Bạn đang đọc Sài Gòn, Sau Ngày Mưa: Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 6
Chương 6: Sài Gòn trong mắt em!.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức nó vào một ngày không nắng cũng không mưa. Ánh nắng ban mai nhẹ dịu chiếu nhẹ qua ô cửa kính nhỏ xinh của căn phòng. Nó khều tay với lấy chiếc điện thoại kế bên rồi áp lên tai:
– Alo.
Bên kia đầu dây tiếng chị Hoa vang lên:
– Kha ơi! Hôm nay tiệm nghỉ một hôm nhé em, nhà chị có việc một chút. À mà em nhớ dẫn bé Linh đi chơi tham quan Sài Gòn đi cho biết đường biết xá.
Nó thều thào đáp vì còn ngái ngủ:
– Vâng ạ!
– Vậy thôi chị đi đây, tạm biệt cưng.
Nó lắc đầu trước cách gọi nó của chị Hoa, cứ lâu lâu buột miệng là chị Hoa cứ kêu nó là “cưng” và mỗi lúc như vậy thì da gà nó nổi lên. Nó quay sang chỗ Ái Linh nằm thì không thấy cô bé đâu, hoảng hồn nó ngồi bật dậy chạy tìm khắp phòng nhưng vẫn không thấy. Nó sợ Ái Linh bỏ đi, nó vội chạy xuống dưới nhà thì thấy Ái Linh đang đứng cùng chị Thục nấu đồ ăn sáng, trong hai người có vẻ vui lắm.
Nó cười lắc đầu trước cái suy nghĩ viễn vong rằng Ái Linh sẽ bỏ đi lúc nó đang ngủ, tự cười vì điều đó khá giống phim Hàn và chỉ dành cho các cặp đôi yêu nhau. Nó định nằm xuống mà nướng thêm một giấc nữa thì Ái Linh gọi từ dưới lên:
– Anh Kha, dậy xuống ăn sáng nè anh!.
Nó nghe nhưng giả vờ như không mà nằm xuống ngủ tiếp, khi hai mí mắt khép lại và dần chìm vào những giấc mơ tươi đẹp thì nó có cảm giác như có một cái gì đó ươn ướt và lạnh đang chảy trên mặt nó. Nó vội bật dậy thì thấy Ái Linh đang cầm ca nước mà cười khúc khích.
– Cái gì vậy Linh?. – Nó hơi bực vì bị phá giấc ngủ.
Ái Linh bỏ tay đang che miệng cười xuống rồi nói:
– Anh xuống ăn sáng kìa, em kêu mà không thấy anh trả lời gì hết nên dùng biện pháp mạnh với anh.
Nó ngẩn ngơ nhìn Ái Linh, chỉ sau một đêm Ái Linh trong mắt nó đã hoàn toàn khác. Cô bé với những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má phúng phính, tóc tai dính bết vào nhau vì mồ hôi và lúc nào cũng để tóc che đi khuôn mặt. Và giờ đây khi Ái Linh khoác lên một bộ đồ thường ngày của những cô gái Sài Gòn, tóc cột cao thì nó mới phát hiện ra rằng Ái Linh rất xinh.
Đôi mắt to tròn đen láy, đôi môi hình trái tim cùng với khuôn mặt tròn xinh xắn chưa kể đến khi Ái Linh cười thì lộ ra hai lúm đồng tiền. Ái Linh toát lên một vẻ đẹp mộc mạc của các cô gái quê. Nó chỉ lo nhìn Ái Linh mà im lặng quên mất rằng cô bé vừa mới chơi nó một vố nặng.
– Anh sao vậy?. Có đi xuống ăn sáng không nè hay em rửa mặt cho anh tiếp đây. – Ái Linh trừng mắt nhìn nó, mắt cô bé vốn đã to khi trừng lên càng to hơn.
– À ừ, chờ anh chút. – Nó vội chạy vào phòng vệ sinh.
Ái Linh ở ngoài nói vào trong khi nó đang cạo râu:
– Em xuống trước đây.
Làm xong mọi thủ tục thường ngày vào những buổi sáng nó vội bước xuống. Nhà chị Thục có bốn lâu trong đó ba lầu là để làm phòng trọ và tầng trệt là nơi chị sinh hoạt, do có quen với chị Hoa cộng thêm một phần chị Thục quý nó và bé Linh nên cũng đâm ra dễ tính hơn với những người khác ở phòng trọ.
