Bạn đang đọc Sad Love Story – Chương 25: Thiên thần không biết cười
7:00 Am
Từng tia nắng nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng của Akira. Những chú chim ngoài cửa sổ cứ liên tục hót líu lo không ngừng. Akira vươn vai ngồi dậy. Bước đi ra phía cửa sổ, hít thở không khí trong lành. Xong, cô làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo như mọi ngày.
Hy vọng hôm nay vẫn sẽ bình an…
Akira mở cửa bước ra ngoài, cô định đến khu nhà kính Vivian, đã lâu rồi không đến đó, hy vọng mấy cái cây vẫn chưa chết hết.
Akira định bước xuống cầu thang, nơi dẫn ra dãy hành lang dẫn đến vườn hoa anh đào thì phát hiện có ai đó đứng dưới chân cầu thang – Ahin. Cô dừng chân, liếc nhìn Ahin, bởi vì Ahin có vẻ như đang đợi cô.
…
6:30 Am
Ahin dậy thật sớm và chuẩn bị mọi thứ một cách nhanh chóng. Cô muốn hỏi Akira một câu mà cô luôn thắc mắc nhưng chưa có dịp hỏi. Sau khi vận xong y phục, Ahin nhanh chóng chạy đến chỗ cầu thang đứng chờ Akira.
…
7:15 Am
Đứng chờ hết bốn mươi lăm phút thế này, Ahin cảm thấy rất là mỏi. Thật là, đến bao giờ chị ta mới chịu xuất hiện đây chứ? Suy nghĩ vừa dứt thì Ahin nhận thấy là có ai đó đang bước tới – Akira. Cuối cùng cũng đến.
_Có chuyện gì? – Akira vào thẳng vấn đề chính.
Ahin ngẩng đầu nhìn Akira hồi lâu. Đã bao nhiêu lần em hỏi chị câu này, chị đều né tránh, lần này chị sẽ trả lời chứ? Bởi vì em thật sự muốn biết chị đang nghĩ gì.
_Akira… có ghét ta không?
Akira tròn mắt nhìn Ahin. Vẫn là câu hỏi đó nhưng chưa bao giờ Akira có thể trả lời đựoc, luôn trốn tránh nó. Vì Akira rất ghét Ahin nhưng cũng rất là quý. Và còn vì Ahin là người bạn đầu tiên của Akira.
…
Ahin vẫn nhìn Akira, mong chờ câu nói nào đó từ cô. Mong rằng Akira sẽ trả lời là có bởi vì chỉ cần như thế, Ahin sẽ không hối hận khi làm hại Akira.
Hai người cứ đứng như thế hồi lâu. Thời gian cứ dần dần trôi qua, Akira cảm thấy rất là mất thời gian nên mớ lời trước định tìm cách đi khỏi không khí ngột ngạt này.
_Ta…
Ahin nhìn Akira, chỉ một chút nữa thôi, cô sẽ biết được Akira đang nghĩ gì. Chỉ một chút nữa thôi…
Akira nhìn thẳng vào đôi mắt của Ahin. Lúc này đây, ở đôi mắt ấy có gì đó khiến cô rất là lo ngại. Đột nhiên, như nhận ra điều gì đó, Akira ngẩng mặt nhìn lên trên nhà. Ở nơi đó, có một cái đèn thủy tinh rất là to và đính trên cái đèn ấy là vô số các viên kim cưong lớn nhỏ. Akira lại nhìn sang phía nơi có sợi dây treo cái đèn ấy.
…
Ahin thở dài. Cô đã quá mệt mỏi trong việc muốn biết Akira nghĩ gì. Chị ta cứ trốn tránh câu hỏi đó bằng cách nhìn đi đâu không làm Ahin có cảm giác như bị Akira xem là không khí. Ahin thở dài ngẩng đầu liếc nhìn Akira. Chị ta đang cười… Một nụ cừoi nhạt đến đáng sợ…
_Sợi dây sắp đứt rồi.
“Akira?”
Rầm!
Một âm thanh to lớn vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Những mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nơi trên nền đất lạnh lẽo. Những âm thanh đó nghe thật chói tai nhưng rồi cuối cùng cũng chỉ để lại đó sự tĩnh lặng đến rợn người.
Akira ngẩng đầu ngồi dậy. Đầu cô đau quá. Hình như lúc nãy vừa có ai đó đẩy cô ra thì phải. Akira nhìn sang bên phải mình, Silly đang nằm đó…
~~o0o~~ FlashBack ~~o0o
~~Silly trong lúc đang đi tìm Ahin thì thấy Akira đang đứng trên cầu thang. Định chạy lại hỏi thì nhận ra là Ahin đang ở dưới chân cầu thang. Có vẻ như hai ngừoi họ đang nói chuyện với nhau nên cô cũng chỉ đứng ở một góc khuất đợi. Trong lúc đứng đợi cũng có nghe đựoc một chút. Chợt nhận ra là câu nói của Akira có gì đó hơi kì lạ liền quanh đầu lại nhìn xung quanh thì thấy cái đèn trên đầu Akira sắp rơi xuống. Trong lúc hoảng quá, cô chạy lại đẩy Akira ra mà không kịp suy nghĩ. Cũng may là không sao…
~~o0o~~ End FlashBack ~~o0o
~~Ahin lẫn Akira đều tròn mắt nhìn Silly. Silly từ từ ngồi dậy, ngước đôi mắt tròn xoe của mình nhìn Akira và Ahin. Cả ba cứ đứng như tượng một lúc lâu. Akira cảm thấy là hình như Ahin và Silly có chuyện cần nói nên cũng tìm cách đi.
_Silly, cảm ơn đã cứu ta mặc dù ta không biết là ngươi đang có ý đồ gì nhưng… cứ tiếp tục nhé! – Nói xong, Akira biến mất không để lại chút dấu vết.
Sau khi Akira đi một lúc lâu, Ahin cũng rời khỏi đó, Silly cũng đi theo Ahin.
_Công chúa Ahin… tôi… – Silly ngần ngại lên tiếng.
Ahin đột nhiên dừng lại, miệng khẽ nói điều gì đó nhưng rất nhỏ, dường như chỉ đủ ình cô nghe.
_Công chúa? – Silly lo lắng hỏi.
_Tại sao chứ Silly? – Ahin quay đầu lại nhìn cô – Sao ngươi lại phá kế hoạch của ta chứ? – Ahin tức giận nói.
_Tôi chỉ muốn hai người làm hòa với nhau thôi mà…
_Ta không cần ngươi giúp đỡ! Chuyện của ta không liên quan gì đến ngươi!!!
Ahin nói xong liền quay người định bỏ đi thì Silly mới cất tiếng nói:
_Công chúa Ahin, người thay đổi rồi…
Ahin dừng lại, không nói gì cả, có vẻ như đang chờ đợi câu nói tiếp theo từ Silly.
Silly tay nắm thành dấm, răng cắn chặt môi, nhìn trông như muốn khóc. Điều này… có nên nói hay không?
Lưỡng lự một lúc lâu, Silly mới ngẩng đầu nhìn Ahin, giọng nói rất dứt khoát.
_Tôi… rất ghét công chúa Ahin! – Nói xong, Silly lập tức bỏ chạy đi mất để lại Ahin vẫn còn mãi đứng ở đó.
Từ hôm đó, không còn ai nhìn thấy Ahin cười nữa…