Bạn đang đọc Sad Love Story – Chương 27: Tạm biệt cậu, Zen…
Cộc! Cộc!
Những tiếng gõ cửa vang lên giữa không gian tĩnh lặng, sao lại im ắng đến thế? Có lẽ như nơi đây đã hỏa quyện cùng với tâm trạng buồn của một ai đó.
Cạch!
_Chúng ta nói chuyện nhé, được không?
…
Giữa khu vườn Hoàng Gia, có hai con người, một nam một nữ, đang ngồi nói chuyện với nhau. Nói thì là thế, nhưng có vẻ như chỉ có mình cô gái nói, ánh mắt cứ nhìn nới xa xăm nào đó, không hề chú ý đến người con trai bên cạnh.
_Ta quý Akira nhiều lắm, nhiều hơn cả Zen yêu Akira. Lúc ấy, chúng ta chơi với nhau rất thân nhưng sau đó Akira đột nhiên không chơi với ta nữa, ta không hiểu, thật sự không biết mình làm gì sai mà Akira lại giận nhưng ta vẫn cố gắng làm hòa với chị ấy… Nhưng, dù có cố gắng đến bao nhiêu cũng không thể làm gì được, chị ấy càng ngày càng lạnh lùng với mọi người, sống khép mình lại, ít cười hơn. Cho đến khi Zen tới… Akira lại vui vẻ như lúc trước, ta đã nghĩ ta và chị ấy có thể trở về như lúc đó nhưng… điều ước của ta đã không trở thành sự thật, việc Zen xuất hiện khiến Akira xa ta nhiều hơn…
“Xa lắm… đến nỗi… không còn có thể với tới được nữa…”
Ta bắt đầu nghĩ, có lẽ ta nên tránh xa Akira để chị ấy ít ghét ta hơn ?
“Ta không muốn thế… vì…”
Một mình cô đơn lắm. Nhưng rồi, Silly đến… thế giới của ta không còn Akira nữa. Ta tưởng ta có thể quên chị ấy, để có thể vui vẻ bên cạnh những người ta yêu thương nhưng lúc ấy chính ta lại không biết rằng, Akira mới là người quan trọng nhất. Ta không nhận ra điều đó cho đến khi Zen đến đây một lần nữa. Ta chỉ muốn Akira ở bên cạnh ta, việc có người thứ ba chỉ khiến Akira bỏ rơi ta thôi. Ừ thì ta ích kỉ nhưng ta là thế đấy, chỉ muốn Akira là của ta thôi, là chị của ta…
“ Mãi mãi…”
Nhưng bây giờ, ta đã hiểu, Akira không cần ta nữa, chỉ cần Zen thôi, ta không muốn Akira buồn, nên nếu như hai người muốn, ta sẽ từ bỏ để hai người có thể ở cạnh nhau, được chứ ?
_Công chúa Ahin là nói thật sao? – Zen ngạc nhiên nhìn Ahin, ánh mắt có vẻ nghi ngờ. Một người như Ahin, sao lại có thể từ bỏ dễ dàng như thế.
_Ừ – Ahin nói, cô dừng lại một chút rồi nói tiếp – Nhưng với một điều kiện.
Zen: (@@). Biết ngay mà, đương nhiên phải có điều kiện mới được, con gái đúng thật là…
_Vậy điều kiện là gì?
_Cậu phải hôn ta để đến bù vì đã cướp Akira đi !
Zen: (@.@). Đến thế cơ đấy. Thật là một điều kiện gây ức chế khiến người khác nghe xong muốn đập đầu vào tường để có thể ra đi thanh thản mà. Nhưng cũng may là cậu còn biết nghĩ đến Akira nên đành miễn cưỡng mà đồng ý. “Ông trời thật là độc ác mà !”- Cậu thầm nguyền rủa ông trời rồi lại bay sang thương hại cho số phận là trai đẹp của mình =.=
Ông trời: Hắc xì! Hình như vừa có ai mới nhắc đến ta thì phải (_”_)
Zen nhìn Ahin, cô cũng nhìn cậu rồi nhắm mắt lại, cậu thầm xin lỗi Akira rồi từ từ đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Ahin, nhẹ nhàng và ấm áp. Nó khiến Ahin không muốn từ bỏ cậu nữa nhưng… Akira. Một giọt nước trong suốt và nhỏ hệt như thủy tinh rơi xuống và vỡ tan trên nền đất. Một lần thôi,tôi muốn tận hưởng cảm giác khi tôi yêu và được yêu. Nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng này, tôi sẽ nhớ mãi, sẽ không quên đâu, vì… cậu là mối tình đầu của ta…
Cùng lúc đó, ở phía sau một cái cây, có một người đang đứng đó, chứng kiến tất cả nhưng có lẽ vì khoảng cách quá xa khiến người đó không thể nghe thấy được họ đang nói những gì.
Akira lùi lại một bước, hai bước rồi quay đầu lại chạy thật nhanh, cô muốn rời khỏi đó càng nhanh càng tốt, cô không muốn nhìn những gì đang diễn ra nữa có lẽ bởi nếu cứ tiếp tục đứng đó… cô sẽ bật khóc thật to và họ sẽ nhận ra cô mất thôi, Akira không muốn vì… Zen là của Ahin, cô không thể làm gì được, Akira không phải công chúa, cô đến cuối đời vẫn chỉ là một người bình thường mà thôi, và hoàng tử… chỉ có thể ờ bên công chúa, mãi mãi không thuộc về Akira.
Cậu xa tôi thật rồi !
Cậu không còn bên cạnh tôi nữa rồi !
Sao đến phút cuối vẫn chỉ mình tôi là không thể quên được cậu ?
Nếu như lúc đó, tôi ngoan hơn, tôi sẽ không phải vào hoàng cung, sẽ không trở thành công chúa và tôi sẽ không gặp cậu, sẽ chẳng phải đau lòng nữa. Như thế sẽ tốt hơn cho cả hai. Và tôi vẫn sẽ mãi hạnh phúc, cậu cũng thế… nếu như chúng ta chưa từng gặp nhau…
Rầm!
Một âm thanh khô khốc vang lên và để lại sau đó là không gian tĩnh lặng đến rợn người. Một cái kệ để rất nhiều nhiều chậu cây ngã đè lên người Akira. Trên nền đất lạnh lẽo, Akira nằm yên bất động nhưng những giọt nước mắt thì vẫn cứ tiếp tục chảy ra. Từ trên đầu cô, một thứ nước lỏng màu đỏ bắt đầu chảy ra, càng lúc càng nhiều như muốn hòa quyện cùng với nước mắt. Ở đâu đó nghe như có tiếng đổ vỡ nơi trái tim.
Trên bầu trời xanh thẳm, mây đen đột nhiên kéo tới, ông mặt trời không biết từ khi nào đã trốn đi đâu mất để mặc những đám mây đen ngự trị cả một vùng trời xanh.
Tí tách!
Từng giọt mưa bắt đầu rơi, mưa nhỏ… rồi to dần, mưa càng ngày càng lớn và dường như không hề có ý định dừng lại, mưa như buốn chia sẻ nỗi buồn cùng với ai đó…
…
Ở giữa khu vướn Hoàng Gia, có một bóng người con gái đang ở đó, chỉ một mình, không có ai bên cạnh, trông thật cô đơn làm sao. Trên khuôn mặt cô ấy có lấp lánh những giọt nước trong suốt tựa như thủy tinh, có lẽ là do nước mưa hoặc là… cô ấy đang khóc
_Công chúa Ahin ? – Bỗng một tiếng nói từ đâu vang lên làm cô giật mình.
Ahin quay đầu lại nhìn người vừa nói. Yuki…
Cậu đứng đó nhìn cô, ánh mắt tỏ vẻ rất khó hiểu. Trời mưa như thế, sao cô không vào nhà mà lại ngồi đây làm gì? Chợt, cậu nhìn thấy có giọt nước nơi khóe mắt Ahin. Chẳng lẽ…
_Công chúa Ahin có chuyện gì buồn sao ? – Cậu hỏi nhưng cô không trả lời, chỉ cúi gằm mặt xuống.
Yuki tiến lại gần Ahin, cuối xuống để có thể nhìn rõ khuôn mặt của Ahin cùng với đôi mắt đỏ hoe, có lẽ vì đã khóc quá nhiều – Công chúa có thể kể cho tôi nghe nỗi buồn của công chúa được không ? Tôi sẽ không nói cho ai nghe đâu và công chúa cũng sẽ đỡ buồn hơn nếu như nói ra – Cậu mỉm cười, nụ cười dịu dàng và ấm áp, nó khiến Ahin cảm thấy bình an hơn bao giờ hết.
Liệu tôi có thể tin cậu chứ ?
Cậu lại vẫn chỉ mỉm cười nhưng như thế cũng đủ rồi, vì tôi muốn lại có thể tin ai đó ngoài Akira như đã từng cùng với Silly. Có thể giúp ta quên được Zen để lại có thể vui vẻ như ngày nào. Giúp ta nhé Yuki, cho ta thấy ta không phạm sai lầm giống như lúc ban đầu khi có thể tin rằng Akira sẽ mãi bên ta. Và đặc biệt, để ta có thể dũng cảm mà nói…
“Tạm biệt cậu nhé, Zen !”
…
Giữa đống đổ nát trong khu nhà kính Vivian, Akira cố gắng ngồi dậy, chậm rãi đứng lên và đi ra khỏi mớ lộn xộn đó nhưng chỉ vừa mới đi được một chút thì cô lại khụy xuống. CAkira lấy tay ôm lấy một vết thương trên tay mình, khẽ kêu lên một tiếng rồi lại tiếp tục ngất đi…
“Ta đau quá…Zen…”