Đọc truyện Sai Lầm Nối Tiếp – Chương 24
Hồ Khiên Dư tham gia cuộc họp xí nghiệp Gia Phong, tôi không đi theo.
Lý Huy Trạch hẹn tôi gặp mặt ở nhà riêng, anh ta nói cho tôi biết, cuộc đấu giá buổi chiều, anh ta sẽ tham dự, không phải dưới danh nghĩa cùng một tập đoàn với Lý Triệu Giai, mà dưới danh nghĩa công ty tư nhân của mình. Như vậy có nghĩa là, Lý Huy Trạch đã quyết định tham gia vào cuộc đấu này.
“Có lẽ chúng ta có thể hợp tác.”
Tôi cười: “Bây giờ tôi làm việc cho Hồ Khiên Dư, anh làm như vậy chẳng phải hại tôi?”
Khóe miệng anh ta cong lên, nhìn chằm chằm tôi: “Phụ nữ nói dối không tốt.”
“Có ý gì?” Tôi cười hỏi, trong lòng không phải không có chút sợ hãi.
Tôi không nghĩ hắn đơn giản dễ đối phó như vậy.
“Cô có thể trở về công ty của cô ở Hongkong, mặc cho Hồ Khiên Dư điều tra cách nào cũng không thể tìm ra pháp nhân là ai. Lâm tiểu thư, không cần đùa tôi.”
***************************************
Đề nghị này của Lý Huy Trạch cuối cùng vẫn bị tôi từ chối. Lý do của tôi: “Tạm thời chưa thể lật mặt với Hồ Khiên Dư.”
Thật ra Lý Huy Trạch không hề có hứng thú với việc này, lại vẫn cố vặn: “Thân là thư kí xinh đẹp Hồ Khiên Dư ưu ái nhất mang theo bên mình, trong lòng đã “ăn cây táo, rào cây sung”, lại không có gan thử ra tay một lần. Thú vị, rất thú vị.”
“Cuộc chơi này, ông Lý đây biểu diễn là đủ, cần gì tôi phải tham gia?”
Tôi cười yếu ớt, châm chọc trở lại.
“Miệng của em thật ngọt.”
Anh ta đột nhiên nghiêm mặt nói.
Tôi cố gắng tiếp tục cười: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Anh ta chậc chậc mấy tiếng, giơ ngón tay trỏ xua xua trước mặt tôi: “Tin tôi đi, những lời vừa rồi của tôi là dành cho phụ nữ, tuyệt đối không phải là khoa trương.”
Tôi không muốn cùng anh ta nói nhiều, nhanh chóng trở lại khách sạn. Sau khi về phòng, việc thứ nhất chính là liên hệ với công ty tư nhân ở Hongkong, lấy danh nghĩa người ủy thác ở hải ngoại tham gia cuộc đấu giá.
Số 9 là con số may mắn của tôi.
Hy vọng, tôi cũng có thể một lần may mắn.
***************************************
Gần chiều, Hồ Khiên Dư trở lại khách sạn, kéo tôi từ trong phòng ra.
“Làm gì?” Tôi nhớ buổi sáng lúc Vương Thư Duy báo cáo lịch trình, có nói buổi chiều hắn có hẹn với Lý Huy Trạch. Bây giờ hắn đến chỗ hẹn, tôi chỉ có thể làm bộ như không biết, ngoài miệng hỏi như vậy.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn tôi, nói một câu: “Xã giao.”
Buổi chiều, khách sạn sắp xếp Rolls-Royce để đưa đón khách quý, chở chúng tôi đến cảng. Tôi phóng tầm mắt xa xa nhìn về bến tàu, cách đó mười sáu mười bảy thước một chiếc ca nô xa hoa, thuộc về Lý Huy Trạch.
Lý Huy Trạch đeo một cặp kính đen, áo sơmi màu trắng không cài cúc, vạt áo trong gió biển phấp phới như ngọn cờ.
Trông thấy chúng tôi từ xa, Lý Huy Trạch khẽ cười, hướng bên này vẫy tay.
Trong mắt rất nhiều người, Lý Huy Trạch có phần giống Hồ Khiên Dư. Bọn họ có rất nhiều điểm tương đồng, cùng thích chơi thuyền buồm, lặn, golf, tennis. Hơn nữa Lý Huy Trạch còn am hiểu môn Po-lo, ngay cả Hồ Khiên Dư cũng không phải đối thủ của anh ta.
Có người từng nói như thế này: Lý Huy Trạch là Hồ Khiên Dư của Hongkong, cũng ăn chơi, cũng phong lưu. Nhưng trong mắt các nhà phân tích kinh tế tài chính, Hồ Khiên Dư cùng Lý Huy Trạch, năng lực là một trời một vực.
