Sài Gòn, Sau Ngày Mưa

Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 2


Bạn đang đọc Sài Gòn, Sau Ngày Mưa: Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 2

Chương 2: Những ngày đầu của Sài Gòn.
Nó uể oải thức dậy khi nghe tiếng thằng Tuân réo như nhà nó sắp cháy đến nơi vậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì nó lật đật quơ cái balo nhỏ để đồ bơi rồi chạy ù xuống nơi thằng Tuân đang cất tiếng la thất thanh như cái còi hú báo cháy.
Vừa nhìn thấy nó chạy xuống cầu thang thì thằng Tuân lại la làng lên:
–    Mày làm cái gì mà như con rùa vậy?.
–    Có cái đi bơi, mà mày làm như đi chạy giặc.
–    Cái này còn hơn chạy giặc đó mày, trời hè như thế này mà được ngâm mình trong nước và ngắm mấy em xinh tươi thì còn gì bằng.
Nó lắc đầu ngao ngán, phe phẩy tay ra vẻ chịu thua thằng bạn thân:
–    Tao cũng lạy mày, cái tật gái gú cứ không bỏ.
–    Thân trai sống trên cõi đời này không vì chữ “gái” thì biết sống làm sao.
–    Ờ, vậy chữ “hiếu” mày bỏ đâu?.
Thấy nó hỏi vậy thằng Tuân ấp úng
–    Chữ “hiếu” thì luôn trong tim tao.

–    Vậy chữ “gái” mày cho nó ở đâu?.
–    Trong đầu, hehe. – Nói xong thằng Tuân nhe răng cười.
–    Tao bó tay với mày luôn, thôi đi lẹ giùm tao.
–    Ok. Lên xe đi mày, SH mới mua đừng có làm trầy nha ba.
Thằng Tuân vừa nói xong thì nó nhăn mặt, rồi chỉ vào chiếc xe đạp huyền thoại đang dựng ở trong cái kho của nhà trọ:
–    Mày tin cái xe mày như chiếc cào cào huyền thoại của tao không?.
–    Thôi thôi anh Kha, cho em xin, anh leo lên cẩn thận chiếc SH của em, nó cao coi chừng anh té rớt răng.
–    Giờ mày đi hay đứng đây nhặt răng.
–    Ấy ấy thì đi.
Con SH màu ngọc bích lao nhanh trên con phố Sài Gòn, mới đây mà đã trôi qua thêm một tuần nữa, lại một ngày chủ nhật đi chơi thả ga trước khi bắt đầu vào một tuần học thực tập làm nhà báo ở các tòa soạn. Hàng cây phượng đỏ thấp thoáng ở ngôi trường cấp 3 vừa mới ngang qua, nó chợt nhớ về những năm tháng học trò của mình, cùng tụi bạn quậy phá một khoảng trời mênh mông, hay những giây phút bình yên bên người yêu của nó, đơn giản cùng không khí miền quê thơm mùi của lúa chính.
Mãi suy nghĩ vẫn vơ và hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp thì nó cũng quên mất rằng tại mảnh đất này nó lại có thể tìm thêm được những mảnh ghép tuyệt vời cho cuộc sống muôn màu của một cuộc đời người, điển hình là thằng bạn thân của nó đây. Những ngày đầu tiên bước chân lên Sài Gòn, nó lóng ngóng không biết đi đâu, tìm phòng trọ như thế nào. Trong khi những lời mời mọc của các cánh xe ôm cứ liên tục lôi kéo nó mà hỏi đi đâu về đâu.
–    Cháu tìm nhà trọ đúng không?. Cháu học trường nào nói chú, chú chỉ nhà trọ rẻ và gần trường cho. – Một người xe ôm vội đứng trước mặt nó và nói đúng ngay cái suy nghĩ đang tìm nhà trọ của nó.

