Đọc truyện Sam Trọng Thủy Phúc – Chương 20: Tần hề
Ôn Dương sửng sốt, lập tức lại cười nói: “Dễ dàng thỏa hiệp như vậy, em đã tước đoạt lạc thú ức hiếp của anh.”
Tôi vội bình ổn khí, thương lượng: “Nếu không, làm lại một lần?”
Ôn Dương trầm ngâm, sau đó hướng tôi mỉm cười ôn nhu: “Em nói… Ôn Dương ca ca soái nhất.”
… Tôi giận nhưng không dám nói gì, run rẩy: “Ôn Dương ca…” Giây tiếp theo tôi gập đầu gối thúc vào bụng người phía trên, cánh tay dùng sức đẩy, Ôn Dương vừa mất tập trung liền bị tôi xốc xuống.
Tôi đứng lên, xoa xoa tay vênh mặt với Ôn Dương nói: “Soái cái gì mà soái, lão tử mới là thiên hạ đệ nhất soái!”
Nói xong, ngay cả liếc mắt một cái xem phản ứng của Ôn Dương cũng không có gan, vội lắp hoả lực vào chân bay về phòng ngủ trốn.
Đóng chặt cửa, tôi lấy lại bình tĩnh, sờ lên trán, kháo, đều là mồ hôi.
…
“Làm sao bây giờ? Xem ý tứ này, lão già chết tiệt kia nhất định sẽ chuyển cổ phần công ty cho xú nha đầu Tần Như.” Tần Viễn ngồi ở xe lăn lo lắng nhìn phụ thân, “Nếu không ba lại đi tìm Thạch Sam, con không tin hắn cả một chút cũng không động tâm, 5% cổ phần công ty đó là bao nhiêu tiền? Tiểu tử ngốc kia căn bản là chưa thấy qua cảnh đời.”
“Tìm nó, tức chết ta sao? Cái loại tiện chủng kia giống y như mẫu thân nó dầu muối không nhận.” Tần Phủ cắn răng.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Làm như thế nào? Con hỏi ta có là ý gì, nếu không phải con ngoan cố đắc tội với Tiểu Như, hiện tại quan hệ đến nỗi căng thẳng như vậy sao?” Tần Phủ khó thở.
Tần Viễn lạnh mặt, cả giận nói: “Sao có thể trách con, lúc trước ba không phải cũng đồng ý? Cô ta đã ly hôn với Lan Thần, chúng ta thuận lý thành chương tiếp nhận hài tử, ai biết cô ta lại nổi điên.”
“Vậy con sao không tìm bảo mẫu chăm sóc cho tốt, để thiếu chút hại chết đứa bé lại là chuyện gì? Nói lời khó nghe như vậy, còn có chút đầu óc nào không?”
“Hiện tại trách con, ba lúc ấy nói chuyện so với con thì dễ nghe hơn sao?” Tần Viễn không hề kém miếng.
“Câm miệng, hiện tại nói này đó còn có tác dụng gì?”
“Chúng ta đây nên làm gì bây giờ?” Tần Viễn bi thảm.
“Chỗ Tần Như căn bản không hạ thủ được, con cho người theo dõi tiện chủng kia, coi như nó mềm cứng không ăn, không chừng lại có nhược điểm khác, lúc trước mẫu thân nó có thể vì người nhà mà nuốt hận vào bụng, nó vì cái gì không thể.”
Tần Viễn không ủng hộ: “Nhưng nhà nó đều chết sạch rồi, còn có thể có ai nữa?”
Tần Phủ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không có người nhà thì có bạn gái, không có bạn gái thì có bằng hữu, đồng học, đồng nghiệp, như thế nào cũng phải nháo đến không cho nó yên ổn.”
Sắc mặt Tần Viễn rốt cục giãn ra một chút, cắn răng nói: “Vậy cứ làm như thế, xem đến lúc đó nó còn kiêu ngạo được như vậy nữa không.”
Tần Phủ lạnh mặt: “Nó tốt nhất là nghe lời, nếu không ta sẽ cho nó biết cái gì là sống không bằng chết.”
…
Phòng họp tầng 22 cao ốc văn phòng Vinh Vũ…
“Ở khung xương hệ thống tổng quản lý, căn cứ vào chức năng khác nhau giữa các phòng, sẽ thiết kế thành rất nhiều chức năng chuyên hóa, tỷ như chức năng nghiệp vụ khảo hạch cho phòng thị trường, chức năng đối trướng hạch toán cho phòng tài vụ…”
“… Đồng thời hệ thống quản lý sẽ đồng bộ cùng APP di động, bất cứ thời gian địa điểm nào, tầng quản lý cũng có thể nắm giữ tình huống kinh doanh sớm nhất…”
…
Tôi ngồi ở phía dưới, nghe tiếng vỗ tay tích tí tách lịch, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn. Vận khí quả nhiên không tốt, Tần Mộ căn bản không tham dự hội nghị, chuyện như thế này còn chưa cần đến gã tự mình tham dự.
