Đọc truyện Sam Trọng Thủy Phúc – Chương 18: Vinh vũ
Nhắc tới cái này, Ôn Dương cũng không tiếp tục thích thú với tiếng hát của tôi nữa, anh trầm ngâm chốc lát, nói: “Vậy em nghỉ ngơi trước, những thứ khác chờ anh trở lại rồi thu dọn tiếp.”
“Đã biết.” Tôi xua tay đuổi người, “Đi mau.”
Chờ Ôn Dương đi rồi, tôi nhìn xung quanh một chút, trong lòng thở phào một hơi, cứ như vậy ở cùng một mái hiên với Ôn Dương rồi, đây là sự tình mà đời trước nghĩ cũng không dám nghĩ, kết quả nhẹ nhàng như vậy đã đạt được.
Phải biết đời trước Ôn Dương một mực tránh tôi như ôn thần, phỏng chừng nhìn thêm một cái, cơm sẽ ăn bớt đi vài miếng.
Đến tột cùng là có bao nhiêu phiền phức.
Tôi nằm dài trên ghế sa lông, ôm gối tựa, cảm thấy kiếp này ông trời thật sự là quá ưu đãi mình, hết thảy tốt đẹp này cơ hồ khiến cho người ta hoàn toàn mất đi ổn trọng.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, chắc là đồ tôi đặt hàng đến rồi.
Bàn làm việc rộng rãi thoải mái để đặt laptop, tôi đem toàn bộ sách đánh mã rồi xếp lên cái giá sách tối màu, hít một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn bảy giờ, Ôn Dương còn chưa trở về, đây là lại muốn làm việc đến khuya rồi.
Ra khỏi thư phòng, trong phòng khách từ sô pha đến tủ quần áo, từ rèm cửa đến thảm trải sàn nơi nơi phát ra ấm áp thanh lịch, một phòng sáng sủa sạch sẽ, đây chính là thành quả bận rộn suốt một ngày của tôi.
Tôi cầm lấy chìa khóa trên bàn trà, đến siêu thị mua sắm, trừ bỏ một ít đồ vật cần mua thêm, việc cấp bách là phải nhét đầy tủ lạnh, trước kia còn ở cùng ông bà ngoại, đã học được cách nấu cơm, về phần hương vị thì không thể yêu cầu quá cao, chỉ thuộc mức độ có thể ăn vả lại ăn không quá tồi.
Đợi tôi làm cơm xong, Ôn Dương vẫn chưa về, lại tự ăn một mình. Tắm rửa xong, tôi ngồi ở phòng khách xem TV chờ Ôn Dương, có lẽ là ban ngày quá mệt mỏi, kết quả vừa đặt đầu liền ngủ.
Trong mơ màng cảm thấy có người nhẹ nhàng ôm tôi lên, Ôn Dương? Tôi đang ngủ đến lạnh run, vô thức lại dựa sâu vào khuôn ngực ấm áp kia.
Động tác người nọ càng phát ra ôn nhu, quanh mình tràn ngập khí tức nam nhân mông lung mà ấm áp, không khí hít vào tựa hồ cũng mang theo vị cỏ non được ánh nắng mặt trời sưởi ấm, dịu dàng thoải mái nói không nên lời, tôi thỏa mãn cọ cọ trong ngực anh, lại nặng nề ngủ tiếp.
Khi tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, tôi ngái ngủ lơ mơ rời giường, xỏ dép lê đi ra khỏi phòng, phát hiện Ôn Dương đang làm bữa sáng.
Tôi đi tới, biếng nhác mông lung hỏi: “Hôm qua về khi nào, sao lại dậy sớm như vậy?”
Ôn Dương nhìn tôi cười một cái, nói: “Không còn sớm, phải đi làm rồi, đến ngồi đi, bữa sáng lập tức xong đây.”
Tôi nhìn thoáng qua trứng gà vàng nhạt trong chảo, thì thào nói: “Làm còn giỏi hơn em.”
Ôn Dương cười đưa tay muốn xoa đầu tôi, nhưng vươn ra một nửa lại thu về, nói: “Đi ra ngoài đi, sắp xong rồi.”
