Bạn đang đọc Sai Loạn Hồng Trần FULL – Chương 13
Mọi người không lâu sau liền bắt kịp hai người Giang Ngọc, lúc này Nam Cung Phi đã tỉnh dậy.
Giang Ngọc thấy hắn lờ đờ vô thần nhìn ra xe, thì bình thường ân cần hỏi thăm sức khỏe vài câu, thấy hắn xa cách, sau đó vì thân thể vẫn còn khó chịu, cũng không nói thêm điều gì.
Nam Cung Diễm nhu thuận quay lại bên trong xe ngựa, nhưng đôi mắt to long lanh vẫn luôn nhìn thiếu niên tuấn sảng ngoài cửa sổ kia.
Ban đêm, mọi người cũng đều tranh thủ đến Giang phủ dịch quán nghỉ ngơi.
Rốt cuộc cũng có một chỗ ngủ bình thường, 7 người mỗi người đếu có một phòng thượng đẳng riêng, đêm trước chịu đựng sự đày đọa, mọi người đều giống như đến được thiên đàng đều đi ngủ sớm.
Giang Ngọc sai người chuẩn bị một đại dũng ( thùng tắm lớn) thanh thủy ( nước trong) ấm áp bên trong phòng, chốt cửa chính và cửa sổ lại kĩ càng rồi tự mình thanh tẩy một chút.
Hôm nay thấy một cái đầm nước sông, vài thác nước, thật muốn lập tức thống khoái nhảy vào giữa tiên thủy chơi đùa một phen, đáng tiếc là nguyện vọng này vô cùng xa xỉ, rất không phù hợp với Giang Ngọc.
Sau khi tắm xong Giang Ngọc bỗng nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái tỉnh táo, hoàn toàn không buồn ngủ.
Nàng mặc y phục, lại dùng tấm vải mềm lau khô mái tóc, đội ngọc quan lên, liền đi ra khỏi cửa phòng.
Khi đi qua gian phòng của Nam Cung Diễm thấy bên trong vẫn đèn đuốc sáng trưng, nghĩ là nàng vẫn chưa nghỉ ngơi, định gõ cửa phòng nàng cùng hàn huyên một chút cũng tốt.
Liền đưa tay gõ cửa, không ngờ tay vừa đụng vào cửa gỗ kia, cánh cửa rốt cuộc lại két két tự mở ra.
Giang Ngọc đang khó hiểu, cũng không suy nghĩ nhiều bước đi vào bên trong, một cổ mùi thơm ngát xông vào mũi, đó là hương hoa thanh du phượng yêu thích của Giang Ngọc, trong phòng vụ khí mờ ảo, hương hoa tứ phía, hương khí kia làm người say mê.
Giang Ngọc ngơ ngác nhìn về phía trước, tại nơi vụ khí tụ hội đứng ở giữa một trường phát nữ tử dáng người uyển chuyển, mỹ nhân nọ nhắm hai mắt, trong tay cầm một bát thanh thủy hoa toàn thân từ từ ngã xuống nước.
Mà nàng ấy không đầy một bước chân, chỉ thấy thanh thủy do trường phát chảy xuống tựa như phi lưu bộc bố giữa bạch thiên từ lâu đã khiến người khác mê mẩn.
Thanh thủy theo cổ ngọc chảy xuống, chảy xuống nơi song~phong ( đỉnh) đẫy đà chắc nịch, chảy đến dáng dấp thướt tha thon thả, lại chảy về xuống đôi chân ngọc trắng hồng tiêm tế kia, đến chỗ nào chỗ đó đều dâng lên một mảng trơn lóng lánh.
Giang Ngọc nhìn đến ngây dại, hắn không biết phản ứng như thế nào, chẳng qua là nhìn chăm chú không biết chán, lòng của nàng đang cuồng loạn, giống như bên bờ của sự tan vỡ.
Giang Ngọc nàng gặp qua rất nhiều lỏa nữ tử.
Thể,khi nàng ở nơi làm ăn, bình thường không thể không cùng những loại khách nhân khác nhau đi đến một vài chỗ hoa nhai liễu hạng, nơi phong nguyệt.
nơi ấy đích thực dâm ca vũ đãng vũ nhiều không đếm xuể, mà những nử tữ xinh đẹp kia trang điểm dày ăn mặc ít và chỗ nào cũng là lõa thể, còn mặc cho ngươi tiện tay sờ mó vuốt ve, thế nhưng những nữ nhân son phấn xinh đẹp ấy lại chưa từng khiến Giang Ngọc nàng cảm thấy hoảng hốt như vậy.