Tôi ngồi nguyên vị trí mặt không đổi sắc, suy nghĩ đối sách, hẳn là nên tìm một lý do gì đó lưu lại trước? Sau khi lưu lại trực tiếp đến khu làm việc của Tần Mộ? Không có hẹn trước làm sao vào được, mấu chốt là coi như vào được, cũng không bảo đảm Tần Mộ sẽ ở trong phòng.
Càng nghĩ càng phiền toái, tôi thở dài một hơi, ánh mắt vô thức nhìn về phía đoàn đội Vinh Vũ đối diện. Thời điểm nhìn đến một vị trí, tôi hơi ngẩn ra, sau khi phân tích cẩn thận, đồng tử liền phóng đại.
Đó là Tần Hề? Con trai nhỏ nhất của Tần lão gia tử…
Bởi vì lúc bắt đầu không ai giới thiệu hắn, trong lúc này cũng không mở miệng, trang phục lại càng không có gì đặc biệt, tôi vẫn luôn cho là nhân viên đi theo.
Luôn nói Tần gia phức tạp khôn kể, kỳ thật không cần xem xét nhiều, chỉ từ ba người con của Tần lão gia tử có thể nhìn thấu một phần.
Lão Đại Tần Phủ, cũng chính là cha rơi của tôi, năm nay 51 tuổi, có một con trai là Tần Viễn, một con gái là Tần Như, Tần Phủ tuy là Lão Đại nhưng lại do vợ bảy của Tần lão gia tử sinh, tính ra cũng là con riêng. Về mức độ người ngại chó ghét thì không cần nhiều lời.
Lão Nhị Tần Mộ, 40 tuổi, chưa lập gia đình, người cầm quyền thực tế của Tần thị hiện nay. Nhìn chung toàn bộ sản nghiệp của Vinh Vũ đều trong tay người này, năng lực tự không cần phải nói, là con của người vợ cả chết sớm, cũng là người con trong giá thú duy nhất.
Con út Tần Hề, cũng chính là vị đang ngồi ở đối diện tôi bây giờ, năm nay 27 tuổi, phi thường được Tần lão gia tử yêu thích, quan hệ thân thiết cùng Tần Mộ, nhưng mẹ không rõ, là đột nhiên được Tần lão gia tử ôm về Tần gia, những suy đoán về mẫu thân có rất nhiều, cũng không nói tỉ mỉ.
Chỉ đơn thuần so sánh độ tuổi ba người con, cũng đã khiến rất nhiều người thổn thức không thôi, hơn nữa thân phận mẫu thân ba người đều bất đồng, đủ để não sáng tạo ra bao nhiêu câu chuyện gia tộc cẩu huyết.
Kỳ thật hôm nay gặp được Tần Hề ngược lại càng hay, câu thông có lẽ sẽ dễ dàng hơn, lão cáo già Tần Mộ kia luôn luôn tính kế, càng quan trọng là gã căn bản sẽ không để ý đến chuyện Tần Phủ. Gã đã đánh gãy chân Tần Viễn, sau này nếu không chọc tới gã, Tần Mộ đối với loại kẻ yếu này căn bản là khinh thường không thèm nhìn. Đời trước tuy chỉ có tiếp xúc đơn giản, nhưng không khó nhìn ra người như thế chỉ nguyện ý đối thoại với kẻ mạnh, mà tôi, trải qua hai kiếp đều cách cái gọi là kẻ mạnh quá xa.
Sau khi hội nghị kết thúc, tôi xin phép Hứa Nhạc Sơn nói phải xử lý một ít việc riêng, hạng mục hôm nay tiến triển thuận lợi. Hứa Nhạc Sơn tâm tình rất tốt, không hỏi một tiếng, trực tiếp đồng ý.
Đi ra khỏi phòng họp, tôi bước nhanh về phía trước, tuy rằng sốt ruột cũng không thể nào chạy như điên trong đại lâu Vinh Vũ đi, dù sao đại diện cho một công ty, không thể đánh mất lễ nghĩa ở trong này.
Rốt cục tiến đến một khoảng cách nhất định cùng mục tiêu phía trước, tôi lên tiếng: “Tần tiên sinh, xin dừng bước!”