***************
Lên thuyền.
Ca nô bắt đầu chạy.
Nhị công tử một gia đình giàu bậc nhất Hongkong quả thật tiêu tiền như nước, huống chi vài năm nay, kẻ có tiền đều thịnh hành mua du thuyển, Hongkong lại là đất cảng, mua du thuyền âu cũng là một thú hưởng thụ.
Du thuyền có rất nhiều tác dụng, ngày thường dùng để tiếp đối tác, rời bến nói chuyện làm ăn, khi không rảnh hẹn bàn bè, lại mời thêm vài cô người mẫu cùng chạy ra biển tiêu dao.
Đi vào khoang thuyền, Lý Huy Trạch rót một chén whisky cho Hồ Khiên Dư: “Mấy ngày hôm nay anh ở Hongkong, nhất cử nhất động đều thật gây chú ý!”
“Vậy sao?”
Hồ Khiên Dư hớp một ngụm rượu, theo tôi thấy, trong giọng hắn lộ ra một chút tò mò.
“Hôm trước anh đến nhà hàng Thiên Hương phải không?”
Hồ khiên dư gật đầu.
“Có phải khi đó anh nói nhà hàng Thiên Hương là nhà hàng được nhất Hongkong?”
Hồ Khiên Dư không hề phản ứng, chờ anh ta tiếp tục. Lúc này hắn, một tay cầm ly rượu, một tay đặt ở trên mu bàn tay tôi, dường như khẽ xoa.
Lý Huy Trạch hẳn là đã nhìn thấy hành động này của Hồ Khiên Dư, nhưng rất nhanh rời tầm mắt: “Kết quả là vì những lời này, nhiều ngày nay, rất nhiều các thiên kim tiểu thư đều đến nhà hàng Thiên Hương ‘ôm cây đợi anh’.”
Hồ Khiên Dư cười nhưng không nói.
Tôi ở một bên cười nhạt.
****************
“Ngay cả em họ tôi cũng đến đó đợi cả một buổi trưa.”
Nghe Lý Huy Trạch nói như thế, nụ cười của Hồ Khiên Dư thoáng có chút thoải mái: “Lời này quá khoa trương rồi!”
Vẻ mặt Lý Huy Trạch Nghiêm túc, lắc lắc ngón trỏ trước mặt Hồ Khiên Dư: “Tuyệt đối không khoa trương. Những người đàn ông vàng vốn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đáng tiếc, bên cạnh anh …”
Lúc nói những lời này, Lý Huy Trạch hướng tôi liếc mắt một cái.
Tôi tưởng trước mặt Hồ Khiên Dư, anh ta sẽ xem tôi như người xa lạ, nhưng không, anh ta còn thân thiện chào hỏi: “Lâm tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”
*******************
Du thuyền chạy đến mạch đá ngầm.
Cảnh biển rất đẹp, san hô dưới ánh mặt trời, khiến cho mặt nước tỏa ra một màu xanh kì lạ.
Những loại cá nước cạn khiến cho người ta thích thú. Tôi thả lỏng, đem cuộc đấu giá chiều nay đặt sang một bên, thoải mái ngắm cảnh.
Buổi chiều nhàn rỗi, lặn, đánh cá, không nói chuyện làm ăn. Mà tôi ở một bên, vừa uống rượu vừa ngắm cảnh, thật thích thú.
Hai người đàn ông này đều không đề cập tới công việc, uống xong rượu, câu cá, hai giờ ngắn ngủi trôi qua. Nhưng người bình thường không thể hiểu được, hai người này thực chất chỉ là mang theo mặt nạ.
Ánh mặt trời hơi gắt, tôi lui vào khoang thuyền, đến bên quầy bar, pha cho mình một ly cocktain, thêm đá, uống một ngụm, yết hầu nhất thời lạnh lẽo.
Nhiệt độ Hongkong lúc này khoảng 20 độ, ấm áp rất nhiều so với Thượng Hải. Đáng tiếc, ngày cuối cùng tôi ở lại đây là để đối đầu với Hằng Thịnh, thực sự bước vào giai đoạn đầu tiên của cuộc đấu này, rốt cuộc hôm nay là mở đường cho tôi, hay vẫn là tuyệt đường của tôi.
Vương Thư Duy rất hiểu tôi, anh có thể nhìn thấy được ở tôi một khuyết điểm trí mạng.
Anh nói đúng, bề ngoài tôi kiêu ngạo tự tin, nhưng bên trong lại vô cùng tự ti.
Tôi không tin người khác, thậm chí không tin chính bản thân mình.
Nhưng rốt cuộc ai đã biến tôi thành thế này? Làm cho tôi đối với tất cả mọi người xung quanh đều phải xù lông cảnh giác?