Bạn đang đọc Sad Love Story – Chương 10: Quá khứ của Akira
Sau khi Akira bỏ đi, Zen vẫn đứng đó, anh biết đã làm cô bị tổn thương vì anh không tin cô, anh rất muốn xin lỗi cô nhưng có lẽ bây giờ nên để cô ở một mình bây giờ. Có lẽ để khi khác xin lỗi cũng không muộn.
…
Akira chạy vào khu nhà kính Vivian. Cô nhớ cha mẹ ruột của mình dù vẫn rất hận họ vì đã bỏ rơi cô. Nhưng Akira biết mẹ vẫn còn yêu cô, chỉ có điều mẹ yêu ba nhiều hơn. Cô không hiểu vì sao ba lại nói thế và bỏ cô.
Con đã tưởng rằng chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi
Sẽ thật hạnh phúc
Nhưng ước mơ chỉ mãi là ước mơ
Chẳng bao giờ trở thành hiện thực
Con vẫn nhớ mãi kí ức lúc đó…
Con nhớ là chúng ta đã từng rất hạnh phúc.
Cho đến khi chuyện đó xảy ra…
Phá cỡ thế giới của con…
__o0o__ Quá khứ__o0o__
(Akira năm tuổi, tên thật là Shirayuki).
Shirayuki đang ngồi chơi trong vườn thì mẹ cô bước đến, đưa cho cô một cái giỏ và một tờ giấy.
_Con ra chợ mua ẹ những thứ ghi trong đây nhé – Mẹ cô chỉ vào tờ giấy nói, rồi mẹ khoác áo choàng cho cô – Đi cẩn thận nhé! – Mẹ cô vẫy tay rồi đi vào nhà.
Shirayuki bước đi thật chậm trên con đường nhỏ đầy sỏi đá hướng ra chợ. Đến nơi, cô nhạnh chóng đi tìm mua những thứ mẹ dặn. Cô đi đến đâu, mọi người nhìn đến đó nhưng tuyệt nhiên là không có ai dám lại gần, mặc dù Shirayuki cảm thấy hơi lạ nhưng cũng không để tâm là gì, cô tiếp tục đi tìm những thứ mẹ dặn. Tuy nhiên, sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, cô đến đây để mua đồ mà ai cũng nhìn cô như sinh vật lạ, ngay cả các chủ cửa hang cũng rụt rè, lo sợ điều gì đó mà nhìn cô mãi mới chịu bán, điều đó khiến Shirayuki vô cùng bực mình, sát khí tỏa ra nồng nặc khiến người xung quanh đã sợ nay lại càng sợ gấp đôi, phải đứng cách cô ít nhất 10 mét. Bỗng có tiếng nói từ đằng sau cất lên:
_Này, ác quỷ!
Shirayuki quay lại nhìn người đã nói câu đấy. Thì ra cũng chỉ là một đứa trẻ, xung quanh là nhiều người khác, tuổi của bọn họ có lẽ cũng bằng tuổi cô, những người như thế, chấp làm chi. Nghĩ thế, Shirayuki chỉ “hừ” một tiếng rồi bỏ đi, nhưng hình như bọn chúng vẫn không chịu buông tha cho cô, một số đứa trong tụi nó chạy lên chặn đường đi của Shirayuki.
_Tránh ra! – Cô nói, giọng trầm xuống, lạnh cả sóng lưng, nhưng đứa cầm đầu vẫn không chịu thua.
_Sao thế ác quỷ? Đại ma vương đang chờ ở nhà nên mày phải về sớm à? Đừng giả bộ ngoan hiền nữa, mày cũng chả khác gì lũ súc vật đâu! – đứa trẻ đó vừa cười vừa nói, sau đó mấy đứa trẻ khác cũng hùa theo cười lớn.
Bị nói như thế, ai mà không tức giận, chưa nói đến Shirayuki một khi đã nổi cơn điên thì dù có là ông trời cũng không cản được. Nhưng bây giờ không phải lúc, phải về sớm kẻo mẹ lo, hạ hỏa và bình tĩnh đi nào! Shirayuki tự trấn an mình, rồi ngước mặt lên nhìn đám trẻ đó lạnh giọng nói.
_Ta cảnh cáo, nếu các ngươi không tránh đường cho ta đi thì đừng trách sao ta độc ác – Shirayuki người tỏa đầy sát khí, nhìn chả khác gì ác quỷ từ dưới địa ngục chui lên khiến bọn trẻ đều phải rùng mình, người cứ nhỏ đầy mồ hôi và run cầm cập. Đứa cầm đầu tuy sợ gần chết nhưng vẫn tỏ vẻ ta đây, cất giọng nói:
_Lộ rõ bản chất của ác quỷ rồi nhé! – cậu tỏ vẻ trêu chọc, vừa cười lớn vừa nói.
Shirayuki chỉ có thể chịu đựng đến thế, mặt cô hầm hầm, giờ chỉ cần thêm cây lưỡi liềm thì giống y như thần chết vậy.
