Đọc truyện Sâm Lâm Mộ Viên FULL – Chương 16
Editor: AJ
Truyện chỉ post tại ajthyj5.wordpress.com.
Vui lòng không reup.
.
Lúc cô gái có tiếng kêu rất phóng đãng nữ tính kia từ trên lầu xuống đi qua trước mặt Tống Chi Hòa không hề nhìn cô.
Tống Chi Hòa đợi phút chốc, Đàm Yến Minh cũng đi xuống.
Trước tiên Đàm Yến Minh đi tới tủ lạnh lấy một bình nước.
“Tống Chi Hòa.” Đàm Yến Minh tới trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống mặt cậu, “Nói chuyện.”
Tống Chi Hòa có hơi không phản ứng kịp, nói cái gì đây? Lần đầu tiên cậu cảm thấy rằng Đàm Yến Minh thật sự đáng ghét, thậm chí còn muốn làm người ta hận nữa.
“… Em không muốn 3P, nói là thế.” Tống Chi Hòa nhịn xuống từng luồng từng luồng khổ sở từ trong lồng ngực kia muốn trôi hết ra bên ngoài, tự giận mình mà mở miệng, “Có điều kỳ thực cũng không đáng kể lắm, nếu anh thật sự muốn… Cũng có thể.”
Cậu không phải không nghĩ tới lời mình đã nói lúc hai người vừa bắt đầu, cậu yêu cầu Đàm Yến Minh chỉ có một mình mình, nhưng bây giờ lời nói đó hiện ra lại rất buồn cười, không chỉ bởi vì Đàm Yến Minh không những không có chỉ một mình cậu, mà càng bởi vì cho dù vậy chính cậu cũng không muốn rời đi.
Cậu cảm thấy sao chính mình lại buồn nôn như thế, nhưng sâu sắc hơn là cảm giác chán ghét bản thân đột nhiên mất đi quyền lợi.*
“Cứ tùy tiện đi.” Cậu có chút đờ đẫn nói bổ sung, “Nhưng bây giờ em hơi mệt, có thể đi ngủ một lát không?”
Nói xong liền muốn đứng dậy.
“Không được.” Đàm Yến Minh đè bờ vai cậu xuống một chút.
Hắn cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng hắn không muốn để Tống Chi Hòa rời khỏi trước mặt mình, hắn cảm nhận được một loại cảm giác như thiêu đốt, từ đầu đến chân đều nôn nóng không chịu được.
“Tại sao?” Tống Chi Hòa thấy như sức lực cứ như bị hút ra hết, căn bản không có tâm tư đối phó với Đàm Yến Minh.
Nhưng cậu bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, mà điều này lại làm tay cậu không cách nào tự kiềm chế được mà run rẩy.
Cậu đột nhiên nắm chặt lấy gối dựa bên cạnh, “Anh dự định muốn em tách ra sao?”
“Đương nhiên không phải!” Đàm Yến Minh bật thốt lên.
“Ồ.” Tống Chi Hòa gật gật đầu, “Vậy phải làm gì?”
Đàm Yến Minh nghĩ, có khả năng Tống Chi Hòa thật sự không quan tâm chút nào.
Nhưng mình rõ ràng đều sắp phát điên mất rồi.
Loại thái độ đối xử như này với Tống Chi Hòa tuy nói là để bảo vệ Tống Chi Hòa có thể bị Đàm Diệu Tinh tổn thương, mà nếu hắn dựa theo ý của Đàm Diệu Tinh có con mới là đảm bảo nhất, tuy vậy hắn không muốn làm, bởi vì cho dù hắn không quan tâm Tống Chi Hòa đến vậy đi chăng nữa, hắn cũng không thể đối với Tống Chi Hòa có sự phản bội thật sự được.
Vậy thì tách khỏi Tống Chi Hòa là tốt nhất, cơ bản Tống Chi Hòa cũng không có vấn đề gì lắm, sau khi tác ra Đàm Diệu Tinh sẽ không có bất cứ uy hiếp nào với Tống Chi Hòa… Nhưng hắn một lần rồi một lần không thể hạ được quyết tâm, vẫn không nỡ bỏ.
Nếu như đêm tất cả mọi chuyện nói ra hết cho cậu biết thì sao? Như thế cũng không cần phải lần nữa chịu đựng sự ủy khuất và dằn vặt chính mình rồi… Nhưng Tống Chi Hòa có thể tiếp nhận được một thế giới rời xa hệ thống pháp luật không, giả như không thể, giả như tình cảm của chính mình và xuất thân không chút quang minh này không được tiếp nhận thì sao, kết quả cuối cùng Tống Chi Hòa vẫn muốn rời hắn mà đi, vậy thì có gì khác biệt đâu.
… Chỉ cần Tống Chi Hòa đối với hắn có một chút quan tâm thôi.
Đàm Yến Minh bỗng nhiên hạ quyết tâm, chỉ cần Tống Chi Hòa đối với hắn có một xíu quan tâm thôi, như vậy hắn sẽ liền kết thúc những hành vi buồn cười này, đem tất cả mọi chuyện đều nói cho cậu biết.
