Bạn đang đọc Sài Gòn, Sau Ngày Mưa: Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 17
Chương 17: Ngày đầu trên đất khách.
Nó nghe tiếng sóng biển đang rì rào trò chuyện trong đêm vắng, tiếng gió vi vu thổi khe khẽ qua những ngọn cây và lướt nhẹ nhàng trên mặt biển. Trên kia, những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng trên bầu trời cùng chiếc gương ti hí từng hạt sáng ở biển xanh.
Em dựa vào nó, vòng tay ôm lấy nó.
– Chúng ta quen nhau bao lâu rồi anh?.
– Một tháng…
– Hì, còn một tháng nữa phải không anh.
– …
– Lúc đó sẽ như thế nào anh ha ? Không biết có ai buồn không ta ?
– Không biết, không muốn nói.
– Nói đi, nói đi mà !
– Ừ thì…
– Sao sao…
– Buồn được chưa.
– Hì…
Em nhẹ nhàng nâng mặt nó lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của nó. Đôi mắt em long lanh, trong veo như giọt nước mùa thu. Em từ từ nhắm mắt lại, đưa đôi môi mềm mại đặt lên môi nó. Nó ngập ngừng đôi chút rồi thì… Nụ hôn đầu của nó cứ kéo dài…tóc em nhẹ nhàng bay trong cơn gió thoảng,nó cũng cảm nhận được cả mùi tóc em thơm tới chừng nào… Em bất chợt nói :
– Nụ hôn đầu của anh hả.
Câu nói của em như đang trêu nó vậy, cũng đã già đầu năm cuối rồi mà chưa hôn ai… à không nó dành nụ hôn đầu cho người nó thật sự yêu lúc này.
– Ừ.
Nó ngại ngùng. Thật sự thì trước tới giờ nó chỉ có hai mối tình, nhưng mối tình cũ của nó vẫn chỉ là những cái nắm tay, những cái ôm nhau khi ngồi trên con đê thơ mộng. Còn lần đầu tiên chạm môi như thế này như có một luồng điện chạy xẹt qua trong người và rồi những cảm xúc cứ tuôn trào ra, mãnh liệt…
Nắm tay em đi trên con đường, trên môi nó vẫn còn cái gọi là dư âm, nó nặng trĩu nhưng cũng thật ngọt ngào cho những cái cảm giác từ làn môi mềm mại của em.
Những ánh đèn trên đường Trần Phú cứ thi nhau mà tỏa sáng cho dòng người qua lại mỗi lúc một đông. Trời dần về đêm thì không khí càng thêm rộn ràng, khi tòa nhà Nha Trang Center đang tấp nập người qua lại. Những người bản xứ, những vị khách nước ngoài, tất nhiên có cả những người khách du lịch như nó và em.
Ngoài Đà Lạt thì những thành phố ven biển luôn là điểm nhấn cho các khách du lịch trong và ngoài nước mà nổi bật nhất có lẽ là Vịnh Hạ Long và Nha Trang. Nó nghĩ vậy, vì cả hai đều đẹp, đều được thế giới công nhận.
– Sao mặt anh cứ đỏ lên vậy nè…
– Không có
– Có mà, hihi, nhìn đáng yêu quá cơ.
– Không có mà
– Thiệt tình em cũng không hiểu nổi anh,đã 21 tuổi rồi mà nhìn anh cứ như 18 ấy, cứ baby như con nít, chỉ được cái là cao thôi.
Em lè lưỡi cười yêu với nó, nó cảm giác em thật đáng yêu với đôi má hồng tinh nghịch.
– Haizz… nếu anh là con nít thì em là bà cô già phải không ?.
– Hơ, đánh chết anh bây giờ, dám nói em là bà cô già hả.
– Đau, đau, đừng có nhéo. Ờ thì em không phải là bà cô già. Được chưa, được chưa !!!
– Chứ em là gì ?
– Là bạn gái anh, là công chúa của anh.
Nó cười, có lẽ nụ cười đó thật sự hạnh phúc khi nó có em.
– Hi, chỉ giỏi nịnh đầm.
– Hè.
Nó chợt giật mình, không biết lúc nãy tại sao em lại đề cập đến chuyện thời gian quen nhau mà trước đó em chưa từng thắc mắc. Hay là em chỉ muốn coi thử nó có nhớ thời gian quen nhau hay không ? Có lẽ vậy. Nhiều dòng suy nghĩ cứ loanh quanh trong đầu nó.Nó thật sự thắc mắc. Rất khó, khó để tìm một câu trả lời thỏa đáng cho bản thân nó và em. Chắc vào lúc này, nó chỉ muốn con tim nó dẫn lối đi cho cuộc đời nó mà thôi.
