Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 12: Chột dạ


Đọc truyện Sam Trọng Thủy Phúc – Chương 12: Chột dạ

“Em là giấu anh ấy gọi cuộc điện thoại này, anh cảm thấy tình huống như vậy, lại bảo Ôn Dương tiếp nhận sự trợ giúp của em, anh ấy sẽ nghĩ như thế nào? Tình hình này anh ấy tám chín phần mười sẽ cự tuyệt, Lỗi ca anh từ nhỏ lớn lên cùng Ôn Dương, hẳn là hiểu rõ anh ấy hơn so với em.”

“Ôn Dương sao lại nằm viện?”

“Đau dạ dày.”

Trong điện thoại một tiếng thở dài: “Chuyện này trách anh, mấy ngày trước bọn anh đều làm việc thông ngày thông đêm, Ôn Dương căn bản là dùng mạng chiến đấu, bình thường cơm cũng không ăn. Cho nên anh muốn bảo chị dâu cậu đến ít nhất có thể hỗ trợ làm cơm gì đó, kết quả Ôn Dương sợ quấy rầy liền dọn ra ngoài, nói là cùng thuê nhà chung với cậu, anh cũng là về sau mới biết, căn bản không có chuyện đó, vì thế trong lòng anh vẫn luôn không dễ chịu.”

“Cái này cũng không trách anh.” Lời này là thật, làm sao Quan Lỗi biết bạn gái mình lại lén đi câu dẫn Ôn Dương đây?

Tôi sở dĩ tín nhiệm Quan Lỗi, hoàn toàn là bởi vì kiếp trước khi Đỗ Nhu chỉ trích Ôn Dương chiếm tiện nghi của cô ta, Quan Lỗi một câu không nói lập tức đuổi bạn gái đi, chỉ trách cứ Ôn Dương vì sao vẫn luôn không nói. Quan Lỗi lớn hơn Ôn Dương hai tuổi, hai người cùng chơi chung trong một cái sân cho đến lớn, tự nhiên hiểu rõ phát tiểu của mình là người như thế nào.

Nữ nhân kia bất quá là được Ôn Hách bỏ tiền thuê đến ly gián huynh đệ bọn họ, nhìn giống như trò trẻ con, nhưng nếu không phải đã tạo thành tín nhiệm vững chắc, thực khó tránh khỏi ảnh hưởng, tình cảm của bọn họ thật sự rất tốt.

Chỉ là sau lại bởi vì công ty liên tục bị tổn thất nặng nề, khiến cho bọn họ lao tâm lao lực quá độ, mài mòn đi rất nhiều nhiệt tình, Ôn Dương giao công ty lại cho Quan Lỗi, mỗi người đi một ngả, nhưng đây nói thế nào cũng là một loại bảo hộ.

Tính ra, bằng hữu, sự nghiệp, ái tình mà Ôn Dương quý trọng nhất cuối cùng đều bị tôi phá hủy, cũng không biết Ôn Dương đời trước đã tạo cái nghiệt gì, mới gặp phải tôi.

Nhưng mà lần này, tôi sẽ nỗ lực bằng mọi giá, lưu lại hết thảy những gì Ôn Dương muốn.

“Anh nói xem lúc nào đó cũng nên giới thiệu chị dâu đi, mọi người cùng nhau tụ họp một chút.” Tôi gợi lên khóe môi lạnh như băng, từ từ sẽ đến, Ôn Hách, Đỗ Nhu, Lương Mễ… Chúng ta trước xử lý từng người từng người.

Cúp điện thoại, thời điểm trở về vừa vặn thấy Dương Huyên đang kiểm tra trong phòng.

Tôi đi đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy Dương Huyên đang nói chuyện cùng bệnh nhân, cũng không tiến vào quấy rầy, dựa lưng ở vách tường chờ nàng đi ra.

Dương Huyên nhìn thấy tôi, rõ ràng có chút sửng sốt.

Tôi quay đầu, cười gọi một tiếng “Mỹ nữ“.


“Thạch Sam?”

Tôi nhìn nàng, khẽ cười nói: “Cũng đã biết tên tôi rồi, có tiện lưu lại một phương thức liên lạc không.”

Cô nàng tiểu hộ sĩ bên cạnh hi hi ha ha đẩy nàng một cái, “Bác sĩ Tiểu Dương, cô bận thì cứ đi đi, chúng tôi chờ ở phòng 405.”

Dương Huyên nhướng mày nhìn tôi, cười sáng lạn: “Muốn số điện thoại của tôi sao?”