… Cho dù không thể đồng cảm được, chọn rời đi hắn cũng chấp nhận.
“Em đối với anh một chút cảm giác cũng không có, đúng không?” Đàm Yến Minh mở miệng, “Một chút ít cũng không.”
Tống Chi Hòa nhìn Đàm Yến Minh, nhìn thấy toàn bộ tiêu điểm trong tầm mắt đều mất hết rồi.
Cậu không hiểu tại sao lại muốn như vậy, một lần rồi một lần, chưa từng có ai dạy cho cậu yêu là chịu khổ, tại sao sẽ là như thế chứ.
“Không có, cũng sẽ không phát sinh.” Tống Chi Hòa nhắm mắt lại, trong giọng nói có chút khẩn cầu rất khó phát hiện, “Sau này không nên hỏi em những câu thế này nữa.”
Tâm Đàm Yến Minh trong phút chốc như đã mất đi.
Hắn cung nhắm mắt lại, có điều rất nhanh liền mở ra.
… Nếu đã thế, vậy thì cứ tiếp tục bên cạnh anh đi.
“Được.” Đàm Yến Minh cười rất nhẹ, “Anh sẽ không hỏi nữa.”
Tống Chi Hòa bị một lớp màn mỏng manh nơi mí mắt cách trở đi tầm nhìn, làm cho cậu không nhận ra được vẻ mặt không ẩn giấu được bên dưới sự tàn nhẫn của Đàm Yến Minh lúc này.
Hai trái tim cùng lúc như bị gác trên bếp lò rực lửa, lại không có ai muốn bước xuống trước tiên.
Tống Chi Hòa đang ngủ, Đàm Yến Minh liền đứng một phút chốc, bình nước được cầm trên tay không những không được mở ra mà còn hơi biến dạng.
Hắn ý thức được Tống Chi Hòa đang ngủ, vì vậy cầm thảm đắp lên che cho cậu.
Tống Chi Hòa ngủ không bảo lâu, khả năng chưa tới một tiếng cậu đã bỗng nhiên tỉnh dậy.
Dì Hồ đã làm xong cơm nước bưng lên, nhìn cậu vẫn còn đang nằm mở to mắt mê mê trừng trừng, không khỏi cười cười: “Tiểu Hòa, tới ăn cơm đi.”
Tống Chi Hòa cúi đầu nhìn chăn mỏng trên người mình một chút: “Cảm ơn dì Hồ.”
“… Cảm ơn cái gì?” Dì Hồ ngẩn người, đang muốn nói cái gì đấy, Đàm Yến Minh từ thư phòng bước xuống, không biểu tình gì liếc mắt nhìn dì Hồ một cái.
“Chăn ạ.” Tống Chi Hòa cười cười với dì Hồ, là loại cảm kích thật lòng, giống như không phải vì dì Hồ giúp cậu đắp chăn, mà là đã giúp hắn khó khăn gì lớn lao lắm.
“… Úi, trời à.
Không có gì.” Dì Hồ do do dự dự đáp ứng, còn muốn nói gì nữa, bỗng nhiên nghe được một tiếng chó sủa từ xa vọng đến đây.
“Hund.” Tống Chi Hòa dở chăn, mở tay ra đón Hund.
“Gào gừ.” Hund rất thân mật nhảy lên trên người cậu, liếm lung tung, lông chó bay bay cùng với mái tóc rối tung của Tống Chi Hòa cơ hồ quấn lấy nhau.
“Đừng ôm, nó mới từ ngoài về, bẩn hết rồi.” Đàm Yến Minh nhàn nhạt nói, “Đi rửa tay, ăn cơm.”
Tống Chi Hòa không lên tiếng, chơi với Hund một lúc mới đi rửa tay.
“Dì Hồ.” Đàm Yến Minh uống ngụm nước, đối với dì Hồ đang bới cơm nở nụ cười.
“Sao rồi?” Dì Hồ ngừng tay.
Đàm Yến Minh nhìn dì Hồ, cảm xúc như gió bão ấp ủ bên trong con ngươi màu đen làm dì Hồ sợ hết hồn.
Tới lúc nhìn kỹ lại, Đàm Yến Minh liền chuyển đầu đi.
“Sau này không cần nói chuyện vớ vẫn với Tống Chi Hòa nữa.”
Dì Hồ tỉnh tỉnh mê mê suy nghĩ một chút mới hiểu được —- không cần nói chăn là hắn đắp, không cần nói tới sự quan tâm trầm mặc trong đó làm gì.
Nhưng tạo sao lại vậy chứ, bà vẫn không biết rõ, rõ ràng trong mắt Yến Minh tất cả đều là đứa bé kia.
Bà không nghĩ ra được, nhưng vẫn đồng ý.
Tống Chi Hòa rửa tay xong, đến ngồi ở một bên khác bàn ăn trầm mặc ăn cơm..