Sai Loạn Hồng Trần

Chương 19


Bạn đang đọc Sai Loạn Hồng Trần FULL – Chương 19


Hành lanh kia rất dài, quanh quanh co co, thật không biết chỗ nào mới là điểm cuối của nó.
Lại là một buổi chiều, Giang Ngọc theo hoàng đế sau khi ra ngoài thì không tự chủ được tiêu sái đến đây.
Nàng nhớ đến ngày hỗn loạn hôm qua, nữ tử cởi mở kia cùng chơi đùa với Linh nhi nghịch ngợm! Giang Ngọc không khỏi lắc đầu cười, thầm nghĩ: không biết nàng ấy hôm nay lại có thể đến hay không…
Ngày hôm nay gió rất lớn, không giống như hôm trước ôn phong noãn dương*, mùa đông sắp tới rồi, kinh thành phồn hoa này trong thành bốn mùa hết sức rõ rệt.
– Công tử hôm nay e rằng đã đến muộn!
Một thanh âm tựa như chim hoàng oanh từ phía sau Giang Ngọc vang lên.
Giang Ngọc ngoảnh đầu lại trông thấy cách đó không xa một nữ tử đang ngồi ngay ngắn trên bậc thềm, vẫn là một thân thanh sắc toái hoa y, vẫn là dáng cười vô cùng xinh đẹp.
Trong lòng Giang Ngọc ngạc nhiên vui mừng, nghĩ rằng nàng ấy sẽ không đến, nhưng nàng lại xuất hiện trước mặt, còn có Linh nhi khả ái kia ở cách nàng không xa tự mình vui sướng tiêu khiển trên bãi cỏ vàng.
Nữ tử nhìn về phía Giang Ngọc đang ngạc nhiên, cười nói:
– Có hẹn với nhân gia Linh nhi mà rốt cuộc lại không đến đúng hẹn, ta chính là cùng Linh nhi đợi ngươi rất lâu ~!
Giang Ngọc lấy lại tinh thần, nét mặt cũng mang dáng tươi cười tiêu sái đến ngồi xuống bên cạnh nàng, quay đầu nhìn dung nhan diễm lệ kia, nói:
– Ta tưởng cô nương sẽ không tới.
Nữ tử bất mãn liếc mắt nhìn nàng một cái nói:
– Đúng là không muốn đến, nhưng thân thích của ngươi mỗi ngày không thể không đến nơi này chơi đùa một trận, nghĩ là các ngươi thông đồng tốt lắm.
Giang Ngọc sang sảng cười lớn, nhìn về hướng tiểu bạch thỏ cách đó không xa kia đáp:
– Nguyên lai vẫn là nhờ có Linh nhi a ~! Haha, haha….
Trên bầu trời ánh mây nhẹ nhàng bay, thái dương theo áng mây di động cuối cùng e thẹn lộ ra nửa khuôn mặt tươi cười, bầu không khí rốt cuộc cũng có nhiệt độ ấm áp.
Hai người tùy ý trò chuyện, nói những chuyện thú vị của Linh nhi, nói về những tin đồn thú vị ngày đó, nhưng không bao giờ nói tất cả mọi thứ về cả hai.
Giang Ngọc nhìn khuôn mặt tươi cười của nữ tử kia, yếu ớt nói:

– Ngươi có thể cảm giác được sự cô đơn sao? Ta cũng có lúc cảm thấy bản thân rất cô độc, bất lực, có đôi khi ở trong lòng hết lần đến lần khác hỏi thượng thiên, vì sao lại để cho ta xuất hiện trên đời này, nếu như ta chưa từng xuất hiện, chắc chắn mọi người có thể rất tốt, rất tốt….
Nữ tử nhìn nụ cười nhợt nhạt, thay vào đó đổi lại là đồng mệnh tương liên khổ sở trong lòng.
Nàng nhìn lên bầu trời khẽ nói:
– Làm người rốt cuộc có rất nhiều điều bất đắc dĩ không biết làm thế nào, chúng ta đều không phải là vì bản thân đang tồn tại, mọi việc đều phải thông suốt hơn.
Hai người ngây ngốc nhìn nhau, Giang Ngọc không rõ bản thân vì cái gì lại tín nhiệm nữ tử xa lạ này như vậy, mà giống như cố hữu ( bạn cũ), như tỷ muội tín nhiệm nhau.