Hai người phía trước ngừng lại, đồng thời xoay người, nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi đi đến trước mặt Tần Hề, nói: “Xin chào, Tần tiên sinh.”
Tần Hề nhìn tôi nhíu mày, thì thầm mấy câu cùng trợ lý bên cạnh, hắn mới lại nhìn về phía tôi, nói: “Thạch tiên sinh, dự án hôm nay của quý công ty chúng tôi cảm thấy không tồi, sau khi trở về, chúng tôi sẽ mau chóng đề xuất ý kiến sửa chữa.”
Tôi lắc đầu, nhìn Tần Hền nói: “Tần tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, tôi tìm ngài là có chút việc riêng, không biết ngài có tiện hay không?”
Nhìn thấy biểu tình đối phương có vẻ không tình nguyện, tôi bổ sung, “Đương nhiên, sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của ngài.” Cái này cũng không nhất định, cái gọi là nhắc tới hóa dài, cho dù chỉ là vì tò mò, Tần Hề cũng sẽ nghe tiếp.
(nhắc tới hóa dài: một câu chuyện dài và phức tạp không thể giải thích ngắn gọn trong vài câu)
Tần Hề nghĩ nghĩ, nói với trợ lý: “Cậu đi an bài phòng khách.”
Tần Hề thoạt nhìn hai bảy hai tám tuổi, hắn là con út của Tần lão gia tử, hoàn toàn khác với diện mạo nho nhã của hai người con còn lại, bề ngoài Tần Hề hơi có chút thô kệch, ngũ quan góc cạnh phân minh, tuy rằng một thân âu phục, nhưng thoạt nhìn cả người như trước khỏe khoắn dũng mãnh, có chút phong thái tưởng quân thời cổ.
“Thạch tiên sinh, mời nói!” Sau khi ngồi xuống Tần Hề cũng không hàn huyên, trực tiếp thúc giục.
Tôi gật đầu, nói: “Tôi tên Thạch Sam, mẫu thân là giáo viên thanh nhạc trung học, qua đời vì ung thư gan năm tôi tám tuổi…”
“Thạch tiên sinh mời chú ý thời gian.” Người đối diện không kiên nhẫn ngắt lời tôi.
Tôi cười một cái, nói tiếp: “Tôi từ nhỏ không có phụ thân, cho nên chưa từng có gặp qua, nghe nói là vị…”
…
Nghe xong toàn bộ, ánh mắt Tần Hề nhìn tôi mang theo ý vị sâu xa: “Khó trách nhìn rất quen mắt, cậu là con riêng của Tần Phủ? Cho nên Thạch tiên sinh đây là tới nhận thân thích?”
Ngón tay tôi đặt phía dưới bàn nhịn không được run lên một cái, lập tức bình tĩnh nói: “Đối với con riêng, đứng ở lập trường Tần gia nói như thế nào là quyền của ngài. Chỉ là bản nhân tôi, không thừa nhận bất cứ quan hệ gì cùng Tần gia.”
Tần Hề có tựa hồ rất kinh ngạc: “A? Vậy mục đích Thạch tiên sinh tìm đến tôi là?” Âm cuối của hắn thoáng giương cao, trong thanh âm rõ ràng mang theo nghi ngờ.
“Trước đó vài ngày Tần Phủ tiên sinh cùng Tần Viễn đều tìm đến tôi, hy vọng tôi về Tần gia, lấy thân phận người Tần gia kế thừa 5% cổ phần Vinh Vũ.”
Tần Hề khoanh tay trước ngực ung dung nhìn tôi: “Cho nên sao?”
Người Tần gia ngạo mạn, quả nhiên là trong máu, tôi âm thầm thở hắt ra, nói: “Tôi cự tuyệt đề nghị của Tần Phủ tiên sinh, nhưng bọn họ dùng bằng hữu bên cạnh uy hiếp tôi. Mẫu thân tôi chết sớm, ông bà ngoại cũng đã mất, trên đời này tôi không có người thân, chỉ có vài bằng hữu có thể tương giao, tôi không muốn bởi vì mình mà ảnh hưởng đến cuộc sống vốn có của bọn họ. Cho nên hôm nay tôi tới đây là muốn tìm kiếm trợ giúp từ phía Tần tiên sinh.”
Tần Hề nhìn chằm chằm vào tôi, giống như đang phân tích chuyện tôi nói là thật hay giả, một lát sau mới nói: “Uy hiếp sao? Đây cũng thật là giống chuyện bọn họ có thể làm ra, bất quá…”
Hắn đột ngột xoay chuyển lời nói, “Tôi vì cái gì phải giúp cậu đây? Tôi với cậu không hề quen biết, phải giúp một người xa lạ đi đối phó ca ca của mình, cậu làm sao lại cảm thấy tôi sẽ đáp ứng?”