“Các ngươi dám nói xấu ta, lại còn dám xúc phạm đến cha mẹ ta,
thù này không trả không phải là Shirayuki”
Nghĩ đến đó, Shirayuki liền nhảy vào, đánh tới tấp vào đứa trẻ đó, những cú đánh nhìn tuy nhẹ, nhưng khi là nạn nhân mới biết sứa công phá của nó. Quả thật, cậu bé bị đánh bây giờ đã bất tỉnh, máu chảy lênh láng, mặt không còn chút thần sắc nào. Lúc này, Shirayuki mới dừng lại. Những người xung quanh thấy thaế liền chạy đến đưa cậu bé kia đến chỗ thầy thuốc. Shirayuki định thần lại, khi nghe cậu bé kia nói những lời như thế, cô đã đánh nó trong vô thức, khi kịp dừng lại thì đã thấy bàn tay cô đầy máu
_Shirayuki…
Một giọng nói từ dằng sau cô cất lên. Shirayuki quay đầu lại nhìn…
Là cha, mẹ?
“Ba ơi, họ chảy nhiều máu quá!”
_Mày đã làm cái gì thế hả?! – Cha cô tức giận quát, đồng thời vung tay định đánh cô nhưng mẹ cô đã kịp ngăn lại – Hừ! Em đưa nó về nhà trước đi, anh đi đây một chút, sau đó sẽ về nhà giải quyết chuyện này – Ông nói với mẹ cô, liếc nhìn Shirayuki rồi bỏ đi.
Sau khi cha cô bỏ đi, mẹ cô đưa cô về nhà. Shirayuki từ lúc đó vẫn cứ thấp thỏm lo sợ, không biết cha định làm gì.
…
Cạch!
Có tiếng mở cửa, cha cô bước vào, mẹ cô sau khi nhìn thấy ông liền chạy tới bên cạnh, thì thầm điều gì đó. Shirayuki ngồi trên giường, cúi đầu xuống, thi thoảng lại ngước lên nhìn hai người. Do Shirayuki còn nhỏ, kí ức vẫn còn rất mơ hồ, nên không nhớ được gì nhiều. Khoảng thời gia trong nhà, Shirayuki chỉ nhớ mẹ sau khi thì thầm với cha xong thì lại gần cô, đặt cô trên đùi và ôm chặt vào lòng, khung cảnh giờ đây thật im lặng đến khó hiểu. Mẹ buông cô ra, ngước lên nhìn cha cô đang tiến lại gần. Ông nhìn cô với cặp mắt sắc lạnh rồi nói:
_Vứt nó đi!
C…cái gì ? Cha vừa nói gì vậy?!
Shirayuki sau khi nghe xong đã không còn biết gì nữa, đầu óc cứ quay mòng mòng, sau đó mẹ cô nói gì cô cũng chẳng rõ, chỉ làm theo lời mẹ trng vô thức. Trời đổ mưa, mẹ lấy ô rồi dắt cô đi ra ngoài, Shirayuki ngoan ngoãn đi theo, nhưng càng đi cảnh vật xung uqnah càng lạ, cô chưa từng tới đây bao giờ, mẹ định dẫn cô đi đâu thế này?! Dừng chân, Shirayuki ngẩng đầu lên. Đây là… rừng?
Tại sao lại đến đây? Shirayuki quay sang nhìn mẹ, cố gắng tìm kiếm câu trả lời, đôi mắt màu thạch anh tím vẫn nhìn cô nhưng sao lại có cảm giác buồn thế này?
Mẹ bỗng siết chặt tay cô, dẫn cô tiến vào sâu trong rừng. Đi được một đoạn thì mẹ cô dừng lại, quỳ gối xuống đối diện với cô, sau đó bà lấy từ trong túi ra một cây sáo rồi đưa cho Shirayuki.
_Giữ lấy nó, khi nào nhớ đến mẹ thì hãy thổi bài hát mà mẹ vẫn hay hát cho con nghe – Bà nói, từ khóe mắt chảy ra một giọt nước trong suốt.
Shirayuki đưa tay lên lau giọt nước đó trên mắt bà.
_Mẹ khóc à? – Shirayuki hỏi.
Bỗng bà ôm chầm lấy cô, giọng nói run run:
_Không… mẹ không có khóc…
Rồi bà đứng dậy nhìn Shirayuki lần cuối rồi chạy đi, trước khi đi bà còn nói thêm một câu
_Xin lỗi con!
Shirayuki dù rất muốn nhưng vẫn không chạy theo vì cô biết một khi cha mẹ cô đã bỏ rơi cô thì dù có chạy theo đi chăng nữa cũng chẳng làm được gì. Cô tự hỏi đánh người khác khi họ nói xấu cha mẹ mình là sai sao?
Shirayuki đứng dưới mưa, cứ đứng mãi, chẳng làm gì cả…
Một tiếng trôi qua…
Shirayuki vẫn đứng đó, ánh mắt vẫn hướng về phía mẹ cô chạy đi. Shirayuki từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận từng giọt mưa cứ liên tục rơi, như đang an ủi cô. Cảm ơn nhé, mưa…
Shirayuki đang cười, một nụ cười buồn.
Bịch!
Cô ngã xuống, cô đã đứng dưới mưa cả tiếng dồng hồ rồi, bây giờ cô rất mệt, không còn sức để ngồi dậy nữa…
Hết rồi
Hết thật rồi
Thế giới của con biến mất vào một ngày mưa
Con đã từng mơ về thế giới ấy
Khi con tưởng nó đã thuộc về con
Thì nó lại biến mất
Thế giới của con làm bằng thủy tinh
Con đã rất vui khi ở đó
Nhưng rồi chính con lại phá vỡ tất cả
Khi cố gắng nhặt những mảnh vỡ một cách cẩn thật
Thì đã quá muộn
Kết quả đổi lại vẫn là một bàn tay… đầy máu