Thấy vẻ nhiệt tình của người xe ôm đó nó cũng có chút cảm động, không giống như những người dưới quê của nó nói, dân Sài Gòn chủ yếu là chỉ biết sống cho chính họ, còn cuộc sống của người khác thì họ không dính tới chút nào thì hay chút đó, họ cứ vô tâm, rồi lướt qua những khốn khó của người khác. Nó vội đáp:
–    Từ đây lên Đại Học Xã Hội và Nhân Văn thì nhiêu vậy chú?.
–    Chỉ 50 nghìn thôi, không mắc đâu, có gì chú tư vấn luôn cho nhà trọ, sinh viên lên thành phố thường thì rất khó tìm nhà trọ gần trường có khi còn bị nhiều cánh xe ôm khác cứ lừa cho chạy cả một vòng Sài Gòn rồi chém giá trên trời lắm cháu.
Thấy chú xe ôm này tốt bụng nên nó cũng khá là tin tưởng nên leo lên xe rồi nhờ:
–    Chú chở con lên khu gần trường rồi có gì chú tư vấn cho cháu một nhà trọ ạ.
–    Yên tâm, chú giúp mà, lúc sáng chú cũng giúp một sinh viên như cháu vậy.
–    Vâng.
Người xe ôm nổ máy rồi chở nó dọc theo những con đường vừa mới, vừa lạ trong mắt một thằng sinh viên mang chất máu miền Tây sông nước như nó. Những tòa nhà cao chọc trời, những con đường nhựa rộng thênh thang láng mịn chứ không sần sùi đầy ổ gà, ổ voi như những con đường đất đỏ quê nó, mỗi lần phi chiếc xe đạp thì cứ có cảm giác như đang phi ngựa vậy.
Chú xe ôm giúp nó thuê một phòng trọ rẻ, vừa thoáng mát tiện nghi, cũng gần với trường của nó, chỉ có điều là khá là sâu vào trong hẻm nhưng không sao, khi nhìn phòng là nó đã thấy thích thú rồi. Khu nhà trọ của nó có bốn lầu, mỗi lầu là hai phòng, nó được ở lầu cao nhất, tại đây nó có thể quan sát Sài Gòn về đêm dưới một cái nhìn đẹp và mới mẻ.
Trở lại với thực tại, thì thằng Tuân thắng xe gấp lại mà miệng chửi đổng:
–    Mày để hai con mắt của mày khi ra đường hả thằng kia.
Thấy thằng bạn nóng thì nó bảo:

–    Thôi đi đi, mấy thằng đó muốn đầu thai sớm thì mày chấp làm gì.
–    Ừa, bực mình.
Chạy khoảng một lúc nữa thì cũng đến hồ bơi, nó cùng thằng Tuân vào phòng thay đồ rồi bước ra. Nhìn dòng nước xanh mát cùng với những tiếng cười nói, hay tiếng “ùm” của những người nhảy từ trên cầu xuống mặt nước. Quá phấn khích, thằng Tuân lấy đà rồi bay thẳng xuống hồ bơi mà không ngó trước nhìn sau gì hết, kế bên phần vị trí được nó nhận định là nơi hạ cánh của thằng Tuân có một cô bé khá là xinh đang nhắm mắt thả mình thư giãn trong dòng nước, nó chưa kịp nói lời nào thì thằng quỷ kia đã làm như lâu năm nó chưa được tắm vậy.
–    Ùm. – Cú hạ cánh an toàn trên mặt nước của thằng Tuân không làm tổn hại gì đến thân thể ngọc ngà gì thằng quỷ đó, nhưng cái điều mà nó dự trước cũng đã xảy ra.
Cô bé xinh xinh ấy sau khi giật mình với cái pha tưởng trời sập và sóng thần dâng trào, thì vội vuốt mặt rồi hét thẳng tai thằng Tuân:
–    Ông bị điên hay sao vậy hả. Bị đui à.
Vẻ mặt thằng Tuân ngơ ngáo không biết chuyện gì xảy ra, và không hiểu tại sao nó bị ăn mắng thì cô bé đó tiếp lời:
–    Mắt của ông có bị cái gì không mà không thấy tôi vậy hả, nếu cái thân của ông mà đè lên người tôi thì sao hả?.
Thằng Tuân sao khi ngơ ngác cũng hỏi:
–    Ủa, tui làm gì cô?.
–    Mày nhảy xuống mà không nhìn xém suýt nữa đè con nhỏ này đấy. – Nó vội thì thầm bên tai thằng bạn nhắc nhở.
Như hiểu ra vấn đề thằng Tuân quay qua xin lỗi rối rít:
–    Xin lỗi bạn, mình sơ ý quá không chịu nhìn trước ngó sau, bỏ qua ình nhé.
Trái lại với sự xin lỗi của thằng Tuân thì con nhỏ này ném cho nó một cái nhìn hình viên đạn:

–    Mấy người thấy tui xinh rồi bày đặt làm quen à, không có dễ đâu nhé.
Nói như vậy xong thì cô nàng co mông mà quay đi 180 độ làm thằng Tuân cái mặt nó chảy dài như trái dưa leo. Nó quay qua tôi thở dài ngao ngán:
–    Nhỏ xinh mà dữ quá mày ơi!.
–    Đừng nói mày để ý nhỏ đó rồi nha. – Nó trưng hửng, mỗi lần thằng quỷ này mà như vậy thì chắc chắn rằng thằng bạn của nó đã trúng tiếng sét ái tình.
–    Người vậy tao không yêu thì không lẽ mày yêu.
–    Thôi nhường mày, tao không cần.
Nghe nó nói vậy thằng Tuân biểu môi:
–    Ế nhăn răng mà bầy đặc làm giá à, thôi tao đi “cưa” ẻm đây, chờ tao chút.
Thằng Tuân vội vã lên bờ để tìm con nhỏ lúc nãy bỏ mình nó bơ vơ giữa cái hồ nước rộng lớn. Nó dựa vào thành hồ, thả người thư giãn trong dòng nước mát, dòng nước xua tan đi những cảm giác oi bức trong nó từ nãy đến giờ ở ngoài kia, mùa hè được đi bơi thì còn gì bằng.
Trong khi nó đang mãi mê ngâm mình và thả hồn bay trong dòng nước thì thằng bạn của nó đang phải căng hết số dây thần kinh của mình để đối đáp với người đẹp chỉ mong được làm quen rồi xin số điện thoại. Haizz! Thiệt là tội nghiệp thằng bạn thân quá đi mà!.
Ngồi sau xe thằng Tuân mà tim nó muốn rớt ra ngoài, thằng Tuân vui quá nên đâm ra hóa đùa, sau hơn một hồi kì kèo làm quen tán dóc hết gần như nửa ngày trời trong vòng một tiếng đồng hồ thì cũng có kết quả. Một kết quả tốt đẹp cho thằng bạn chỉ có thể biết tên và số điện thoại của nàng, và giờ thằng bạn của nó phải đau đầu để mời được nàng đi chơi. Còn đối với nó, chắc là chung tình với kiếp cô đơn. Forever Alone!.
Sài Gòn về đêm, khi những ánh đèn điện thắp sáng lên một màu mới của phố phường, những ánh đèn sáng rực trong đêm tối, nó tựa lưng vào lang cang cảm nhận cái không khí có phần mát mẻ của những buổi đêm hè sau những buổi ban ngày nóng bức. Ly café đá đã vơi đi phần nửa trên tay. Nó thở dài, nhìn những ánh đèn trên các tòa nhà cao chọc trời của Quận 1, nó cảm thấy khu nhà trọ yên bình của nó không khác nào một miền quê đang nằm nheo nhóc giữa lòng một đô thị phồn hoa. Những tòa nhà ấy rực rỡ, lung linh trong ánh đèn bấy nhiêu, thì khu nhà trọ của nó chìm lỉm, yên lặng cam chịu trong bóng tối bấy nhiêu. Cuộc sống của người Sài Gòn luôn phân biệt thành hai loại: giàu và nghèo. Cũng giống như chính bản thân của mỗi người luôn có một mặt xấu và một mặt tốt. Nó biết những người giàu ở nơi đây luôn khinh biệt, hắt hủi những người có hoàn cảnh khó khăn, và chỉ tồn tại một số ít những người giàu nghĩa tình. Sài Gòn rực rỡ, nhưng vẫn còn đó. Những góc tối.
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.