Tôi mặt không đổi sắc, trong đầu chỉnh lý lời giải thích đã chuẩn bị từ trước nói: “ 5% cổ phần Vinh Vũ, tôi biết thứ này có giá trị như thế nào, tôi nghĩ Tần tiên sinh cũng không muốn 5% này lạc sang người khác. Thiếu đi một người cạnh tranh như tôi, đối với bất kì người kế thừa Tần thị nào khác mà nói đều là chuyện tốt, ngài không nên cự tuyệt mới phải.”
Về phần cái Tần Hề gọi là thân tình, cùng người như Tần Phủ nói chuyện thân tình, Tần Hề còn chưa có ngốc như vậy.
Tần Hề đột nhiên cười mấy tiếng, trào phúng nói: “Thạch tiên sinh quá ngây thơ rồi, vậy ngõ ngách trong đó cậu biết được bao nhiêu? Cậu xem Tần gia quá đơn giản rồi.”
Ánh mắt tôi mang vẻ khó hiểu nhìn hắn, tôi tốt xấu cũng ở Tần gia một đoạn thời gian, còn có cái gì là tôi không biết?
“Cậu đã bị lôi kéo vào rồi, nói cho cậu biết cũng vô phương. Cậu là không biết, 5% cổ phần này chỉ có thể do huyết mạch của vị đại ca kia kế thừa, cho dù không phải đại ca cũng phải là con cháu của hắn. Cho nên không phải chỉ cần cậu từ bỏ, là những người khác có thể kế thừa 5% này. Cậu chắc chưa nghĩ qua Tần Phủ vì cái gì nhất định muốn lôi kéo cậu về Tần gia? Lấy thói lộng hành của hắn, chúng tôi hoàn toàn có thể đuổi ra khỏi Tần gia, kết quả hắn bây giờ vẫn đang tung hoành khắp nơi, bất quá chính là ỷ vào quy tắc này, cho nên… cậu có kế thừa cổ phần hay không đều không liên quan tới tôi.”
Tôi khiếp sợ nhìn Tần Hề, đây là chuyện đời trước đã tôi không biết. Bởi vì Tần lão gia tử rõ ràng muốn từ bỏ Tần Phủ, nên tôi cho rằng Tần Phủ là dựa vào con trai đoạt quyền thừa kế từ người con gái của mình, lại không nghĩ trung gian còn có một cái móc nối như vậy.
Tần Hề nhìn tôi, tiếp tục nói: “ Nhị ca tôi căn bản là không để ý cái tên ngu ngốc Tần Phủ kia, cho nên chuyện của cậu như vậy, dù là tìm hắn cũng vô dụng. Ít nhất hôm nay tôi có thể nghe cậu nói xong từ đầu tới đuôi, nếu là Nhị ca tôi sợ là nghe đến tên của đại ca đã không muốn ngồi tiếp rồi. Lão gia tử có lẽ sẽ quản một chút, đáng tiếc thân thể lão nhân gia mang bệnh, đương nhiên sẽ không ai cho phép cậu đi quấy rầy người.”
Lòng tôi lo lắng, càng thêm xác định Tần Phủ sẽ không từ bỏ ý đồ, người nọ nhất định sẽ như giống như chó dại gắt gao gặm chặt tôi không nhả, chẳng lẽ tôi thật phải cắn nhau cùng cái kẻ điên này? Đó là một việc thập phần không có lợi, không mượn lực trợ giúp bên ngoài tôi không có đến một phần thắng.
Tần Hề đề nghị: “Không bằng cậu cứ thuận theo bọn họ, kế thừa cổ phần, tôi nghĩ chuyện này đối với cậu không có gì xấu.”
Tôi nản lòng lắc đầu, nói: “Tôi sẽ không tiếp tục có bất kì dính dáng gì cùng Tần gia, đây là di nguyện của mẫu thân tôi, tôi đến chết cũng phải tuân thủ. Còn Tần Phủ đương nhiên cũng sẽ không để cho tôi nắm được số cổ phần này, lão sẽ vắt sạch toàn bộ giá trị của tôi, cuối cùng…”
Tôi nhắm mắt lại, đủ loại cảnh tượng kiếp trước hiện lên trong đầu, tôi không thể bước vào vết xe đổ trước kia.
“Cậu thật sự rất hiểu hắn.” Tần Hề khẽ che lấy miệng, cười một cái, “Tôi có một chủ ý, chỉ xem ý nguyện của Thạch tiên sinh.”
Trong lòng tôi hơi động, ngẩng đầu nhìn hắn.