Tôi sửng sốt một chút, nghĩ thầm rằng người này cười thật là đẹp, giống như hoa sen phản chiếu trên mặt hồ, có loại mỹ lệ không tì vết, khó trách Ôn Dương lúc trước thích Dương Huyên như vậy.

Loại bỏ ý tưởng không thích hợp trong đầu, tôi nói: “Tôi chẳng phải vì nghĩ đến bản thân chỉ là người thường, Ôn Dương lại xảy ra vấn đề gì, muốn có một chuyên gia để hỏi thăm, miễn cho tôi luống cuống tay chân lại nháo ra cái chuyện cười gì.”

Dương Huyên “A” một tiếng ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Bình thường chú ý hơn một chút là được, tôi vừa hay có một cuốn sách về bệnh đau bao tử, cậu lấy về làm theo, hảo hảo an dưỡng là không có vấn đề lớn gì, cậu chờ, tôi đi lấy cho.”

Số điện thoại của mỹ nữ quả nhiên không dễ có, không biết Ôn Dương là tán tỉnh như thế nào, sao có thể nói chuyện đến vui vẻ như vậy?

Tôi chưa từ bỏ ý định, đuổi theo: “Sách đương nhiên là không tồi, nhưng sao so được với bác sĩ Dương người thật đây, cô xem tôi cũng không giống người xấu, lưu lại một phương thức liên lạc cho tôi cũng không có gì a, hơn nữa tôi sẽ bảo Ôn Dương mời cô ăn cơm.”

Dương Huyên cũng không thèm nhìn tôi nói: “Vậy cậu sao không đi xin bác sĩ Trần đây, người ta so với tôi chuyên nghiệp hơn nhiều.”

Ha ha… Điều kiện tiên quyết là Ôn Dương phải thích vị bác sĩ Trần đại nam nhân trung niên thô kệch kia a.

“Tôi là cảm thấy chúng ta đều là cùng lứa tuổi, trao đổi cũng thuận tiện.” Thấy Dương Huyên vào văn phòng lấy đồ, tôi liền dựa ở cửa, tiếp tục dây dưa, “Quen nhiều người cũng không phải chuyện xấu, cô dù không tin tôi, cũng phải tin Ôn Dương a, trước hai người tán gẫu đến vui vẻ như vậy, cũng không hy vọng anh ấy có chuyện gì đi.”

Dương Huyên nhét đồ vào tay tôi: “Tôi còn phải đi tuần phòng, không có hơi đâu phí lời với cậu, đi đi.” Nói xong cũng không quay đầu lại đi mất.

Lần đầu tiên tiếp cận mỹ nữ lại là kết quả này, thật sự là đủ thất bại, ủ rũ cầm lấy sách hướng dẫn cấp cứu chữa bệnh, một nét bút xinh đẹp lọt vào tầm mắt, thì ra số điện thoại viết ở mặt trên, tôi bật cười gãi gãi đầu, quả nhiên là một cô gái đặc biệt.


“Tôi không nhìn lầm chứ, Thạch Sam là đang tán gái sao?” Một thanh âm đột ngột vang lên phía sau.

Vừa quay đầu, phát hiện một đám quần chúng cực độ không tiết tháo đang vây xem náo nhiệt. Mặt tôi lập tức chuyển đen, vậy bộ dạng hậu trứ kiểm bì của mình vừa nãy chẳng phải đều bị nhìn hết rồi, đều cái chuyện quỷ gì đây?

(hậu trứ kiểm bì: mặt dày)

Nhân duyên của Ôn Dương quả thật không tồi, có đến bảy tám nam sinh tới thăm anh, về phần nữ sinh sợ là chưa nhận được tin tức, không có ai tới.

Bỏ qua thói nghe lén người khác nói chuyện, đám người kia thật ra cũng không tệ lắm, còn biết mang hoa quả đến. Tôi tự lấy cho mình một quả chuối tiêu, mặt không đổi sắc nghe bọn họ thêm mắm thêm muối bôi vẽ hình tượng của mình, loại thời điểm này càng giải thích, bọn họ lại càng hăng hái.

Ôn Dương nhướng mày, cười như không cười nhìn tôi: “Anh nói, thảo nào một bữa cơm mà ăn lâu như vậy?”

Tôi thiếu chút nữa nghẹn thở, ăn cơm cái gì, tôi đã một ngày chưa có gì vào mồm rồi, nếu không có thể ngồi gặm chuối tiêu ở đây sao?

