Săn Chồng - Jennifer Crusie

Chương 23


Bạn đang đọc Săn Chồng – Jennifer Crusie: Chương 23

“Và thế là anh trở thành đấng cứu thế.”
Jake khịt mũi. “Quỷ tha ma bắt, không. Tôi không có ý tưởng gì và tôi cũng bảo cậu ấy thế. Và cậu ấy nói là cậu ấy không cần ý tưởng, cậu ấy cần tiền. Rất nhiều tiền. Rồi cậu ấy cầu xin tôi cứu giúp cậu ấy bằng một vài dạng đầu tư để cậu ấy có thể xây dựng một khu resort và điều đó có thể tạo ra công ăn việc làm ọi người.”
“Ồ.” Kate nói. “Điều này làm thay đổi cách nhìn của tôi về khu resort này.”
“Đúng thế.” Jake nói. “Cứ mỗi lần tôi nhìn vào cái công trình Taj Mahal bằng gỗ ghép đó, tôi lại nghĩ đến những việc làm mà nó đã tạo ra, và thế là tôi phải câm miệng lại.”
(Taj Mahal: một khu lăng tẩm được xây dựng ở Agra, Ấn Độ, được xây bởi Mughal Emperor Shah Jahan để tưởng nhớ người vợ mà mình yêu thương nhất.)
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Săn Chồng (8) – Tiểu Thuyết Full – Tiểu Thuyết, Truyện Dài – Diễn Đàn Kênh Truyện – Đọc Truyện | Chia Sẻ Truyện kenhtruyen /forum/5-306-8#ixzz2TbahPH20
“Thế là anh ấy tìm thấy anh như là một người chống lưng.”
“Không.” Jake nói và nốc thêm một ngụm nữa từ lon bia của mình. “Tôi chỉ đưa cho cậu ấy toàn bộ số tiền tôi có và quay về nhà.”
“Anh hẳn là phải có nhiều tiền lắm.”
“Đủ để Will cảm thấy ấn tượng.” Jake nói.
“Khu resort này thuê ba trăm nhân công?”
“Vào lúc nó bắt đầu được xây dựng thì đúng thế.” Jake nói. “Rồi sau đó khi những du khách đổ về đây, những cửa hàng trong thị trấn bắt đầu kinh doanh khấm khá lên với những mặt hàng thủ công mỹ nghệ và những thứ rác rưởi kiểu đó. Và cứ mỗi lần Valerie tổ chức khua chiêng đánh trống những trò phô trương của cô ta như buổi tiệc luau kinh khủng đó là chúng tôi lại phải thuê mọi người cách đây hàng dặm để làm việc. Tổng kết lại, Will đã gần như là cứu rỗi toàn bộ thị trấn Tobys Corners cũ.”

“Will và anh.” Kate sửa lại.
“Không hề.” Jake nói, kéo chiếc mũ phủ lại trên mặt mình. “Chỉ Will thôi. Hoàn toàn là sự may mắn ngớ ngẩn khi lúc đó tôi đang đóng một vai trò quan trọng trên thị trường chứng khoán. Vào lúc khác, có lẽ túi tôi còn nhẵn thín hơn cả mặt đường nữa.”
“Và anh không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ quay lại?” Kate nói.
“Không.”
“Anh hẳn là phải giỏi lắm,” Kate nói. “ý tôi là để có thể làm ra nhiều tiền như thế.”
Jake đẩy chiếc mũ lên và lừ mắt nhìn cô. “Này, lúc này tôi không có đồng nào cả, vì thế đừng bắt đầu nảy sinh ý tưởng đấy.”
“Ý tưởng gì?” Kate hỏi với vẻ bị xúc phạm.
“Như thể tôi là một anh chàng có nhiều hoài bão mà có lẽ cô sẽ có hứng thú.”
Kate không nói được tiếng nào mất một lúc.
“Tôi biết kiểu người của cô, thưa quý cô.” Jake nói. “Cô ăn thịt những gã như tôi cho bữa sáng. Thôi, quên chuyện đó đi. Tôi hoàn toàn trắng tay.” Anh quay trở lại phía bên dưới chiếc mũ.
Kate cân nhắc đến chuyện đá anh một phát, nhưng rồi quyết định là hành động đó không ra vẻ quý cô chút nào. “Anh biết không, tôi cảm thấy thật thần kỳ khi mà chiếc thuyền này không chìm xuống dưới sức nặng của cái tôi nặng trịch của anh đấy.”
“Ha.”
“Lý do duy nhất tôi có thể có hứng thú với anh là bởi vì anh đã giúp em trai anh cứu cái thị trấn này. Và bởi vì rõ ràng là anh không hề làm điều đó cho nên hoàn toàn không có điều gì về một gã huênh hoang khoác lác, lởm chởm, lười biếng, ngạo mạn, khinh người như anh có thể cuốn hút tôi được.”
“Lởm chởm?”
“Tóc và râu của anh cần được tỉa tót rồi đấy.”
“Đấy, thấy chưa?” Jake nói. “Đó chính là cái kiểu thái độ làm tôi rời khỏi thành phố đấy.”
“Ngay cả chiếc mũ cao bồi đó nhìn cũng thật kỳ cục.”
“Này.” Jake đẩy nghiêng chiếc mũ. “Will đã tặng tôi chiếc mũ này, nó không hề kỳ cục chút nào.”
“Tại sao anh ấy lại tặng anh chiếc mũ ngốc nghếch đó?”

