Bạn đang đọc Săn Chồng – Jennifer Crusie: Chương 18
Cô sớm nhận ra trong trận đấu rằng cô có thể dễ dàng đánh bại Peter nếu anh ta chơi một cách công bằng, nhưng sự gian lận của anh ta đã san bằng điểm số một cách đáng kể. Kate không ngạc nhiên. Có lẽ đó là cách mà anh ta đạt được vị thế của mình như ngày hôm nay. Xét cho cùng thì hầu hết những người đàn ông giàu có đều không thể leo lên được đến vị trí của mình nếu không đi tắt đón đầu, họ luôn tận dụng mọi lợi thế mà họ có. Đó là những gì mà cô cảm thấy thích ở họ. Họ rất năng nổ, tự chủ. Rất khó bị đánh bại.
Chúa ơi, mình điên mất rồi, cô nghĩ.
Peter mỉm cười với cô với một vẻ nhún nhường.
Nhưng cô không ngốc nghếch như anh ta, cô cũng cười lại. Hai người đều có thể chơi trò đó. Với suy nghĩ đó trong đầu, khi đánh đến lỗ golf thứ tư bóng của cô bị xoáy vào khu vực rough, cô đá ngược trái bóng của mình ra khỏi đó mà không có chút áy náy nào.
Peter trông có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy trái bóng của cô. “Không phải là bóng của em trượt vào khu vực rough rồi à?”
“Một cú nảy may mắn thôi.” Kate nói.
Mark long trọng gật đầu đồng ý.
Peter cau có nhìn cô và rồi quay lại với trái bóng của mình.
“Trận đấu này bắt đầu trở nên bẩn thỉu rồi đây.” Mark nói. “Cá nhân mà nói, tôi thấy thích thú. Thật tiếc là Jake không có mặt ở đây để chứng kiến chuyện này.”
Kate cau mày nhìn cậu ta. “Jake?”Mark mở miệng ra định nói rồi lại ngậm lại.
“Nói cho tôi biết đi.” Kate yêu cầu, và Mark nhún vai.
“Jake bảo tôi ra đây để trông chừng chị.” Cậu ta nói. “Anh ấy cho là chị sẽ không nghe theo lời anh ấy, nên…”
“Nên cậu trở thành người trông trẻ.” Kate thở dài.
“Đừng có nói là tôi nói với chị nhé.” Mark nói.
“Nói với tôi cái gì?” Kate tròn mắt nhìn cậu ta. “Giờ thì tránh ra khỏi đường bóng của tôi, cậu bé. Tôi là một người phụ nữ đang mang trọng trách trên vai.”
Trận đấu đã dần biến chất trở thành một loại trò chơi mà CIA thường hay chơi – một trận đấu golf lén lút. Cả hai người họ đều thích đánh bóng khi đối phương quay lưng lại. Khi trò chơi đã trở nên quá trơ trẽn và trò gian lận trở nên quá rõ ràng, Kate lắc lắc rũ mái tóc ra khỏi búi tóc cao của mình và cười phá lên, còn Peter bắt đầu trông có vẻ điên cuồng hơn bao giờ hết.
“Đây là cách chơi golf duy nhất.” Kate nói với Mark. “Và phải đến tận bây giờ tôi mới khám phá ra điều đó. Tôi phải mời gã khốn này đi ăn tối nay để tỏ lòng biết ơn mới được.”
“Tôi không nghĩ là anh ta có thể chịu đựng được cho đến bữa tối đâu.” Mark quan sát Peter và cau mày lại. “Trước đây anh ta chưa từng bị thua, và mặt anh ra cũng chưa bao giờ chuyển sang màu như thế kia.”
“Anh ta ổn thôi.” Kate nói. “Còn mỗi một lỗ nữa thôi mà.”
Peter như nghẹt thở lần nữa khi vung gậy, và trái banh của anh ta biến mất vào trong bụi rậm. Anh ta oai vệ bước theo hướng trái banh, bỏ mặc cậu bé vác gậy của mình đang loạng choạng cùng với Kate và Mark.
Vấn đề đối với những người đàn ông như Peter là họ luôn thoát được với những trò gian lận nho nhỏ xấu xa của mình. Điều đó thật không công bằng. Phải làm điều gì đó về chuyện này mới được.
“Lần này chúng ta phải đến xem thôi.” Kate nói, và ba người họ bám theo sau anh ta một cách lặng lẽ. Họ bước tới rìa sân cỏ ngay đúng lúc để kịp nhìn thấy Peter đá trái bóng của mình một cách giận dữ quay trở lại vào trong sân cỏ.
“Vì sao thế, Pete?” Kate vui vẻ lên tiếng. “Thế là gian lận.”
Anh ta giật nảy lên khi nghe thấy giọng nói của cô và trừng mắt nhìn cô với vẻ thống khổ, khuôn mặt anh ta trở nên xám ngoét.
“Kate.” Anh ta lắp bắp, và rồi đổ sập xuống sân cỏ.
“Peter?” Kate cúi xuống bên cạnh anh ta. “Peter, chỉ là một trận đấu ngớ ngẩn thôi. Không ai quan tâm đâu, Peter?”
Cô quỳ xuống trên đầu gối bên cạnh anh ta. Anh ta không còn thở nữa.
“Gọi 911 ngay!” Kate ra lệnh cho Mark và cúi xuống hô hấp nhân tạo cho Peter.
***
Nửa giờ sau, Jake đứng bên cạnh cô trên sân golf và lắc đầu khi tiếng xe cứu thương đi xa dần.
“Đầu tiên là Lance, giờ là chuyện này.” Anh nói.
“Chúng ta đã làm CPR cho anh ta. Anh ta sẽ ổn thôi.” Kate nói. “Bác sĩ bảo thế.”
(CPR: Cardiopulmonary resuscitation: hô hấp nhân tạo, hồi sức tim phổi)
“Hẹn hò với cô cứ như hẹn hò với tử thần vậy.” Jake nói.
Kate trông có vẻ cáu kỉnh. “Không có ai chết cả.”
“Chưa thôi.” Kate định nói một điều gì đó thật chua cay nhưng rồi cô nhớ ra Jake đã sai Mark đến trông chừng cô. Cô đã quen với những người đàn ông nói những lời ngọt ngào và rồi để mặc cô tự mình chống chọi mọi chuyện. Một người đàn ông cứ ám chỉ cô là một mối đe dọa và rồi sau lưng lại để ý chăm sóc cô là một trải nghiệm mới mà cô chưa từng trải qua.
“Tôi tha lỗi cho anh.” Kate nói. “Anh là người tốt.” Cô vỗ nhẹ lên cánh tay anh và rồi quầy quả đi về hướng cabin của mình.
“Gì cơ?” Jake hỏi, trong lòng bối rối, nhưng cô đã đi rồi.