Tôi quay đầu lại chọn cho mình một quả táo đỏ, không phản ứng anh, về sau sẽ có cơ hội cảm kích ông đây, đến lúc đó hai người còn phải kính rượu ta ơn công phu làm mối của tôi đó.

“Ý của cậu chỉ là một cơn đau dạ dày vặt này?” Vu Dương hỏi.

Tôi không vui, nói như thế nào đây, cái gì gọi là đau dạ dày vặt, cái này mà đau sẽ khó chịu bao nhiêu ngươi biết không? Bao nhiêu ca ung thư dạ dày đều là bắt nguồn từ đau dạ dày đi?

Ôn Dương tựa vào giường, thản nhiên cười cười: “Quả thật không phải vấn đề gì lớn, khiến mọi người phải đi một chuyến, thật sự ngại quá, chờ ngày mai trở về mời tất cả ăn cơm.”

“Em không phải ý này.” Vu Dương liếc mắt nhìn tôi một cái, “Anh không biết tư thế của Thạch Sam kia lúc ấy dọa người thế nào đâu, nguyên cả tầng ký túc xá đều bị dọa hết hồn, ai cũng tưởng xảy ra chuyện lớn gì rồi, em cũng bị sợ theo.”

“Thạch Sam vừa cõng anh xuống lầu liền chạy thẳng ra khỏi trường, cũng không biết tiểu tử này lấy đâu ra khí lực lớn như vậy, kết quả bắt được xe liền tự mang anh đi mất, hoàn toàn không nhớ rõ còn có em, em một mình đứng ven đường trợn tròn mắt, ngay cả các người đi bệnh viện nào cũng không biết.”


Tôi khụ một tiếng, nghiêm trang chững chạc: “Không có gì chuyện gì thì về hết đi, một nhóm lố nhố các cậu rất quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi, nguyên một đám như thế nào lại không ai có chút tự giác vậy? Luận văn đều qua rồi sao, hay là muốn treo, mấy người xứng đáng với tâm huyết giáo dục của thầy cô sao, xứng đáng với cha mẹ ngậm đắng nuốt cay sao, quan trọng nhất là, các người xứng đáng với soái phá thiên tích tôi sao?”

“Mẹ nó, còn tiện hơn cả tôi!” Quách Vũ cắn răng, “Tôi nhịn không nổi nữa, các huynh đệ, có muốn khai đao không?”

“Khụ…” Ôn Dương ho khan một tiếng, “Thời tiết hôm nay không tồi.”

“…”

Mọi người không nói gì nhìn về phía Ôn Dương, mọi ánh mắt đều rành rành biểu đạt một thông điệp: còn có thể kéo xa hơn chút nữa không?

Tôi đắc ý cắn một miếng táo to, ân, thật ngọt.

=================

Thời điểm bảo vệ tốt nghiệp tới, Ôn Dương ở bên cạnh chờ tôi, thứ tự của anh ở đầu tiên, đã hoàn thành trước rồi.

Bảo vệ tốt nghiệp xong, cũng đồng nghĩa chính thức kết thúc cuộc sống sinh viên, đối với rất nhiều người mà nói dịp này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, nhưng đối với kẻ trọng sinh tôi đây, lại chẳng khác gì đi ngang qua sân khấu.

Cùng Ôn Dương đi ra khỏi dãy phòng học.

Rất nhiều sinh viên mặc đồ học sĩ ở trên sân thể dục, tụ thành tốp năm tốp ba, chụp ảnh, đùa giỡn, đuổi bắt, nơi nơi tràn ngập tiếng cười vô tư, ước mơ vội vã tuổi trẻ, tự do tùy ý thanh xuân, đúng là quãng thời gian hoàng kim trong đời.

Vu Dương ôm một đống đồ học sĩ, đứng từ thật xa gào cổ, “Nhanh lên, lại đây thay quần áo chụp ảnh.”

Mọi việc đều không gì qua được kinh nghiệm, tôi cưỡi xe nhẹ đi đường quen thay quần áo xong, bắt đầu giúp Ôn Dương chỉnh lý dây nơ.

Cảm giác tầm mắt Ôn Dương từ phía trên nhìn xuống, tôi có chút không được tự nhiên. Ôn Dương cười nhẹ: “Em thật ra rất có tiềm chất hiền thê lương mẫu.”