Tôi “A” một tiếng, nghe lời đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống. Trạng thái trì độn sau khi rời giường như vậy đã duy trì suốt một thời gian rồi, bình thường tôi đều nằm thêm một lát ở trên giường, chờ phục hồi tinh thần mới dậy, cho nên dù là ở chung phòng cũng không ai biết rõ cái tật xấu này của tôi.
Hôm nay trong nháy mắt tỉnh lại đó, trong lòng hụt hẫng khó hiểu, tôi bức thiết muốn nhìn thấy Ôn Dương, muốn biết đây rốt cuộc có phải là một giấc mộng hay không.
Nhìn thân ảnh bận rộn trong bếp, tôi thở hắt ra.
Chờ Ôn Dương dọn bữa sáng lên, tôi lại mãnh liệt đứng dậy, rời khỏi ghế.
Ôn Dương sửng sốt, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôi nhìn anh sau đó lại rũ mắt xuống nói: “Em còn chưa rửa mặt.”
“A?” Ôn Dương cúi đầu che nắm tay trên miệng ho nhẹ một cái, nói: “Vậy mau đi đi.”
Tôi một bên đánh răng, một bên nhìn đầu tóc rồi mù của mình trong gương, luôn cảm thấy có gì đó quai quái, đột nhiên sắc mặt cứng đờ, hỏa tốc mở vòi nước, nằm úp sấp lên bồn rửa mặt vừa súc miệng vừa nôn một trận, bởi vì động tác quá mạnh, đồ trên bồn rửa mặt tất cả đều rầm rầm rơi xuống.
Ôn Dương nghe tiếng chạy đến, “Làm sao vậy?”
Tôi không ngừng súc miệng, tận lực đem toàn bộ mùi lạ bên trong phun ra, sau đó chà xát mặt một trận, bớt thời giờ ném ra một câu: “Em nhầm sữa rửa mặt với kem đánh răng.”
Ôn Dương tựa đầu lên khung cửa bật cười, “Em còn muốn cho anh bao nhiêu kinh hỉ đây, trước kia sao lại không phát hiện ra em…” Anh tựa hồ cân nhắc một chút, nói, “Thú vị như vậy.”
Tôi vô cùng xác định, vừa rồi thứ đầu tiên anh nghĩ đến tuyệt đối không phải từ này, là ngu ngốc mới đúng.
Trở lại bàn ăn, lúc này xem như đã hoàn toàn thanh tỉnh rồi, tôi bưng phần cháo của mình lên, nói: “Về sau vẫn là để em làm đi, buổi sáng anh cứ ngủ thêm một lát.”
Ôn Dương buông đồ ăn xuống, cười nhìn tôi, “Có phải hơi quá hiền đức rồi không?”
Tay tôi run lên, thiếu chút nữa lật úp cái bát, cúi đầu nói: “Trong nhà có một người mang bệnh kiều, em cũng là không có cách nào.”
(bệnh kiều: yếu ớt mỏng manh, cần được chiều chuộng chăm sóc)
Ôn Dương thu hồi nụ cười: “Bữa sáng anh làm, buổi tối thì kính nhờ em, về sau nếu tăng ca buổi tối, anh sẽ gọi điện thoại hoặc là gửi tin nhắn báo trước, vậy không cần chờ anh.”
Tôi gật đầu, tôi không biết cách ở chung giữa những người khác là như thế nào, từ khi ông bà ngoại qua đời, tôi vẫn luôn là một mình, phương thức sống chung trong ký túc xá lại khác biệt quá lớn với cuộc sống hiện hại.
Tay nghề nấu nướng của Ôn Dương rất giỏi, bất quá chỉ là cháo hoa ăn sáng, một bữa ăn đơn giản lại nấu được rất đậm đà, khiến cho khẩu vị người ta toàn bộ đều được khơi lên.
Tôi nuốt một ngụm xuống, nói: “Về sau việc gì có thể mang về nhà thì trở về làm đi, môi trường làm việc ở trong nhà có lẽ thoải mái hơn chút, thư phòng em đã sắp xếp xong rồi.”