Đi một lúc thì cũng tới khách sạn, vào phòng thì thấy chị Hoa với bé Linh đang chơi cái trò lắp ghép gì đó, xây thật cao rồi từ từ rút ra, ai rút mà để ngã tòa tháp thì sẽ thua. Thấy nó về, bé Linh tươi cười chào nó còn chị Hoa thì bảo nó vào chơi luôn cho vui.
– Bây giờ có bốn người thì chia thành hai cặp nhé. Chị với bé Linh, còn Kha với bé Phụng. Ai thua sẽ chịu trách nhiệm đi dọc phố mua đồ ăn khuya cho cả phòng.
– Rồi, chơi thôi.
Nó hồ hởi xây một tòa lâu đài theo chỉ dẫn của hộp trò chơi. Một tòa nhà cao với những cây que xếp chồng lên nhau đang tạo ra thách thức đối với nó và mọi người.
Hồi hộp nhìn bé Linh đang chầm chậm rút cây que đầu tiên ra khỏi tòa tháp, cây que đầu tiên được rút ra một cách dễ dàng trong vẻ vui mừng của đội chị Hoa. Em nhìn nó rồi mỉm cười đưa tay rút cây que tiếp theo ra một cách nhẹ nhàng và dễ dàng không khác gì bé Linh, rồi ve vẫy chiếc que trước mặt nó như muốn nói rằng : “Thấy em giỏi chưa nè !”.
Thời gian cứ dần trôi qua để rồi tòa tháp đang dần mỏng manh và yếu ớt. Những cây que làm chủ vẫn đang cố hết sức bám trụ lại. Hiện tại số que bên nó và chị Hoa đang ngang bằng nhau. Thời gian vừa qua, cả hai bên cứ thi nhau mà chọn lựa những que dễ dàng để rút.
– Hay là hòa đi em, chị thấy cái tòa tháp này mà rút nữa thì sập mất.
– Hơ, chơi phải có thắng thua chứ chị. Đến lượt chị đấy.
– Ừa, để chị.
Tay chị Hoa run run cầm nhẹ cây que rồi từ từ rút ra, chị nhích từng chút từng chút một rồi dừng đôi chút, khi cây que chỉ còn một chút nữa là ra thì tòa tháp bất ngờ lắc lư dữ dội. Chị Hoa cắn môi làm liều rút dứt khoác cây que ra. Tòa tháp lắc lư một lát rồi cũng đứng im. Chị Hoa cùng bé Linh vui mừng nắm tay nhau cười thích thú trong khi nó và em phải nhìn nhau mà cười khổ.
– Hihi, tới em đi chứ Kha, sao cứ nhìn bé Phụng vậy ?.
– Haizz… rồi thì tới em, cứ khiêu khích đi.
– Haha, để chị coi thử em rút được không đó, có một cây dễ rút kìa.
– Ừ, coi đây.
Nó đưa tay nắm cây que, rút ra được phân nửa chiều dài của cây que. Thì em bất ngờ ngăn nó :
– Đừng anh, bỏ cây này đi.
– Ơ sao vậy ?. Gần rút được rồi mà.
– Anh tin em đi, là bẫy của chị Hoa đó. Nếu anh rút ra thì tòa tháp sẽ ngã ngay lập tức đó. Vì cây này là cây chủ của tòa tháp mà.
– Haha, bé Phụng để đó cho Kha rút chứ.
– Ơ, nhưng mà em chung đội với anh Kha nên phải được quyền trợ giúp chứ.
– Rồi rồi.
– Giờ sao đây Phụng ?.
– Giờ anh bỏ cây này lại đi rồi rút cây phía trên một chút nè.
Đặt cây que lại vị trí cũ, rồi đưa tay lên trên rút cây que mà em bảo, nó từ từ rút ra. Cảm thấy tương đối dễ dàng khi cây que đã gần ra hết. Nó rút mạnh ra thì tòa tháp lắc lư dữ dội rồi đổ ào xuống. Nó ngỡ ngàng mở to mắt ra nhìn, trong khi em che miệng lại mà không thốt lên lời nào. Còn đội chị Hoa đang cười một cách vật vã.
– Thua rồi nhé Kha, lấy xe đi mua đồ ăn nào, chị thấy đói rồi đó.
– Hihi, thua rồi nhé.
Nó thất thiểu đứng dậy lấy áo khoác rồi cùng em xuống dưới khách sạn mà thuê xe.
