Sài Gòn, Sau Ngày Mưa

Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 21


Bạn đang đọc Sài Gòn, Sau Ngày Mưa: Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 21

Chương 21: Đời nhỏ.
Em ngước lên nhìn nó, đôi mắt long lanh còn vương vấn những giọt nước mắt nhạt nhòa.
–    Anh trả lời đi.
–    Anh đi dạo phố thôi.
–    Thật chứ. Một mình hay với ai.
–    Lúc đầu thì một mình nhưng lát sao thì đi với bạn.
–    Thế là sao?
–    Haizz…
Nó thở dài nhìn em, trước mắt nó là cô người yêu của nó hàng ngày luôn tươi cười, luôn bên nó ấy thế mà bây giờ khuôn mặt đáng yêu ấy lại cười một cách lạnh lùng, nụ cười chỉ có nửa khóe môi.
–    Anh đi với cô nào vậy?
–    Ơ, sao em biết.
–    Anh không cần biết, giờ anh hãy cho em biết bạn anh tên gì, ở đâu, đã cùng làm những gì?
–    Khánh Lê, bạn gái cũ.
–    Tình cũ không rủ cũng đến.

–    Giờ chỉ là bạn bè, Lê mới vào Sài Gòn nên anh dẫn đi lòng vòng trong thành phố thôi.
–    Ừa, cứ cho là vậy đi.
Em nói rồi đi lướt qua nó lên xe rồi chạy đi. Nó bần thần đứng tại chỗ, tự hỏi tại sao em không cho nó một cơ hỏi để giải thích cho em hiểu. Nó biết hiện giờ em đang hiểu lầm, em đang ghen nhưng hiện giờ chỉ còn một cách là giải thích cho em hiểu tất cả vậy mà em không nghe, đúng hơn là không chịu nghe nó giải thích.
Lặng lẽ dắt xe rồi lên lầu, nó cứ nằm nhìn trên trần nhà một hồi lâu mà trong đầu không có một chút suy nghĩ gì cả. Quơ vội cái điện thoại cùi bắp nhắn cho em một tin nhắn ngủ ngon rồi buông máy xuống. Giấc ngủ kéo đến giữa những tiếng còi xe dưới kia, nơi Sài Gòn vẫn thức.
Sáng sớm, nó thay đồ rồi chạy qua nhà em để đón em ra tiệm như thường ngày. Đứng trước nhà em, nó liên tục gọi điện thoại, nhắn tin nhưng em vẫn không bắt máy, vẫn không trả lời cho nó một tin nhắn nào. Đứng chờ em khoảng hai tiếng, nhìn vào đồng hồ đã gần chín giờ sáng thì nó cũng đành quay xe chạy về tiệm để làm. Đến tiệm vẫn không có em, lòng nó chợt thấy có một sự thiếu vắng nào đó ở nơi đây, mà cụ thể là những tình yêu của em dành cho nó mỗi ngày. Hôm nay tiệm thiếu em nên số công việc của nó cũng kiêm luôn phần công việc của em nên nó bị thời gian cuốn đi mà không hay biết gì. Chỉ đến khi bé Linh tới bảo nó ăn cơm tối thì nó mới giật mình mà nhìn ra ngoài đường, nhìn thành phố đã lên đèn thì nó mới nhận ra đã gần một ngày nó và em không ở bên nhau.
Trở về với nhà nó gác tay lên trán mà suy nghĩ về em, chợt nó lấy điện thoại nhắn tin cho nhỏ Lê bảo hôm nay bận nên không đưa nhỏ đi chơi được. Nó lấy xe, lại một mình vòng quanh cái thành phố này, nhìn nó bây giờ chẳng khác nào chính nó ngày trước, thích lang thang, thích đi khắp các con đường trong thành phố để rồi lại dừng lại trước cửa nhà em. Đứng từ lòng lề đường ngước nhìn căn nhà biệt thự nơi em đang ở. Nhìn  về phía một căn phòng đang sáng đèn mà nó biết chắc đó là phòng của em, nó chợt lấy điện thoại gọi cho em, tiếng chuông kéo dài rồi kết quả em không bắt máy. Nó soạn một tin nhắn :”Anh đang đứng trước cửa nhà em, anh muốn gặp em”. Cái tin nhắn nhấp nháy trong máy nó rồi cũng được gửi đi. Đứng dưới cái lạnh về đêm của Sài Gòn không lâu thì em cũng bước ra mà đứng trước mặt nó.
–    Tại sao em không ra tiệm?
–    Em mệt.
–    Thật không?
–    Thật!.
–    …
–    Còn đúng bốn ngày nữa là tròn hai tháng rồi đó anh.
–    Sao lại bốn ngày, anh nhớ không lầm là còn gần nửa tháng mà.
–    Không, chỉ còn bốn ngày.