Tại trước mặt nàng, nàng không cần bất cứ vẻ ngụy trang cùng tâm kế nào, chỉ cần làm theo trái tim là được rồi.
Nữ tử chậm rãi thu hồi minh mâu ( đôi mắt sáng), cúi đầu dùng thụ côn một nét lại một nét họa.Nàng thích nam nhân thành khẩn thẳng thắn này, bất luận là ai cũng chưa từng ở trước mặt nàng tháo xuống bộ mặt giả dối, mà người đó đối với mình nói rất nhiều tâm sự.

Nỗi lòng ấy cũng là chạm đến vết thương của bản thân, khiến cho nàng hồi tưởng rất nhiều, rất nhiều, bản thân chẳng phải là cùng người kia nếm trải sự đấu tranh nỗi thống khổ giống nhau sao!
Gió lại lớn, tiểu bạch thỏ dường như chơi đã mệt, nhảy từng bước từng bước trở lại bên cạnh nàng kia, nhu thuận cọ cọ vào mắt cá chân của nàng.
Nữ tử ôn như nhìn Linh nhi làm nũng kia, nhẹ nhàng ôm nó vào lại trong lòng, cưng chiều vuốt ve bộ lông toàn thân trắng tinh của nó, nét mặt ấy rất giống từ mẫu đích thực yêu mến.
Trong mắt Giang Ngọc dần dần mờ đi, nàng giơ tay lên cũng thương yêu vỗ nhẹ lên đầu bạch thố, ôn nhu nói:
– Nó thật ngoan ngoãn ~!
Nữ tử ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc, khẽ cười đáp:
– Nó chẳng qua là mệt rồi mới có thể quay lại bên cạnh ngươi, nếu như không mệt nó mới mặc kệ ngươi ~!
Giang Ngọc bị nhu tình* ấy cảm hóa, tay nàng nhẹ trượt xuống, tự nhiên xoa nhẹ lên ngọc thủ xinh xắn, nhưng vô cùng lạnh lẽo.
Nữ tử bất động, mặc cho nàng nắm lấy, cảm giác kia rất thân thiết, ấm áp.
Giang Ngọc đem đôi ngọc thủ lạnh buốt nhẹ nhàng đặt trên mặt mình, ôn nhu nói:
– Rất lạnh phải không?

Nữ tử khí sắc vẻ mặt ửng đỏ, quay sang hướng khác nói:
– Tàm tạm ~
Giang Ngọc lắc đầu nói:
– Vì sao vẫn còn lạnh như vậy?
Nữ tử mỉm cười nói:
– Tay của ta lúc nào cũng lạnh giá như vậy.
Giang Ngọc thương xót đem nàng ôm chặt vào lòng, muốn hảo hảo an ủi người đáng thương giống như mình.

Nghĩ nàng cũng là một nữ tử có số mạng khổ, bị phu quân của mình vứt bỏ tại đây trong hậu cung rất oán hận, các nàng đều cô độc và bất lực như thế.
Nữ tử ngoan ngoãn, dịu dàng mặc cho nàng ôm, trong lòng lan ra một mùi xạ hương yếu ớt, khiến tâm tư nàng buông xuống hết thảy mọi đề phòng.
Các nàng cứ ngồi như vậy, giống như một đôi phu phụ trẻ dựa sát vào nhau.
Trong hoàng cung chỗ nào cũng là một mảng âm thanh ồn ào, chỉ có nơi này có thể xem như là nơi bồng lai tiên cảnh duy nhất, nó không có nửa phần tạp sắc ( tình cảnh hỗn loạn) đến để gây xáo trộn.
Ngày dần dần tối lại, các nàng đều biết là thời điểm để nói lời chia tay.
Nữ tử chậm rãi đứng dậy, lưu luyến không rời nói:
– Ta phải trở về đây ~!
Nam tử cũng đứng dậy nhìn nữ tử đẫy đà mà mỹ lệ kia, giơ tay từ từ nâng cằm của nàng lên, tình ý dạt dào, đáp:
– Thực sự ta không muốn xa cách ngươi, ngươi và ta tựa như hình bóng ở tại thâm cung này, chúng ta mà chia lìa đều thấy rất cô đơn.
Nữ tử cũng đưa tay cẩn thận xoa nhẹ lên khuôn mặt tuấn mỹ ấy, cảm giác mịn màng tinh tế, thực không như những nam tử khác thô ráp du nị*.
Nam tử ôn nhu cúi đầu khẽ hôn lên hương thần màu hồng phấn, đó là hương thơm ngọt ngào.

Nữ tử mãnh liệt đáp trả, đó là đòi hỏi, là yêu cầu, là tình yêu.