Ôn Dương buông dao nĩa xuống, cười nhìn tôi: “Hôm qua vất vả cho em rồi, nếu không phải thấy em đang nằm ngủ say trên ghế sa lông, anh còn tưởng mình vào nhầm nhà.”
Trong lòng tôi vô cùng đắc ý, trên mặt lại vân đạm phong khinh nói: “Chỗ ở của chính mình, đương nhiên phải thoải mái một chút.”
Ôn Dương đưa cho tôi một tấm thẻ, “Về sau phí dụng có thể rút từ đây.”
Anh dừng một lát lại nói, “Anh bình thường có lẽ không để ý được nhiều, cũng không thể cứ bắt một mình em gánh vác, AA hay là gì, em tự mình xem dùng.”
(AA là chi phí chia đều)
Tôi thản nhiên tiếp nhận, nắm thẻ trong tay: “Vừa lúc tiền tiêu không còn nhiều, anh tốt xấu cũng là một ông chủ rồi, đừng nên AA. Đây chính là lấy của người giàu chia cho người nghèo, về sau cũng phải có loại giác ngộ này, nhớ rõ chuyển khoản tiền ăn vào theo định kỳ, đừng để em phải thúc giục.”
Ôn Dương thích chiếu cố tôi, cảm giác giống như là một loại thói quen hoặc là sở thích, việc tôi cần làm chính là đảm đương tốt cái vai trò yếu thế được bảo hộ kia, tôi nguyện ý chấp nhận vị trí như vậy.
Bởi vì tôi biết cho dù sống thêm một kiếp, bản thân cũng chỉ có thể xem như một con mèo, coi như cho tôi một mảnh rừng rậm, tôi cũng không thể trở thành mãnh hổ rong ruổi sơn lâm, kiếp trước chính là ví dụ tốt nhất.
Ôn Dương gật đầu lĩnh hội: “Nói không sai, tốt xấu cũng là một ông chủ, nuôi em vẫn là không thành vấn đề, anh sẽ cấp phí dụng đúng hạn.”
… Tôi ngậm một ngụm cháo thiếu chút nữa mắc nghẹn, lại bởi vì chột dạ không dám phản bác, lỗ tai cũng vô cớ nóng lên, vẫn là tu luyện không tới nơi rồi.
Cơm nước xong, tùy tay bỏ thẻ ngân hàng Ôn Dương cho vào ngăn kéo, tôi chuẩn bị xuất môn, cự tuyệt lời đề nghị cho đi nhờ xe của Ôn Dương, công ty chúng tôi một cái ở thành Nam một cái ở thành Bắc, thật sự là không tiện đường.
Tôi trước đến phòng nhân sự trả phép, lại đến chỗ Trần Bằng báo danh.
Trần Bằng nhìn thấy tôi, lông mày khẽ nhướn, dương dương cái đầu mỡ nói: “Hảo tiểu tử, trở lại a, tôi còn tưởng cậu ở lì luôn ở bên ngoài rồi.”
Tôi cười tươi: “Cái này thật không có, bận việc xong em lập tức bật người trở về đây, một ngày cũng không nán lại.”
“Phải rồi, vừa hay có một dự án cần cậu hiệp trợ, Hứa Nhạc Sơn đang phụ trách, hắn tay chân không đủ, vẫn luôn thúc tôi đòi người, cậu kịp thời đi qua hỗ trợ đi.”
“Nước nào? Không phải là Nhật Bản đi?” Tôi lo lắng nhíu mày.
“Cậu mới đến vài ngày đã bắt đầu ghét bỏ Nhật Bản rồi, Vinh Vũ đã biết chưa? Công ty bên đó đặt hàng một hệ thống quản lý nội bộ cùng sàn giao dịch đầu tư trực tuyến.”
Trong lòng tôi thoáng lộp bộp, nhưng trên mặt bình thản giải thích: “Em cũng không phải là ghét bỏ Nhật Bản, em không biết tiếng Nhật, sợ không câu thông được lại phiền toái.”
Vinh Vũ không phải chính là sản nghiệp Tần gia sao, nói như vậy, không chừng sẽ có cơ hôi đụng mặt Tần Mộ, hai phụ tử Tần Phủ này nói cho cùng cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết cho dứt khoát, ít nhất không dám đến quấn lấy tôi được nữa, nếu không cứ như xương cá mắc trong cổ họng, chẳng biết ngày nào đó lại ở ngay sau lưng cho tôi một đao.