–    Là sao?
–    Nếu anh vẫn còn yêu cô Khánh Lê đó thì anh có thể rời xa em, dù gì thì khoảng thời gian hai tháng này cũng đã làm cho em hạnh phúc rất nhiều nhưng chỉ tiếc là những ngày cuối lại không được trọn vẹn.
–    Em nói gì lạ vậy hả? Em biết rằng hiện giờ anh chỉ coi Lê là một người bạn không hơn không kém. Em cũng hiểu rõ tình cảm của anh và Lê không bao giờ có thể nối lại được và Lê cũng có người để yêu còn anh có em. Lê ôm anh chỉ vì lạnh, và cũng ngủ gục nên mới tựa vào vai anh. Anh nói hết rồi, tất cả mong em hiểu anh.
–    Em hiểu. Em cảm ơn vì anh đã chịu yêu em. Cảm ơn anh. Em muốn ở bên anh vào những ngày cuối cùng nhưng có lẽ như vậy tốt hơn cho em và anh.
–    …
Nó đứng lặng nhìn em quay lưng bước đi vào nhà, nhìn từ phía sau lưng em giống như em đang bước đi ra khỏi thế giới của nó, và nó chỉ có thể đứng nhìn em từng đằng sau không thể chạy tới bên em, ôm em vào lòng như thường lệ mà giờ chỉ có thể ngước nhìn bóng hình em xa dần…
Không biết rằng những lời nói đó của em là như thế nào. Em đã cho nó cơ hội để giải thích, và nó cũng đã nói hết. Em nói em hiểu nhưng tại sao em lại quay lưng đi, tại sao em lại chọn cách rời xa nhau. Cái cảm giác khó chịu lại bùng lên giống lúc Khánh Lê nói lời chia tay nhưng bây giờ có lẽ cảm giác khó chịu ấy lại khó chịu lên gấp đôi.
Nó lại vòng quanh những con phố một chút rồi về nhà, trước những ánh nhìn ái ngại của chị Hoa và lo lắng của bé Linh,  nó tự nhốt mình ngoài lan can, ngồi nhìn Sài Gòn từ trên cao như thói quen của nó. Bên cạnh, ly café đang tan dần trong đêm, vị café cũng nhạt dần vì đá và cuộc sống nó cũng nhạt dần vì không còn em bên cạnh. Nó lại ngắm Sài Gòn trong nỗi cô đơn, lại ngắm Sài Gòn chỉ riêng một mình nó. Ánh đèn đường chỉ chiếu rọi một khoảng nào đó của một đoạn đường và cần rất nhiều ánh đèn mới có thể làm con đường đó sáng lên. Nhưng khi nơi nào đó chỉ riêng một bóng đèn thì chỉ một khoảng được chiếu sáng và vô số khoảng sẽ chìm vào trong bóng tối. Nỗi cô đơn trong lòng nó là như thế, sáng ít nhưng tối nhiều vì em đã rời xa nó.
Có một điểm làm nó giật mình vì nó biết, với tính cách của em thì dù có ghen cũng không tới mức như vậy, em cũng hiểu nếu trong vòng hai tháng mà nó yêu em thì cái khoảng thời gian hai tháng ấy cũng coi như không tồn tại. Vậy mà giờ đây em lại buông tay, lại phá bỏ những lời hứa khi xưa, quay lưng lại với những kỷ niệm dù chỉ là mới đây thôi nhưng cũng là những kỷ niệm mà cả hai cùng tạo ra trong khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Một ngày lặng lẽ trôi qua, chỉ còn ba ngày là đến thời hạn hai tháng. Nó vẫn làm bình thường vẫn giao hàng, vẫn phục vụ mọi người khách và vẫn trêu đùa với bé Linh. Ban ngày là như vậy, vẫn là nó hằng ngày nhưng ban đêm lại trở thành nó của ngày xưa. Một kẻ lang thang, lạnh lùng và bất cần. Nó biết em rời xa nó, nhưng nó không chấp nhận, nó không chấp nhận một cuộc tình chia tay mà không hiểu một lí do. Nó muốn tìm một câu trả lời nằm ở em, người con gái nó rất yêu.
–    Anh phải ăn chút gì đi chứ.
Tiếng bé Linh vang bên tai nó, ờ thì em có rời xa nó nhưng vẫn còn nhiều người bên cạnh nó.
–    Ờ, anh biết rồi.