“Bởi vì cậu ấy nói tôi là một anh hùng.” Jake lầm bầm.
“Gì cơ?”
“Cậu ấy nói nếu tôi định hành động như một anh chàng mũ trắng cứu nguy ọi nguời thì tôi nên đội một chiếc mũ màu trắng.” Jake nói.
Kate bật cười, và anh lừ mắt nhìn cô.
“Thế đó là lý do vì sao anh đội nó suốt ngày.” Kate nói. “Anh đúng là một đồ lừa đảo ngoại hạng.”
“Gì cơ?”
“Anh thích chuyện quay trở lại nơi này và biết rằng anh là một nửa trong số hai anh em nhà Templeton đã cứu sống thị trấn này. Anh đội chiếc mũ đó vì anh tự hào khi trở thành một người anh hùng vĩ đại. Và rồi anh đi loanh quanh và lèm bèm Ôi dào, vớ vẩn, dở hơi, chả có ý nghĩa gì, và xúc phạm những người tuyệt đối ngây thơ đến từ thành phố như tôi.”
“Cô chả tuyệt đối ngây thơ chút nào.” Jake nói.
“Chắc chắn tôi là thế đấy.” Kate nói. “Tôi không thể tin được anh lại nghĩ rằng tôi sẽ có ý gạ gẫm anh chỉ bởi vì anh có tiền.”
“Tôi không có đồng nào cả.” Jake nói.
“Ồ, nhưng tôi thì có đấy.” Kate nói. “Rất nhiều.”
“Bao nhiêu?” Jake hỏi. “Tôi có thể bắt đầu bằng chuyện bắt cô phải trả tiền bia.”
“Không trừ khi tôi được uống một chút.” Kate nói. “Anh thực sự nghĩ là tôi sẽ nhảy xổ vào anh vì tiền của anh à?”
“Tôi được nghe từ một người cực kỳ có uy tín rằng cô đến đây để tìm kiếm một anh chàng doanh nhân giàu có.” Jake nói. “Đó không phải là tôi.”

“Người cực kỳ có uy tín nào?” Kate giật mình hỏi.
“Valerie nói với Will thế.”
“Ồ, quỷ tha ma bắt.” Kate nói.
Jake lắc đầu. “Đúng là đàn bà.”
“Thực ra thì đó là cái ý tưởng mà tôi đã nói đến vừa nãy.” Kate nói. “Cái ý tưởng mà nghe có vẻ thật tuyệt khi tôi ở thành phố và trở nên ngu ngốc khi tôi ở đây ấy.”
“Hãy tránh xa thành phố.” Jake gợi ý. “Nó có ảnh hưởng tồi tệ đến bộ não của cô hơn là với tôi đấy.”
“Ồ, thực ra nó không hoàn toàn ngu ngốc.” Kate nói. “Tôi đã ba mươi lăm tuổi rồi. Tôi muốn kết hôn, và những thứ mà người ta cứ nói với tôi về một người đàn ông lý tưởng sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi lại không hề xảy ra. Vì thế tôi quyết định phải suy nghĩ nghiêm túc về chuyện đó.”
“Và thế là cô xuống đây để tìm kiếm và đính hôn với một cái giá mắc áo.” Jake nói.
“Không, tôi đã từng đính hôn với những cái giá mắc áo rồi, ba trong số họ. Tôi xuống đây để tìm kiếm ai đó mà tôi có thể suy nghĩ nghiêm túc đến chuyện kết hôn.” Kate nheo mắt lại nhìn anh. “Anh không phải là anh chàng đó, hãy thả lỏng người và uống bia đi.”
“Cô đã đính hôn ba lần rồi?” Jake bắt đầu phá lên cười. “Điều gì làm họ bỏ đi thế?
website:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.