“Được rồi, vốn là cũng không muốn cho cậu dính dáng đến hạng mục này, tôi với Hứa Nhạc Sơn đã có lời rồi, cậu cứ đi đưa tin đi, làm cho tốt, đừng khiến tôi mất mặt, hắn người này quen thói cay nghiệt rồi, thật nếu làm không tốt, tôi cũng không được yên.”
Hứa Nhạc Sơn quả thật như Trần Bằng nói không hề dễ ở chung, nghe thấy tôi là nhân viên mới vừa tốt nghiệp, bật người gọi điện thoại cho Trần Bằng ngay trước mặt tôi, đặc biệt ầm ĩ phát tiết một trận, này nếu đổi lại là một tiểu tử vừa mới bước chân khỏi cổng trường khác, phỏng chừng không bị dọa đến mất hồn, cũng tức giận đến không được.
Tôi vẫn mặt không đổi sắc nhìn hắn, trong lòng đem Trần Bằng ra mắng gần tám trăm lần rồi, đã biết hắn không tốt đẹp gì, người nào tay chân không đủ, rõ ràng là không có ai đồng ý đến. Cho nên lo lắng lúc trước của tôi không phải là không có căn cứ, thật mẹ nó quá âm hiểm.
Chờ Hứa Nhạc Sơn mắng xong cúp điện thoại, tôi nhẹ gọi một tiếng “Hứa ca“.
Hắn giương mắt nhìn tôi: “… Cậu chính là sinh viên thực tập có điểm khảo hạch A+?”
Tôi bình tĩnh nói: “Phải, nhưng mà cái này cũng không có cái tác dụng trứng gì.”
… Hắn sửng sốt một chút, lập tức sờ sờ cằm, nói: “Rất thú vị, cậu trước xem qua những tài liệu này, bên trong có yêu cầu của đối phương cùng mấy phương án giai đoạn hiện tại, xem xong rồi, tự mình cân nhắc một chút, dự họp buổi chiều sẽ dẫn cậu đi giản án.”
Tôi thở sâu, gật gật đầu, cầm tư liệu rời đi.
Kết quả tư liệu còn chưa có xem được mấy tờ, lại nhận được điện thoại của Tần Viễn, tôi vừa bước vào nhà vệ sinh lập tức điên tiết chửi loạn. Quả nhiên, mọi việc chỉ cần dính líu một chút đến Tần gia, chắc chắn không có cái gì tốt.
“Thạch Sam, nói lời chớ nói quá vẹn toàn, về sau có ngày phải khóc!”
“Khóc cả nhà mày, Tần Viễn mày cũng đừng có cho thể diện lại không cần, mày mẹ kiếp nếu còn tiếp tục gọi đến đây, tao cho mày khóc cũng không còn mặt mũi mà khóc!”
Tôi nắm chặt điện thoại, giận đến muốn đập tường, nếu còn không mau nghĩ biện pháp, dù là bọn chúng không làm được gì, nhưng cứ mỗi ngày bị ghê tởm như thế này ai mà chịu nổi, huống chi hai hàng kia cũng không phải loại đèn cạn dầu, chỉ vì chút cổ phần Tần thị này ruột thịt không nhận, nữ nhi tỷ tỷ của mình cũng xuống tay giết hại được, thật mẹ nó thèm tiền đến điên rồi.
Tôi nhìn điện thoại, bốc lên trong lòng đầy là tức giận, tôi chưa từng nghĩ đến trả thù, bởi vì không muốn phá hỏng cuộc sống yên ổn không dễ gì mới có được hiện tại, nhưng mà đừng chọc tôi đến nóng nảy, tôi có thể giết hết các người, cùng lắm thì ——
Tôi bình ổn hô hấp, điều hòa tâm trạng, tự nói với mình không được hấp tấp nóng nảy, vẫn là dùng biện pháp an toàn một chút, tôi không muốn dính vào mạng người, tôi còn phải bồi Ôn Dương thêm một đoạn đường nữa.