Vừa đi hết chân cầu thang thì nó đã thấy Ái Linh cùng chị Thục bưng ra những tô mì gói hết sức hấp dẫn khi được trang trí vào vài miếng thịt chiên cùng một trứng ốp la và trang trí thêm vài miếng cà chua cùng rau.
– Trai tráng gì ngủ lắm thế em. – Chị Thục vừa thấy nó đã nheo mắt ghẹo.
Nó cười đáp:
– Thế mỗi sáng em phải làm gì mới gọi là “trai tráng” đây chị.
Chị Thục hơi ngại khi nó nhấn mạnh từ “trai tráng” nhưng cũng bật lại:
– Thì em ra công viên chạy bộ hay tập thể dục.
Nó vội xua tay:
– Sáng mà em ra được khỏi phòng trước bé “Heo” kia em đi bằng hai tay.
Ái Linh khi nghe nói xấu cũng dọa:
– Anh Kha!. Anh muốn gây sự hả?
– Thôi cho anh xin. – Nó cười cầu hòa.
Sở hữu khuôn mặt baby dễ thương cùng với chiều ột mét sáu nhưng Ái Linh có một khuyết điểm là hơi tròn, không mập mà cũng không ốm nói chung là thân hình chuẩn nhưng nó vẫn thích gọi Ái Linh là bé Heo.
– À chút em đi chơi không Linh ?.
Bé Linh ngừng đũa ngước mặt lên hỏi lại :
– Ủa hôm nay không ra tiệm à anh ?.
Nó cười đáp :
– Nhà chị Hoa có việc bận nên tiệm nghỉ ngày hôm nay. Vì vậy anh muốn dẫn em đi chơi đây đó.
– Vâng ạ, vậy giờ đi luôn hả anh ?. – Ái Linh đáp với vẻ thích thú.
– Ăn xong đã.
Chị Thục thấy vậy tỏ vẻ buồn mà xuýt xoa :
– Hai đứa sướng thiệt, chẳng bù lại với chị chút nào. Suốt ngày cứ loay hoay ở công ty chán chết.
– Vậy chị đi với em cùng anh Kha luôn cho vui. – Ái Linh đưa ra ý kiến.
– Hì, chị cũng muốn lắm nhưng phải để dịp khác, hôm nay chị phải lên công ty.
– Vâng.
Nó phụ Ái Linh rửa bát rồi nói chuyện với chị Thục đôi chút rồi mới dắt xe bắt đầu chuyến tham quan Sài Gòn sau khi chị Thục lên công ty. Dọc con đường Nguyễn Thị Minh Khai nó bắt đầu cuộc hành trình của mình cùng Ái Linh.
Sài Gòn dưới ánh nắng tung tăng của mùa hè phượng đỏ, dòng người qua lại tấp nập. Chiếc AB màu trắng lăn đều bánh trên các con đường của thành phố. Qua những hàng cây tỏa bóng mát, qua những con phố phồn hoa náo nhiệt, ngang qua cái shop quần áo ở Quận 5, rồi lại ngồi ở một quán cafe vỉa hè. Vòng quanh nhà thờ Đức Bà cùng đàn bồ câu, tham quan Bến Nhà Rồng hay vòng ngược lên Chợ Bến Thành. Nó cùng Ái Linh vi vu khắp cả nẻo đường thành phố.
Sài Gòn luôn vậy, luôn vội vã với mọi ngày. Những giờ cao điểm hay kẹt xe hay những tiếng rao hàng đậm chất của Sài Gòn. Có lẽ con người nơi đây sống trong một nhịp sống cũng như Sài Gòn. Và Sài Gòn luôn trong tim họ.
Nó với Ái Linh ngồi nghỉ ở một quán nước sau khi đi tham quan hết cái Đằm Sen, đi đâu thấy cảnh đẹp thì Ái Linh cứ bảo nó chụp cho cô bé một tấm rồi tạo kiểu. Nó uống một ngụm coca rồi hỏi Ái Linh :
– Em thấy Sài Gòn như thế nào ?.
Ái Linh quay lại nhìn nó rồi chớp mắt nói :
– Sài Gòn rộng thật đó anh, nếu lạc không biết có tìm được nhau không nữa.