–    Biết rồi sao anh còn ngồi đây, cứ ở ngoài lan can thế này vào đêm thì lạnh lắm.
–    Quen rồi mà em, sao em không vào ngủ đi.
–    Em không ngủ được.
–    Sao vậy?
–    Tại lo cho anh, anh cứ như thế này thì em lo lắm.
–    Ờ, không sao đâu, em đừng lo lắng quá. Vào ngủ đi.
–    …
–    …
–    Anh đang buồn vì chị Phụng đúng không?
–    Ờ, anh lại để một người rời xa anh rồi.
–    …
–    Anh thất bại quá em nhỉ?
–    …
–    Thật là thảm bại… vô dụng…
Bé Linh bất chợt ôm nó, đặt lên môi nó một nụ hôn thật dài… Nó có cảm giác rằng Sài Gòn và cuộc đời cứ thích trêu đùa nó. Cứ thích hành hạ nó với những bất ngờ.
Rời môi nó, cô bé ngước nhìn nó rồi nói:

–    Không sao đâu anh.
–    …
–    Dù mọi người có rời xa anh nhưng vẫn còn em mà. Thôi vào ngủ đi anh, trời đã khuya lắm rồi.
–    …
Nó ngoan ngoãn nghe theo lời bé Linh. Trong đêm, giấc ngủ cứ chập chờn, đôi lúc những tiếng động nhỏ bên phía chị Hoa và bé Linh cũng làm nó choàng tỉnh giấc nhưng rồi lại cố nhắm mắt để tìm lại giấc ngủ.
Ngày thứ hai em và cũng chỉ còn hai ngày nữa là tới thời hạn hai tháng. Trong một ngày hôm nay, bé Linh thay em làm tất cả mọi thứ kể cả việc dành thời gian cho nó. Cô bé trò chuyện với nó, trêu nó và cũng làm những việc như em thường làm với nó. Nó hiểu bé Linh làm như vậy là chỉ muốn nó vui lên mà không ũ rũ nữa, cô bé tránh không nói và nhắc tới em mỗi khi nói chuyện với nó. Có cảm giác như rằng bé Linh đang giấu nó điều gì.
–    Anh Kha, phụ em cái này với.
–    Ờ.
–    Anh Kha, giao hàng kìa…
–    Anh Kha, giao bánh hộ em với.
Cứ thế, mỗi tiếng gọi của bé Linh là nó phải tấp nập với công việc của mình. Bé Linh làm cho nó bận rộn để nó không có thời gian để nghĩ ngợi lung tung. Nó mỉm cười chạy thật nhanh đi giao hàng rồi về.
Sáng sớm của ngày cuối cùng, ngày mai là đến thời hạn và bây giờ nó quyết định tìm em. Dù là ngày cuối cùng nó vẫn nuôi tia hy vọng rằng mọi thứ sẽ êm đẹp trôi qua. Nó và em sẽ trở lại như trước.
Đến nhà em, mọi thứ cứ im lặng đến đáng sợ. Nó gọi cho em nhưng không được, bấm chuông thì cũng không ai ra mở cửa, nó bắt đầu lo lắng rồi đành ngồi trước nhà em chờ đợi. Dòng người cứ đi qua đi lại rồi nhìn nó với ánh mắt kì lạ, giống như một thằng con hư hỏng đi chơi quậy phá để rồi bị nhốt ngoài đường vậy. Hiện giờ nó chỉ muốn gặp em, để nói cho em hiểu tất cả và nó sẽ cố níu tay em, kéo em về lại bên nó. Chợt tiếng chuông điện thoại nó vang lên, vội lấy ra là bé Linh gọi cho nó:
–    Alo, anh nghe!.
–    Anh Kha, anh vào bệnh viện Hùng Vương nhanh nha. Chị Phụng…
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 22


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.