Dáng người nữ tử giữa yên vụ rất đẹp, xinh đẹp không chỗ nào có thể chê trách, cho dù là ai cũng tìm không ra nửa phần khiếm khuyết.
Vóc dáng nữ nhân Giang Ngọc nàng tất nhiên là tương đối biết rõ, nhưng không có một nữ nhân nào có thể cùng so sánh với mỹ nhân trước mắt, trường phát ngang gối đen nhánh, giống như tơ lụa trơn bóng tinh tế bám vào phía sau lưng mỹ nhân.
Giang Ngọc chợt nhớ đến tuyệt sắc nữ tử ở trong mộng, lại cùng mỹ nhân này rất giống nhau.
Nữ tử đang lâm dục lúc này cảm thấy có người đi vào, nói nhỏ:
– Xuân nhi, nhanh lên một chút lại đây giúp ta lau khô cơ thể, ta có điểm lạnh.
Giang Ngọc cuối cùng lấy lại thần trí, xoay người muốn bỏ chạy.
Lúc này, chợt nghe ngoài cửa một trận cước bộ và tiếng nói, Xuân nhi ở cửa cùng một nha hoàn khác nói chuyện:
– Thật sự cảm tạ Mai tỷ giúp đun nước nóng, nếu không quận chúa nhà ta không đủ nước tắm rồi.
Giang Ngọc ở một góc cửa, thầm nghĩ: thế nào loại yếu sự tình này lại để mình gặp được, vậy có thể như thế nào cho phải a? ra cũng không đúng, vào cũng không được, nghĩ đến Giang Ngọc nàng chưa từng gặp phải loại nan đề này, hôm nay thật sự là hiếm thấy.
Mỹ nhân giữa thủy vụ kia dường như cảm thấy sự bất thường, vội vàng mở đôi mắt đang nhắm nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một bạch y nam tử đang đứng ở không xa môn khẩu ngơ ngẩn nhìn mình.
Trong lúc hoảng sợ nàng không quen cầm y phục che lại, chỉ hé miệng, muốn lớn tiếng gọi người.
Giang Ngọc thấy mỹ nhân kia cả kinh muốn mở miệng la lên, điều này thật kinh khủng!!!
Giang Ngọc cũng không cố bỏ đi, Giang Ngọc thi triển khinh công bước chân phi thân đến trước mặt mỹ nhân đang hoảng sợ, nhanh chóng che cái miệng sắp mở ra, cúi xuống bên tai nàng nhẹ giọng thì thầm:
– Đừng la, ta là Giang Ngọc.
Nam Cung Diễm khuôn mặt sợ hãi trắng bệch hoang mang liếc nhìn khuôn mặt phía bên tai, kia, kia thật sự là khuôn mặt tuấn tú Nam Cung Diễm nàng vẫn hết lòng cảm mến.
Nam Cung Diễm thầm nghĩ: Này là có chuyện gì, nàng, ngọc ca ca của nàng thế nào lại ở chỗ này.
Hơn nữa nàng vẫn lõa thễ như thế này đích thực xấu hỗ, thiên a! Nàng thật muốn điên rồi ~
Giang Ngọc thấy nàng hình như có điểm trấn tĩnh, thì lại nhẹ giọng nói:
– Ta không biết quận chúa đang mộc dục,ta quả thực vô tình mạo phạm.
Chúng ta nghìn vạn lần không thể bị người khác trông thấy, bằng không sẽ hủy hoại danh tiết của quận chúa, ta ẩn nấp trước được không?
Giang Ngọc nhìn vào đôi đào hoa nhãn to tròn hỏi ý kiến.
Nam Cung Diễm nháy mắt mấy cái tựa như tán thành ý kiến của Giang Ngọc, lúc này Giang Ngọc mới cẩn thận buông nắm tay ra.
Nàng nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm một chỗ ẩn nấp, đáng tiếc là chỗ này nào có chỗ để trốn a.
Thủy dũng, đi đến chỗ thủy dũng, Giang Ngọc cúi đầu nhìn thủy dũng kia, ai ~ không được, thủy dũng ấy nước chỉ có nửa thùng, bảo nàng lớn như vậy làm sao có thể vào trong đó.
Giang Ngọc lúc này cấp bách đã muốn khóc ~ nếu để cho Nam Cung Phi sớm biết được! Không phải là ngày chết của Giang Ngọc ta sao!