Nó không biết câu nói ấy là vô tình hay cố ý của Ái Linh. Ừa thì Sài Gòn rộng, Sài Gòn xa hoa, nếu lạc mất nhau trong Sài Gòn thì có thể sẽ khó tìm ra nhau. Nhưng chắc hẳn cái duyên sẽ làm Sài Gòn nhỏ lại, sẽ khó lạc mất nhau giữa lòng Sài Gòn.
Lại đèo Ái Linh sau lưng, vòng vèo về lại Quận 7, ngắm nhìn cầu Ánh Sao lúc lên đèn. Chỉ thoáng một chút bầu trời đã dần buông màn đêm và Sài Gòn gần như đang thay màu áo mới.
Nó đi sau Ái Linh, nhìn cô bé tung tăng chạy nhảy trên cầu Ánh Sao, xa xa dòng xe qua lại tấp nập như dòng đời. Nó chợt nghĩ, nếu một ngày nào đó nó rời xa Sài Gòn thì nó có nhớ những hình ảnh này không nhỉ ?.
– Anh Kha !. Về thôi tối rồi anh. – Ái Linh gọi nó trong khi nó còn mãi ngắm nhìn Sài Gòn từ trên cao.
– À ừ. Về thôi.
Dọc đường về nó ghé qua một tiệm kem, mua hai hộp kem cho nó và Ái Linh rồi về. Ngồi trên ban công tầng bốn nhìn xuống công viên Tao Đàn đang tràn đầy ánh đèn. Những tòa nhà cao ốc tráng lệ, những ánh đèn qua lại, hay những tiếng rao bắp nướng, bánh chưng – bánh giò, hủ tíu gõ… Những âm thanh mang đậm chất Sài Gòn.
– Sài Gòn lúc về đêm đẹp quá anh nhỉ ?. – Ái Linh nói trong khi vẫn ăn kem ngon lành.
– Ừa. Em có cảm giác Sài Gòn buồn không ?.
– Không anh, nơi đây lúc nào cũng nhộn nhịp, vui tươi, nếu buồn thì chỉ có làng quê em mà thôi.
– Ừa.
Nó nhìn những cô bán hàng rong dưới lòng đường đang gánh những gánh hàng của mình vội vã về nhà để kịp buổi cơm tối với gia đình. Cũng đã lâu nó đã không ăn cơm cùng mẹ.
– Không biết nếu bây giờ có mẹ ở đây, thì mẹ sẽ dẫn em đi chơi không anh ?. – Ái Linh hỏi nó.
Một câu hỏi đối với nó là rất khó để trả lời :
– Anh cũng không biết nữa, chắc mẹ em sẽ chở em đi vòng quanh Sài Gòn, ngắm nhìn mảnh đất này.
– Em biết Sài Gòn đẹp, nhưng em ghét Sài Gòn vào đêm mưa. – Ái Linh nói rồi những giọt nước mắt lăn dài trên má.
– …
Nó im lặng để cô bé dựa vào vai mình, nó biết Ái Linh giờ đây rất nhớ mẹ của em và nỗi đau chỉ những ngày trước đang trở về trong tâm trí của cô bé.
– Nếu em muốn khóc thật to thì hãy khóc, cho nhẹ nhõm.
Nó vừa dứt lời thì Ái Linh khóc òa lên, em không còn kiềm nén những nỗi đau trong lòng.
– Tại sao chứ, tại sao mẹ lại bỏ em ở lại đây chứ. Tại sao vậy anh ?.
– …
Nó vòng tay ôm em, vai áo nó đã ướt đẫm nước mắt của cô bé. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi thấm vào vai và có lẽ thấm vào tim.
Một lúc thì Ái Linh không khóc nữa mà ngủ gục trên vai nó, một chuyến đi dài, một nỗi đau tận trong tim. Có lẽ đã làm Ái Linh kiệt sức. Nó bồng cô bé vào giường rồi lại ra ban công ngắm nhìn thành phố, với tay lấy hủ kem đang ăn dở lúc nãy giờ đã tan thành nước. Sài Gòn, đôi khi nó nghĩ phải sống cho hôm nay mặc kệ ngày mai như thế nào nhưng giờ đây, nó phải sống cho ngày hôm nay và lo ngày hôm sau cho bé Linh, không biết ngày mai sẽ có sóng gió nào chờ đợi, đang rình rập hay không. Sài Gòn luôn khó đoán.
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 7