Nàng yêu mến nam tử này, bởi vì các nàng giống nhau đều bất lực, cô đơn, các nàng đều cần phải an ủi lẫn nhau.
Linh nhi đang ngủ say bị động tác của hai người đánh thức, lanh trí nhảy xuống từ trong lòng của nữ tử chạy đến bên cạnh chơi đùa.
Nam tử tay nhẹ nhàng đắm chìm trong say mê ôm ở phía sau lưng, cũng nhiệt tình hưởng dụng, nàng chưa từng thử qua cái hôn mãnh liệt như vậy.
Nàng kia kỹ xảo đích thực thành thục, khinh điêu, khiến nàng muốn ngừng cũng không được.

Trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn, kia giống như là sự an ủi nàng mong muốn đã lâu.
Trong đầu nàng dần hiện ra nữ tử thương tâm mà khóc chính là ” Diễm nhi ~” nàng hờ hững gọi.
Nữ tử nghe được tiếng kêu hời hợt ấy, dừng lại tất cả sự xâm chiếm, mở to đôi mắt tràn đầy tình cảm.

Bi thương nói:
– Người nọ gọi là Diễm nhi ~! Haha, tên hay~!
Giang Ngọc bất mãn cau mày, cũng mở to song đồng đầy hỏa nhiệt, hai mắt khẩn cầu nhìn nàng, đáp:
– Xin người đừng nhắc đến nàng ~!
Nói xong lại hôn mạnh lên hồng thần mềm mại.
Không biết từ đâu chạy đến một tiểu miêu ở đó kêu ” Meo meo ~ meo meo ~”
Ánh trăng lại từ từ hiện ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng ngân bạc tỏa ra khắp nơi, nơi nào cũng hiện ra rõ ràng tĩnh mịch lạnh lẽo.

Chỉ có một góc ánh trăng là sắc xuân dạt dào, mọt cõi thần tiên.
Nam tử nặng nhọc thở hổn hển, nàng đã mất đi lí trí, nàng nhẹ nhàng cởi chiếc váy màu xanh muốn tiếp tục đòi hỏi.
Nữ tữ lại rất nhanh ngăn lại bước xâm chiếm tiếp theo của nàng, nàng hít thở gấp gáp u oán nói:
– Không được, chúng ta không thể, ngươi u mê rồi ~

Nam tử nhắm mắt lại, nàng minh bạch, các nàng đều là dạng người giống nhau,cũng đều có thân phận và sứ mệnh như nhau.
Nam tử gật đầu, thất vọng ly khai khỏi người nữ tử, một mình cô độc ngồi xuống trên bậc thềm lạnh buốt kia.
Nữ tử không đành lòng nhìn nàng thất vọng, dịu dàng di chuyển vào trong lòng nam tử, kéo ngọc thủ vòng qua cổ ngọc duyên dáng kia, nói:
– Không nên đau lòng, cuối cùng sẽ có người hảo hảo yêu ngươi, hãy tin ta~
Nam tử không đồng ý cười đáp:
– Có thể sao? Sẽ không có, ta không cần.
Nữ tử ngờ vực nhìn phía nam tử,khẽ vuốt lên khuôn mặt phiếm sương trắng u oán nói:
– Thế nào lại không cần!
Nam tử cười xấu xa đầy tà khí nói:
– Ta chỉ cần ngươi~!
Nói xong lại trêu đùa trên thân thể yêu kiều của nàng kia~.
Lại một trận vui vẻ nói cười, vang vọng rất lâu ở nơi lâm viên trống trải….
Thời khắc tươi đẹp cuối cùng cũng phải kết thúc, các nàng giống như là đôi nam nữ thâu tình ( yêu vụиɠ ŧяộʍ), không lâu sau, nữ tử cũng lưu luyến ly khai khỏi bạch y nam tử, cả hai đều trở lại cuộc sống của mình.
Giang Ngọc tựa như linh hồn vừa mới tách khỏi liền ôn tồn trôi về nơi thánh địa, các nàng hẹn ước mai đây sẽ gặp lai.
Điều đó khác với cái nàng chờ đợi, hướng đến ~!
Các nàng hiểu rõ đối phương chẳng qua là một người khác qua đường mà thôi, nhưng đều quản không được tâm tư bề bộn không dứt kia, chỉ cần an ủi trong nháy mắt là được rồi!
Các nàng giống như một đóa hồng nở rộ, cuối cùng cũng sẽ có thời khắc héo tàn.
Chú thích:
ôn phong noãn dương: gió ấm ánh mặt trời ấm áp
nhu tình: tình cảm dịu dàng
nị: nhiều dầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.