Bạn đang đọc Sad Love Story – Chương 12: Ngôi nhà bị bỏ hoang
__o0o__ Địa đạo Scorcap __o0o__
Nơi đây tối đen như mực, chỉ có vài ngọn đèn thắp sáng cho lối đi, nếu ai không biết đường mà dại dột bước vào thì đừng có mơ tìm thấy lối ra. Chính vì điều đó, địa đạo Scorcap còn được biết đến với cái tên “Thế giới một đi không trở lại”. Tuy nhiên, vẫn còn có hai người biết mọi đường đi lối về nơi đây – Hina và Hime, ngoài ra không còn ai biết nữa cả. Lí do? Đơn giản nhưng lại bí ẩn, tất cả những người đã xây dựng địa đạo này đều đã chết và không một ai biết đến cái chết của họ cũng như lí do vì sao họ chết. Khoan đã, hình như có người biết đấy! Vâng, đó chính là hai người bạn trẻ của chúng ta – Hina, Hime. Hai cô bé này biết tất cả sự thật nhưng lại không thể nói ra bởi vì chính hai cô bé đã gián tiếp làm nên cái chết của họ. Có thể khi đọc xong các bạn sẽ không tin lời tôi nói và thậm chí còn thắc mắc vì sao mới còn nhỏ mà đã giết người rồi, nhưng tạm thời gạt chuyện đó sang một bên, rồi từ từ tôi sẽ nói cho các bạn biết sau.
…
Bộp! Bộp!
Trên con đường nhỏ hẹp của địa đạo, hai cô công chúa nhỏ đang nắm tay nhau chạy dọc con đường.
_Này Hina, chúng ta đang đi đâu vậy? Đây hình như là đường đến khu an dưỡng, mà em hết nhìn thấy ảo ảnh lâu rồi mà! – Hime chạy dằng sau, trên đầu dặt một dấu hỏi to đùng.
_Hime, thật ra chị vừa phát hiện ra một nơi rất thú vị, hình như bị bỏ hoang lâu rồi, lại còn có tin đồn là có ma nữa, nên chúng ta có thể bắt đầu công cuộc dọa ma từ đây đó – Hina cười tinh nghịch.
Đến một ngã rẽ, Hina chạy qua lối bên phải, đi thêm một chút nữa thì gặp năm lối đi.
_Chúng ta đi đường nào? – Hime hỏi.
Xoa cằm suy nghĩ một lát, Hina nhìn năm con đường một lần nữa rồi búng tay như vừa mới nhớ ra, cô bé nhanh chóng kéo tay em gái mình chạy vào con đường thứ hai từ trái qua.
Cuối con đường có một bức tranh rất to, vẽ ngôi nhà màu trắng, to và đẹp, bao quanh ngôi nhà là một khu vườn trồng toàn hoa hồng đỏ, ở một góc khuất của bức tranh đề chữ “Biệt thự hoa hồng” kèm theo đó là một chữ kí đề tên ‘Shirayuki’.Phía dưới bức tranh là một viên đá Sapphire màu xanh ngọc.
_ Shirayuki là ai? – Hime thắc mắc nhìn dòng chữ hỏi.
_Quan tâm làm gì? – Hina nói rồi chạm tay vào viên đá.
Bất chợt, mặt dđất xung quanh rung chuyển, bức tranh bị chia làm hai và từ đó, một cánh cửa xuất hiện. Mở cửa bước vào, Hiem lập tức bị chinh phục bởi “cảnh đẹp” nơi đây. Ngôi nhà hệt như trong tranh nhưng lại mang một vẻ đẹp u ám, rùng rợn đến đáng sợ, đất đai xung quanh gập ghềnh khó đi, xung quanh là những bông hoa hồng đã bị chết khô, những cái cây trơ trụi không mang chút gì gọi là sự sống, không khí nơi đây lại còn khiến Hime lạnh cả sống lưng, thật đúng là một nơi dọa ma lí tưởng.
_Em bắt đầu cảm thấy hứng thú với nơi này rồi đấy – Hiem cười gian rồi kéo áo Hina – Hina, mình vào ngôi nhà tham quan đi!
