xem TV nữa rồi, đúng không Brad?”
Kate có thể cảm thấy người Brad căng cứng lại. “Ôi, quỷ tha ma bắt.” Cô nói. Cô nắm lấy một chai bia cổ dài từ phía trên quầy bar rồi táng nó vào đầu Brad, và Jake đỡ lấy thân hình anh ta khi anh ta sụm xuống.
“Cô bắt buộc phải làm điều đó ư?” Jake hỏi Kate.
“Cậu ta đang định đánh anh.” Kate nói. “Tôi đã cứu anh đấy, đồ vô ơn.”
“Cô nàng tóc vàng đâu rồi?” Brad hỏi, có vẻ vẫn còn choáng váng.
“Tôi không nghĩ cô ta thực sự là mẫu người của cậu đâu, Brad.” Jake giúp anh ta ngồi vào trong một chiếc ghế bành cạnh chiếc bàn gần nhất. “Những cô nàng tóc vàng quàu quạu này, họ đánh cậu từ phía sau bằng một cái chai ngay khi họ nhìn thấy cậu.”
“Rất khôi hài.” Kate nói.
Jake nhướn mày lên nhìn cô. “Này, cô đáng lẽ phải nhận ra là tôi chưa bao giờ quay lưng về phía cô chứ.”
“Bất cứ lúc nào cô cần một công việc, thưa quý cô.” Nancy nói, “hãy đến với tôi.”
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.” Kate nói. “Đây là một nơi thật tuyệt. Cho phép những kẻ say xỉn và cả những kẻ khoác lác hèn nhát.”
“Tôi không phải là một kẻ khoác lác.” Jake trông có vẻ tức giận. “Cậu là kẻ khoác lác à, Ben?”
“Chết tiệt, không, tôi chỉ thích một vụ đánh nhau, và nếu như không có vụ đánh nhau nào thì tôi đi chơi bi-a đây. Chuỗi trận thắng của tôi sắp bắt đầu trong vài phút nữa nữa. Cậu chơi tiếp chứ?”
“Một phút nữa.” Jake ngồi xuống trước quầy bar. “Cho bia đi Nan. Và một thứ khác cho quý cô với chiếc chai vỡ trong tay này.”
“Cảm ơn.” Kate nói và đến ngồi cùng anh, đặt chiếc cổ chai lên mặt quầy.
“Cái này là để chứng tỏ cho cô thấy tôi biết ơn cô vì cô đã cứu tôi khỏi tay Brad.” Jake nói. “Tôi sẽ uống bia, nhưng dĩ nhiên là cô sẽ uống nước hoa quả.”
“Làm ơn cho bia.” Kate phớt lờ ly vang trắng của mình, và Nancy nhanh chóng dọn đi những bằng chứng ẩu đả đi kèm theo chiếc chai vỡ.
“Tôi biết là tôi không hề cứu anh khỏi tay Brad.” Kate nói khi hai chai bia được đem ra. “Tôi không biết anh định làm gì, nhưng lúc đó anh không hề lo lắng gì cả.”
“Ồ, Brad không phải là một gã tồi. Cậu ta chỉ muốn chứng tỏ một chút trước mặt cô thôi.”
“Rất đáng hãnh diện.”
“Ồ, đúng thế đấy.” Jake uống một ít bia. “Brad chỉ gạ gẫm những cô nàng xinh đẹp nhất thôi.”
“Có bao giờ cậu ta thành công không?”
“Hầu hết mọi lần. Tôi nghĩ đó là vấn đề của cậu ta đối với cô. Cậu ta không thể tin được là cô lại từ chối cậu ta. Bởi vì cậu ta không biết về kế hoạch của cô thôi.” Anh nhăn nhở cười với cô với một vẻ lười biếng, và Kate phớt lờ lời mời gây chiến đó.
“Hẳn là nhịp tim của anh lúc nghỉ ngơi ở vào khoảng mười hai nhịp.” Cô nói.
(Thông thường nhịp tim của một người bình thường ở vào khoảng 60-100 nhịp.)
“Thường thì nó đập nhanh hơn.” Anh nói. “Chẳng qua là do tuổi tác.”
“Không, không phải là tôi nhìn ra đó là vì cái gì, nhưng đó không phải là do tuổi tác.”
“Ồ, khi nào cô nhìn ra, hãy nói cho tôi biết để tôi có thể chỉnh đốn lại.” Jake uống tiếp một ngụm bia. “Tí nữa cô muốn tôi chở cô về cabin của cô không?”
Kate cau mày một lát, nghĩ là anh đã thay đổi suy nghĩ và đang cố gắng để đưa đón cô, và rồi cô nhận ra là anh đang hỏi cô có sợ phải lái xe về nhà một mình trong đêm tối hay không. “Không, cảm ơn.” Cô nói. “Tôi có thể tự lo được.”
“Tôi không tưởng tượng ra được nhiều thứ mà cô không thể tự lo được.” Jake đồng ý. “Vậy thì nhân tiện đây, kế hoạch của cô thế nào rồi?”
“Ồ, tôi đã tránh xa nó đêm nay rồi.” Kate nói. “Như tôi đã nói lúc sáng, cái kế hoạch đó dường như khá ngớ ngẩn ở đây.”
“Tôi nhẹ nhõm cả người khi nghe điều đó. Tôi đã nghĩ là có lẽ cô đã liệt Brad vào dạng ứng cử viên có tiềm năng.”
“Tôi đã cố gắng không trở thành một kẻ hợm hĩnh.” Kate nói, trong đầu nhớ tới Donald. “Anh ta thân thiện, vì thế tôi cũng thân thiện.”
“Ồ, trái tim cô đã đặt đúng chỗ rồi đấy. Nhưng cố gắng kiềm chế sự thân thiện đó của cô lại nhé. Cô sẽ làm cho các cậu bé tưởng bở đấy.”
Kate gườm gườm nhìn anh. “Vậy nghĩa là chuyện này là lỗi của tôi.”
“Không.” Jake nói. “Nhưng một chút thân thiện từ phía cô lại có tác động rất lớn. Đặc biệt là trong chiếc váy đó.”
“Có vấn đề gì không ổn với chiếc váy này?”
“Nó không có lưng.” Jake nhìn qua vai cô. “Không phải là tôi phàn nàn gì. Chúng tôi chỉ là không thường nhìn thấy quá nhiều da thịt trống như thế ở những bộ phận đó. Nó là thứ làm áu của đàn ông sôi lên, nếu như cô hiểu ý tôi nói gì.”
website: