Bạn đang đọc Sad Love Story – Chương 20: Cổ tích ngày xưa
~o0o~ Khu vườn hoàng gia ~o~ Phòng của Hina và Hime ~o0o
~”Cộc! Cộc!”
Tiếng gõ cửa vang lên giữa không gian yên tĩnh đến kì lạ. Hina ngồi dậy, dụi mắt rồi đứng dậy, tiến lại gần và mở cánh cửa nhỏ, cô bé ngước mắt nhìn hai người đang đứng trước mặt mình.
_A, chào anh Zen, anh Yuki – Hina cười nói – Hai anh đến đây có chuyện gì vậy.
_À, bọn anh muốn nhờ hai em hỏi Akira giúp anh câu chuyện của bài hát sáng nay – Zen nói.
_Được thôi, dù sao em cũng có chuyện cần nói với Akira – Hina nói – Thôi, tạm biệt hai anh nhé! – Hina vẫy tay rồi đóng cửa lại.
Sau đó, cô lại gần và lay người Hime.
_Này, Hime, dậy đi, mình đi gặp Akira.
Hime từ từ mở mắt, cô bé nhìn Hina một lúc rồi ngồi dậy, đợi cho đến khi tỉnh táo hẳn, Hime mới gật đầu.
~~o0o~~ Khu nhà kính Vivian ~~o0o
~~_Chị Akira! Bọn em tới rồi! – Hina và Hime chạy lại chỗ Akira đang ngồi trên chiếc giường êm ái ở giữa khu nhà kính.
Nghe thấy tiếng của hai cô bé, Akira liền quay đầu lại nhìn đồng thời cũng vẫy tay chào.
_Hai em có chuyện gì cần nói? – Akira hỏi.
_À, trước khi nói bọn em muốn hỏi chị về câu chuyện của ác quỷ và thiên thần – Hina cười.
_Được thôi, nghe và nhớ cho kỹ đấy, chị chỉ kể một lần thôi – Akira cười đáp.
Hina và Hime gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng leo lên giường ngồi hai bên Akira.
Ngày xửa ngày xưa, tại một vương quốc nọ, có hai nàng công chúa. Một người thì xinh đẹp và tỏa sáng, mọi người xem cô ấy như vị nữ thần Aphrodite nhưng tận sâu bên trong tâm hồn cô ấy chỉ là một ác quỷ không hơn, công chúa Eliza. Còn cô công chúa còn lại là Astris, cô thông minh và hoàn hảo, mọi người gọi cô ấy là thiên thần nhưng không một ai biết rằng, Astris chỉ là một thiên thần gãy cánh.
Một ngày nọ, hoàng tử từ vương quốc láng giềng xuất hiện. Eliza và Astris đều yêu hoàng tử.
“Hoàng tử chọn ai? Yêu ai?”
Và trong khoảng thời gian đó, Astris và Eliza đều hay bí mật theo dõi hoàng tử một cách kì lạ. Nhưng điều kì lạ nhất ở đây không phải là chuyện đó mà chính là Eliza, bởi vì người mà Eliza theo dỏi không phải là hoàng tử mà là Astris.
“Có một bí mật…
Không một ai biết bí mật này
Ngoại trừ Eliza…”
Rồi một ngày, trong lúc đi tìm hoàng tử, Astris vô tình đụng phải Eliza. Eliza không nói gì cũng không hề trách mắng, chỉ nhìn Astris.
“Bí mật của Astris…
Đó là gì?”
_Đủ rồi đấy, dừng lại đi – Eliza nói.
_Tại sao? Chị thì biết cái gì chứ, chị đâu phải là tôi – Astris lạnh nhạt trả lời rồi bỏ đi.
“ Bí mật cuối cùng cũng sẽ được bật mí…”
Eliza không nói gì, chỉ nhìn theo bóng dáng Astris đã đi khuất. Ánh mắt có phần thương hại.
Thật tội nghiệp!
Thật đáng thương!
Đó là tất cả những gì mà người ta nói.
Bởi vì…
“Astris chỉ là con nuôi”
Vào một mùa đông, Astris được một người đưa đến hoàng cung, người bê bết máu. Astris bị chiếc xưa ngựa hoàng gia tông phải. Không còn mẹ, không có cha. Quốc vương và hoàng hậu buộc phải nhận nuôi Asstris.
“Không một ai biết được sự thật
Đằng sau câu chuyện đó
Ngoại trừ Eliza…”
Eliza biết được sự thật về việc Astris bị xe ngựa hoàng gia tông phải. Không phải là do người điều khiển chiếc xe, mà là do Astris tự khiến mình bị chiếc xe tông.
“Mục đích của Astris là gì?”
Cái gì cũng phải có nguyên nhân của nó. Việc Astris cố tình làm thế để được vào hoàng gia cũng vậy. Ngay từ đầu, việc yêu hoàng tử cũng chỉ là giả dối. Tất cả đều là vì mục đích của Astris.
“Trả thù ột người…
Mà Astris rất yêu thương…”
Chạy đi, Astris!
Nơi đây nguy hiểm lắm!
Chạy đi…
Và đừng bao giờ trở lại…
Một lần nữa!
“Mẹ, hãy chờ con, rồi một ngày nào đó, con sẽ trả thù ẹ.”
Có một thứ…
Được gọi là quá khứ…
Nó chứa đựng tất cả đau thương nơi con người.
Và quan trọng…
Nó biết được sự thật…
Mẹ của Astris bị một người bắt đi, và bà đã chết. Astris đã ở đó, đã chứng kiến tất cả. Cô sẽ tìm, và sẽ trả thù.
Eliza biết được điều đó, cô luôn tìm mọi cách có thể để cứu hoàng tử khỏi Astris, bởi vì Eliza thật lòng yêu hoàng tử, yêu rất nhiều.
Nhưng họ không biết, cả Eliza lẫn Astris, hoàng tử đã phát hiện ra điều gì đó giữa hai người.
“Tất cả mọi thứ đều phải có sự kết thúc
Đó là quy luật của tự nhiên…
Ngày hôm nay, ta sẽ kết thúc tất cả…”
Astris bước đi trên dãy hành lang dài hướng tới phòng của hoàng tử. Trên tay cầm một con dao sắc bén. Astris mở cửa, từ từ bước vào, bỗng cô khựng lại khi nhìn thấy một cảnh tượng khó tả. Một cô gái người hầu đang dùng một sợi dây xiết cổ hoàng tử ( tưởng chuyện gì to tát = =” ). Astris bước lại gần, giơ con dao lên cao, đây hoàn toàn là một cơ hội tốt để cô có thể trả thù nhưng…
Về phía cô gái, cô ta cũng đã nhận thấy sự hiện diện của Astris nhưng với con dao trên tay Astris cũng đủ biết cô tính làm gì nên cô gái kia có vẻ không quan tâm lắm.
Astris đưa con dao lên cao và…
Xoẹt!
Astris cắt đứt sợi dây và nhanh chóng bắt trói cô người hầu kia lại. Sau khi làm xong, Astris mới nhận thấy sự khác lạ về hành động của mình.
“Tại sao Astris không giết hoàng tử?”
Khi Astris định bỏ chạy thì ngay lập tức bị hoàng tử kéo lại.
_Lúc đó ta tưởng nàng định giết ta? – Hoàng tử nói.
Bỗng, từ khóe mắt Astris, một giọt nước rơi xuống. Cô đưa hai tay lên dụi mắt, hoàng tử bối rối đang định nói gì đó thì đã bị cô cướp lời.
_Lúc đầu ta cũng tưởng là thế, nhưng tại sao ta lại không thể giết hoàng tử dù ngài đã giết chết mẹ ruột của ta? – Astris vừa khóc vừa nói.
_Nàng nói gì thế? – Hoàng tử hoàn toàn không hiểu Astris đang nói gì, anh hỏi.
Đột nhiên, Eliza từ đâu chạy tới nói:
_Astria, em hiểu lầm rồi, chị vừa mới điều tra được, mẹ em không phải bị bắt mà là tự nguyện đi theo cha của vị hoàng tử đây, sau đó bị bệnh qua đời – Eliza nói liền một mạch như sợ mọi việc sẽ quá muộn. Sau đó, Eliza lấy từ trong túi ra một bức vẽ và đưa cho Astris xem – Nhìn đi, chẳng phải mẹ em trông rất hạnh phúc sao?
Astris nhìn chằm chằm vào bức vẽ, nước mắt tự nhiên càng ngày lại càng rơi nhiều hơn, khiến hai người kia chẳng hiểu Astris khóc vì cái gì.
Im lặng một chút, Astris đưa tay lên lau nước mắt, nói:
_Thế… thế mà ta lại mém nữa giết chết người mình yêu.
_Nàng yêu ta thật sao? – Hoàng tử ngạc nhiên hỏi – Thế mà khi biết được sự thật, ta cứ tưởng nàng chỉ lợi dụng chứ không yêu ta thật lòng – Hoàng tử nói.
_Lúc đầu thì là thế nhưng mà… Khoan đã, hoàng tử nói thế nghĩa là… – Astris quay đầu nhìn hoàng tử.
_Ừ, ta yêu nàng – Hoàng tử cười hiền nhìn Astris rồi ôm nàng ta vào lòng.
Cảnh tưởng nhìn trông thật lãng mạn làm sao. Vậy là mọi chuyện đều kết thúc tốt đẹp rồi nhỉ. Có lẽ chúng ta cũng nên kết thúc câu chuyện tại đây.
Chưa chắc, nếu kết thúc như thế thì thật là tẻ nhạt và hoàn toàn chẳng có gì hay. Và vẫn còn một nhân vật khiến chúng ta chưa thể kết thúc được – Eliza.
Eliza tay nắm thành đấ, răng cắn chặt môi đến bật máu, nhưng cô lại chẳng hề quan tâm vì có một thứ đã chiếm hết sự quan tâm đó.
Rốt cuộc cô cố gắng bảo vệ hoàng tử và hóa giải sự hiểu lầm này vì cái gì cơ chứ? Để giúp cho họ bên nhau ư?
Không có chuyện đó đâu!
Eliza ta nhất định sẽ trả thù!
Ta sẽ chia cắt các ngươi!
“Hãy đợi đấy!”
~~o~~ “Ác Quỷ & Thiên Thần” ~~o
~~_Wa, câu chuyện hay quá! – Hina trầm trồ khen ngợi.
_Tiếp theo thế nào hả chị Akira? Chị kể tiếp đi! – Hime hào hứng thúc giục Akira.
Nhưng Akira chỉ lắc đầu, cười nói:
_Thế là đủ rồi, đến đây thôi, bây giờ đến lượt của các em.
_A… Chuyện này hơi khó nói – Hina chọc chọc hai ngón tay vào nhau, khẽ cúi đầu xuống.
_Akira, chị phải hứa là không được kể cho bất kì ai nghe thì tụi em mới nói – Hime đưa ngón út của mình ra, nói.
Akira gật đầu rồi móc nghéo với Hime.
_Thật ra, cái chết của bộ tộc Samanua là bọn em bị một người lừa, ông ta nói là có rất nhiều kẻ phản bội ở đó, rồi đưa cho bọn em cái gì đó, bảo chỉ cần thả xuống đó là được – Hina kể lại.
“Khí độc?”
_Bọn em thấy Akira rất thân với bọn họ nên sợ chị sẽ xảy ra chuyện gì, không ngờ tất cả bọn họ chết hết luôn – Hime nói.
_Vậy bây giờ người đó đang ở đâu, các em có biết không? – Akira thở dài hỏi.
_Ngay sau đó, bọn em đã cho người điều tra rồi nhưng – Hina ngập ngừng nói, thấy vậy Hime liền nói tiếp thay Hina – Bọn em phát hiện là ông ta đã tự tử ở trong rừng.
Nghe đến đây, Akira đột nhiên sững lại, cô nhớ tới lời nói của mẹ.
“Cha con đã tự tử ở trong rừng…”
“Không lí nào lại…?”
_Chị Akira? – Hina đột nhiên nói làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Akira.
_A… Được rồi, các em về phòng đi, chị sẽ không nói với ai đâu – Akira nói.
Hina và Hime nhanh chóng bước xuống giường, vẫy tay chào tạm biệt Akira rồi chạy đi để lại Akira vẫn còn chìm trong những suy nghĩ của mình.
“Lẽ nào lại là… Cha?”