– Em xin lỗi.
– Haizz… lỗi phải gì ?.
– Nếu em không bảo anh thì có lẽ giờ không phải vậy rồi.
– Có sao đâu, được đi dạo phố mà.
– Hi, mà chút anh biết đường về không.
– Lo gì, đường nằm ngay ở miệng của anh mà.
– Là sao ?.
– Thì không biết đường nên phải mở miệng ra mà hỏi.
– Hi. Ủa mà lúc anh mới lên Sài Gòn anh cũng hỏi đường vậy hả.
– Ừa, anh chạy vòng vòng rồi tới khi cần về thì hỏi đường người ta thôi. Cũng có đôi lúc hỏi mấy thằng bựa đời nó chỉ chạy thêm hai ba vòng nữa mới về được tới nhà.
– Hihi, thôi lo chạy xe đi kìa anh. Nha Trang không nhiều đường như Sài Gòn đâu, khỏi lo bị lạc.
– Sao em biết.
– Thì em thấy đường nào cũng đâm ra được đường Trần Phú mà.
– Em chắc không đấy.
– Chắc luôn.
– Ừa, vậy mình đi.
Những con phố khuya của Nha Trang cứ tràn ngập ánh đèn vàng, những quán nhậu đêm cũng đông đúc một cách náo nhiệt. Tiếng cụng ly ngập tràn không gian. Những câu chuyện đời thường ngày rộn rã khắp các bàn nhậu. Hay song song, những quán café đang du dương tiếng vĩ cầm trong đêm vắng.
Em ôm chặt nó từ đằng sau, tựa vào vai nó hát-những khúc hát vu vơ, nhưng có lẽ đó à bài hát mà em tặng cho nó. Những dòng người cứ qua lại cứ lưa thưa, một phần nào đó của góc phố đang dần chìm vào giấc ngủ. Nha Trang như hai thế giới khác biệt nhau. Một góc lặng lẽ và một góc lao xao.
Chiếc xe bon bon trên con đường xa lạ, tìm một quán ăn khuya ở nơi đây cũng hơi khó vì chưa quen đường cũng như chưa quen được mùi vị của món ăn nơi đây. Khó có thể tìm một quán ăn nào đó thích hợp để mua, để lưu lại trong một tuần du lịch này.
– Anh ơi, quẹo vào quán kia đi. Quán kia có gà quay kìa anh.
– À ừ…
– Cô ơi, cho con một con gà quay với bốn tô phở mang về nha cô.
– Rồi rồi đợi chút.
Nó nhìn những con gà khỏa thân đã bị quay cháy đen thui treo lủng lẳng trong chiếc xe nhỏ. Em đứng mỉm cười trò chuyện với nó trong thời gian chờ. Có lẽ lúc này tình yêu của nó và em cứ lớn dần. Nó đã quan tâm em, chăm sóc cho em, nó muốn bảo vệ em trước sóng gió mang tên cuộc đời. Nó không cho phép tự bản thân vấp ngã, nó không cho phép bản thân là một kẻ vô dụng, là một thằng ăn bám em hay chị Hoa, thậm chí là bỏ bé Linh bơ vơ giữa cuộc sống rộng lớn này.
– Hi, đang nghĩ gì mà đơ vậy ?
– Ngắm đường phố thôi em.
– Hay là anh ngắm cô nào.
– Ừa, công nhận con gái Nha Trang xinh ghê hồn.
– Cái gì ?
– A đau, đừng có nhéo.
– Hứ. Về thôi.
– À ừ
– Tập trung lái xe, nhìn gái nữa thì biết tay nhá nhá! Chỉ được nhìn em thôi.
– Ừ, nhìn em xong thì vô viện.
– Vô duyên! Tại sao vô viện.
– Chứ em ngồi sau anh, không lẽ anh quay đầu lại nhìn.
– Hihi, ừ cũng đúng hì em quên, thì về nhà mà nhìn.
– Ừa thì về nhà nhìn, còn giờ anh tập trung lái xe thì nhìn con gái trước mặt được mà đúng không.
– Hứ, không cãi với anh nữa.
– Haha.
Tình yêu của nó và em trong sáng, ngọt ngào như những viên kẹo vậy đó,cũng đã trải qua một khoảng thời gian. Một tháng tuy ngắn ngủi nhưng biết đâu trong quãng thời gian đó sẽ luôn là niềm hạnh phúc. Có lẽ khi thời hạn hai tháng đã qua thì chắc có thể nó và em vẫn sẽ tiếp tục tình yêu này.
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 18