Tôi ngẩng đầu muốn trừng anh, kết quả đối diện đôi con ngươi ẩn chứa ý cười kia, trong lòng dâng lên ấm áp vi diệu, khóe miệng nhịn không được cong lên: “Em cũng không nghĩ tới anh lại ngốc như vậy, ngay cả cái…”

Tách Tách —— một tiếng chụp ảnh, tôi và Ôn Dương cùng quay đầu.


“Ha ha —— quả nhiên vẫn là chụp hình đẹp nhất.” Quách Vũ cầm máy ảnh SLR giơ giơ hướng về phía chúng tôi, “Thạch Sam cậu thật sự là ăn ảnh, hai tác phẩm tâm phúc nhất của tôi đều sinh ra trên người cậu.”

Quách Vũ trước kia là dùng di động đi đâu chụp đó, học kỳ này vì để cho cậu khảo nghiên, trong nhà tăng thêm tiền trợ cấp, hiện tại mà nói quả thực mê muội rồi, so trước kia càng nghiêm trọng.

“Tác phẩm trước kia của cậu là cái nào?”

Quách Vũ đi tới, vẻ mặt đắc ý nói: “”Trăng treo đầu ngọn liễu, người ước dưới hoàng hôn a, tôi đã bán cho Giang Ninh rồi, cậu nếu muốn, huynh đệ giảm nửa giá cho cậu, bất quá tấm ảnh này cậu phải trả đủ giá.”

Ôn Dương vươn tay cướp lại đây, nói: “Nghiệm hàng trước, xem xem giá trị thế nào.”

Trong máy chụp hình, hai thiếu niên dưới ánh mặt trời, một người hơi hơi cúi đầu ẩn ẩn cười, trong mắt lộ rõ ôn nhu, mà một người khác lại là ánh mắt tràn đầy tình ý.

Lòng bàn tay đột nhiên nắm chặt, Ôn Dương sẽ không nghĩ đến gì khác chứ, Quách Vũ thần kinh thô này nhìn không ra, khó đảm bảo người khác nhìn cũng sẽ không phát hiện, nếu đổi thành nam nữ, bất kì ai cũng sẽ cảm thấy đây là một đôi tình nhân.

Tôi đoạt máy ảnh, nói: “Tôi mua đứt, không được bán cho người khác.”

Bị đoạt mất máy, Ôn Dương khó hiểu nhìn về phía tôi, nói: “Tham như vậy, anh cũng thấy rất đẹp, có thể mỗi người một tấm.”

Quách Vũ hết sức vui mừng, cong miệng cười nói: “Ha ha —— tôi đã nói tôi có thiên phú, ngày tôi bước lên cấp bậc đại sư không còn xa nữa, không cần cãi nhau, chúng ta ai trả giá cao là được.”

Ôn Dương khoanh tay trước ngực nhìn Quách Vũ đang vênh váo đắc ý: “Cậu còn thật muốn lấy tiền a, Tam Nhi, tịch thu máy ảnh.”

Quách Vũ vẻ mặt hoảng sợ: “Hoàng Thượng, người không thể đối với thần thiếp như vậy, người hiện tại ngày đêm quấn quýt cùng Tam Nhi, không tiếc vì hắn giải tán hậu cung, thần thiếp chỉ là muốn kiếm cho mình chút lộ phí về nhà, đây chính là hồi môn của mẫu thân thần thiếp, tuổi già đều chỉ dựa vào nó sống qua ngày, đều là phi tử của người, người không thể vô tình như vậy a.”

“Nếu là đồ cưới, tự nhiên là thuộc về trẫm rồi.”

“A ta phi, người cũng đã đuổi rồi, còn muốn chiếm đồ cưới của ta, nghĩ thật hay, không có cửa đâu! Còn ép ta, đánh chết ngươi nha đối cẩu nam nam này.” Nói xong Quách Vũ liền muốn xông lên cướp đồ.

Ôn Dương ngăn cản cậu lại, mỉm cười tao nhã, tôi rút thẻ nhớ bỏ vào trong túi, vỗ vỗ khiêu khích Quách Vũ.

Quách Vũ tức đến khó thở, oa oa kêu to: “Ôn Dương không biết xấu hổ, mỗi ngày đều giúp Thạch Sam khi dễ ta, lão Dư đã chạy đi đâu, mau tới đây giúp tôi, tôi bị hai tiểu kỹ nữ này bắt nạt.”

Dư Minh Kiệt bảo vệ đồ án sau tôi, bây giờ mới tay đúttúi quần thong dong bước đến, thấy thế quay quay cánh tay to lớn, “Ai dám khidễ Tiểu Vũ nhà ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.