Nam Cung Diễm cũng là vô cùng lo lắng, nàng cũng tìm một vòng gian phòng, thật không biết đem cái vật to lớn này giấu đi chỗ nào? chợt quay đầu nhìn thấy tiểu tú sàng, vội đưa tay chạm vào cánh tay Giang Ngọc, dùng nhãn thần đưa về hướng trên giường.
Giang Ngọc minh bạch ý tứ của Nam Cung Diễm, nhanh chóng ôm lấy Nam Cung Diễm đang lõa thể (bạn chân tử lập đi lập lại khiến ta xấu hổ a~ TT^TT), cùng chui vào chiếc chăn trên giường.
Những loại sự tình do sự cố này phát sinh cũng chỉ là trong nháy mắt, hai nha hoàn kia vừa trò chuyện, vừa cùng nhau khiêng mộc dũng mở cửa vào phòng, thấy quận chúa không mộc dũng lại sớm lên giường nằm, trong lòng thấy quái lạ nói là:
– Quận chúa sao nhanh như vậy đã tẩy rửa xong rồi, ta cùng Mai tỷ tỷ mới vừa đun được một thùng nước nóng đến đây, quận chúa tẩy lại một lần nữa đi.
Nam Cung Diễm không được tự nhiên quay đầu nhìn phía Xuân Nhi nói:
– Không tẩy nữa, cũng đã tẩy xong rồi, ta buồn ngủ, các ngươi lui xuống trước đi.
Xuân Nhi hơi giật mình nhìn mái tóc vẫn còn ướt sũng của quận chúa nghi hoặc nói:
– Quận chúa, tóc người còn chưa lau khô mà, ta giúp ngươi lau khô đi.
Nói rồi tiến đến.
Nam Cung Diễm vội nói:
– Không cần, mệt mỏi cả ngày, các ngươi cũng sớm lui xuống nghỉ ngơi đi.
Một hồi nữa ta tự mình lau.
Xuân nhi thấy quận chúa nói dứt khoát, cũng chỉ hảo cùng Mai nhi lui xuống.
Thầm nghĩ: Có phải là do bản thân làm việc quá chậm, khiến cho quận chúa mất hứng không? Lần sau nhất định phải nhanh lên một chút mới được, cũng không biết hôm nay người nào làm khó dễ Xuân nhi nàng, nhất định cùng quận chúa một ngày không tắm, khiến cho trù phòng một chút nước nóng cũng không có, hại Xuân nhi nàng đun hết lần này đến lần khác! Nghĩ đến nóng nảy mà sinh bực bội.
Giang Ngọc vẫn cong người ở trong chăn, tâm cũng nhảy lên cổ họng, cũng không dám thở mạnh.
Tay nàng vẫn còn vô thức bao bọc lấy thân thể đích mềm mại kia.
Lúc này nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa rốt cuộc mới giải tỏa tâm tư, thở ra một hơi thật dài.
Chợt nghe thanh âm trên đầu:
– Mọi người đi rồi, ngươi, người còn muốn ôm tới khi nào? Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn khinh bạc ta đến khi nào?
Giang Ngọc nghe vậy mới thức tỉnh, tư thế nàng thập phần bất nhã, chỉ thấy hai tay nàng gắt gao bao bọc lấy thân thể tuyệt mỹ mềm mại ấy, chủy và mặt lại dán vào chỗ mềm mại – chính là ngực.
Bộ phận kia!!! cảm thấy hương vị ngọt ngào trơn nhẵn.
Giang Ngọc đỏ mặt kéo một góc chăn lên ngồi dậy, nhìn khuôn mặt vẫn đang nằm ở trên giường ở bên cạnh kia không mỹ nhân của nàng,song nhãn dường như đã chảy ra lệ thủy.
Nàng luống cuống, nàng đã làm cái gì, nàng thực sự đáng chết ~ danh tiết nữ nhân làm sao có thể để nàng hủy hoại như thế.
Giang Ngọc khẽ ôm lấy thâm thể mềm mại yếu ớt đang chảy nước mắt kia, thân thể nàng vì sợ hãi mà run rẩy, toàn thân lạnh buốt.
Giang Ngọc thương xót đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng lau đi lệ châu lóng lánh nọ.
Yếu ớt nói:
– Đừng khóc, là ta không tốt, đều do ta, đều do ta ~ ngươi đánh ta đi! Mắng chửi ta đi! Chỉ cần ngươi không khóc là tốt rồi!