_Không được đâu, phải trả lời câu hỏi trên cánh cửa mới vào được – Hina nói.
_Vậy câu hỏi là gì?
_Yêu là gì?
__o0o__
Akira ngồi trên cây hoa anh đào trong khu vườn của mình, đã lâu rồi cô không vào khu nhà kính nữa vì mỗi khi vào cô lại nhớ về quá khứ, nhưng cũng chính vì thế mà hiện giờ cô hết sức nhàn rỗi, chỉ biết ngồi vắt vẻo trên cây mà ngủ. Bỗng từ đâu có hai cô bé chạy tới, miệng cứ liên tục gọi tên Akira, cô nhảy xuống, tiến lại gần hai đứa trẻ.
_Hian, Hime! Có chuyện gì thế? – Akira hỏi.
_Akira, tụi em có điều muốn hỏi – Hina nhanh nhảu hỏi.
_Gì? – Akira hỏi.
_Yêu là gì? – Hime cười tươi hỏi.
Akira tròn mắt nhìn hai cô nhóc bé tí tẹo mới bảy tuổi này, nhưng cũng trả lời câu hỏi.
_Sự nhầm lẫn của cảm xúc – Akira trả lời ngắn gọn.
_Đơn giản thế sao? – Hime ngây ngô hỏi – Thôi, dù sao cũng cảm ơn chị, tụi em đi đây, bye bye – Hime vẫy tay chào rồi cùng Hina chạy biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
__o0o__
_Bây giờ mình làm gi? – Hime đặt tay lên cánh cửa, đẩy vô trong như muốn nó mở ra, nhưng cánh cửa lại chẳng hề nhúc nhch1 một chút nào.
_Đợi chị một tí – Hina nói rồi cô bé cúi xuống nhặt lấy một cục đá, khắc lên cửa câu trả lời, rồi đẩy nhẹ cánh cửa.
Cạch!
Cánh cửa cuối cùng cũng chịu mở ra, hai cô bé cùng bước vào, Hime đưa cái đèn lồng mình manh theo ra phía trước, cô gằng nhìn những vật xung quanh. Căn nhà này chắc chắn đã bị bỏ hoang rất lâu rồi nên sàn nhà mới bị đóng đầy bụi, còn trần nhà thì bị mạng nhện giăng đầy, đã vậy còn có cái mùi gì đó thật khó chịu.
_Hina này, em nghĩ chúng ta nên ra khỏi đậy thôi, nơi này đáng sợ quá! – Hime nhăn mặt nói.
_Uhm, chị cũng nghĩ vậy, đi nào! – Hina và Hime định bước ra ngoài thì…
Sầm!
Cánh cửa đột ngột đóng lại, nhốt cả hai đứa trẻ bân trong. Hina giật mình chạy tới, cố gắng mở cánh cửa ra nhưng vô ích, Hime thấy thế cũng chạy lại gần, dặt chiếc đèn lồng xuống, cô đẩy mạnh cánh cửa nhưng nó chẳng hề dịch chuyển dù chỉ một chút.
_Hina, chuyện gì đang xảy ra thế? – Hime lo lắng hỏi.
_Chị cũng không biét nữa – Hina bây giờ cũng rất lo lắng không kém gì Hime, cô vẫn cố gắng đạp đấm đá vào cánh cửa thật mạnh với một chút hy vọng mong manh, Hime cũng bắt chước, đập liên tục vào cánh cửa, miệng không ngừng hét “Cứu tôi với!” nhưng địa đạo Scorcap này ngoài hai đứa nhóc thì còn ai nữa chứ?
Trên cánh cửa, một dòng chữ hiện ra, có lẽ nó đã được khắc sẵn từ trước rồi nhưng cũng đủ khiến hai cô bé khi đọc xong phải sợ hãi mà ngất đi
“Các ngươi sẽ phải trả giá cho tất cả
những gì các ngươi đã làm
Samanua
Bộ tộc sống trong địa đạo”