Nam Cung Diễm nghe xong lời nói êm ái của nàng, dường như muôn vàn ủy khuất đều tuôn ra, xoay đầu vùi vào trước ngực Giang Ngọc khóc càng dữ dội.
Giang Ngọc luống cuống tay chân, nàng không biết làm gì bây giờ mới thể khiến nàng ngừng khóc, buộc lòng phải ôm chặt lấy nàng.
Nàng sợ nàng thất vọng, lại đem người trong chăn ôm càng chặt.
Nàng xoa nhẹ phía sau lưng mềm mại của mỹ nhân kia, muốn cho nàng bình phục.
Nam Cung Diễm rốt cuộc khóc đủ rồi, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn phía khuôn mặt lộ vẻ lo lắng của Giang Ngọc, nàng cảm giác trên mặt một trận nóng hổi, các nàng rốt cuộc đang làm gì đây??? Nam Cung Diễm đỏ mặt lại tựa đầu vùi vào trong lòng ngực nóng hổi kia, dù sao cũng không biết phải đối mặt thế nào, cứ dứt khoát không đối mặt là được rồi!
Giang Ngọc thấy nàng rốt cuộc cũng ngừng khóc, cuối cùng cũng yên tâm.
Nhìn nàng lại vùi khuôn mặt hướng vào trong ngực, sợ nàng ngạt thở không tốt, liền kéo nàng lên ôm lấy, để nàng có thể tựa vào giữa khủy tay của mình, nhìn vào khuôn mặt nàng.
Ánh nến lập lòe, rọi vào khuôn mặt của mỹ nhân vừa tắm xong, Giang Ngọc bị đôi hắc đồng ai oán kia nhìn chằm chằm nên có chút khẩn trương, nàng vô thức dời đôi mắt, muốn hướng về phía khác.
Rồi lại nhìn thấy hồng thần của mỹ nhân kia.
Tim của nàng đập rất nhanh, thiên a! Nàng đang làm cái gì???
Nhãn thần thiếu niên nọ vẫn đục yêu khí bên tai Nam Cung Diễm nói nhỏ:
– Diễm nhi, Diễm nhi, ta sẽ chịu trách nhiệm chính là ta sẽ chịu trách nhiệm ~
“Ngươi” thân thể yêu kiều mỏng manh kia khe khẽ phát ra một chút thanh âm, nhưng sau đó lại bị hương vị ngọt ngào của cái hôn nhẹ chiếm lấy.
Đôi môi ấy quyến rũ mềm mại, nhưng bá đạo dị thường.
Giang Ngọc đã mất phương hướng, chỉ theo bản tính của hỏa nhiệt đòi chiếm lấy đóa hoa phân phương* thanh điềm kia, nàng không biết đây có xem như là tình yêu, nhưng nàng xác định hiện tại nàng chỉ muốn hảo hảo yêu nàng ấy.
Tay này khẽ đỡ trên bộ ngực thơm tho của mỹ nhân ấy, kia thật là mềm mại ~ nàng khẽ hôn xuống, hôn lên búp hoa hồng phấn nhạt kia, nghe tiếng thở gấp trong lòng ngực kia vạn phần kích động.
Nguyên nhân là vì thân phận, nàng chưa bao giờ được giống như những hài tử nhà khác hấp nhũ qua sữa, nàng đối với chỗ ấy bản năng nguyên thủy tràn ngập lòng hiếu kì.
Nàng chưa bao giờ phát hiện bản thân lại tham luyến sự mềm mại kia, mềm mại quả thực là mềm.
Bộ ngực, nàng như hài nhi cũng như thế đem khuôn mặt tuấn tú vùi vào nơi song kia.
Ở giữa đỉnh, liếm lên nhẹ nhàng, hấp nhũ.
Nam Cung Diễm bị Giang Ngọc khiêu khích.
Khiến cho không thể kiềm chế được, toàn thân nàng đỏ bừng, yếu ớt thở gấp.
Đối với sự khinh bạc của người nọ nhưng không có nửa phần ngăn cản.Một trận tê dại mềm yếu dị thường rung động truyền đến toàn thân của nàng, Diễm nhi rốt cuộc kìm lòng không nổi thấp giọng đau xót kêu lên:
– Xin, xin ngươi, Ngọc nhi, đừng, đừng như vậy.
Giang Ngọc nghe lời nói của mỹ nhân kia tức khắc ngây người, ý thức nàng một mảng kinh ngạc đến ngây người, nàng đang làm cái gì! Điên rồi sao……