Đọc truyện Sách Đạn Tinh Anh – Chương 47
Ca trực của bọn họ đến quá trưa thì kết thúc, tiểu tổ của Sẹo đến tiếp nhận công tác.
Mà hôm nay cũng là ngày bọn họ phải đi làm đánh giá tâm lý.
Tiến sĩ Grey ngồi trong văn phòng, ông ta nghĩ công tác của mình ngày hôm nay sẽ không mấy thuận lợi, nhưng ngoài dự đoán là đối tượng ông ta cần cố vấn hôm nay lại tự động tìm đến ông ta.
Khi Hawkins ngồi xuống trước mặt ông ta, Tiến sĩ Grey có dự cảm không lành, mỗi lần Hawkins chủ động tìm đến ông ta nhất định không có chuyện tốt.
“Đã lâu không gặp, Hawkins.” Tiến sĩ Grey tươi cười, “Gần đây khỏe không? Có cảm giác phiền muộn muốn phát tiết?”
“Có, bởi vì công việc mà tôi không thể tận tình làm cậu ta.” Khi nói, Hawkins ngay cả con mắt đều không chớp.
Tiến sĩ Grey ho khan, “Tôi nghĩ rằng vấn đề này không nằm trong khả năng giải quyết của tôi. Tôi tin tưởng bằng vào khả năng kiên nhẫn kinh người của anh, hẳn là anh sẽ không vì thế mà muốn tự sát hoặc giết sạch những kẻ khiến anh ngứa mắt?”
“Có, Andrew cùng Jill.”
“Bởi vì bọn họ thân thiết với Sean quá ?” Tuy rằng Tiến sĩ Grey cảm thấy Hawkins là một nan đề, nhưng ông ta không thể phủ nhận, đôi khi vấn đề tâm lý của Hawkins có thể coi như lạc thú duy nhất của ông ta trước Baghdad buồn tẻ này.
“Không, bởi vì bọn họ thích cậu ta.”
Tiến sĩ Grey nhìn xuống, “Hawkins, tôi cũng không có cách nào khiến bọn họ không thích cậu ta. Còn có vấn đề gì khác hay không?”
“Tôi gặp Strong………. Chiến hữu trước kia của White. Sau đó tôi bắt đầu nằm mơ, mở thấy cảnh White bước vào tòa nhà ấy, tôi không ngừng la hét ngăn cản anh ta đừng đi vào, nhưng anh ta không nghe thấy lời tôi.”
“Sau đó? Kết quả có giống như sự thật từng xảy ra hay không?”
Hawkins im lặng vài giây, “Tôi không thấy được kết quả, Sean lay tỉnh tôi.”
“Hai người tiến triển không tồi a, ít nhất khi anh đang ngủ, cậu ta đã ở cạnh anh.”
“Bởi vì không muốn lại mơ đến giấc mơ đó nên tôi hi vọng lúc ngủ, Sean sẽ luôn ở bên cạnh tôi.” Hawkins nghiêng đi mặt, suy nghĩ của y tựa hồ xuyên qua vách tường bay về một nơi xa xăm.
“Anh nằm mơ đến giấc mơ đó, có thể vì anh đã gặp lại Strong, hoặc là ……….”
“Hoặc là cái gì?”
“White là thứ quá khứ anh muốn giữ lấy nhưng lại bất lực. Ở hiện tại, anh còn có thứ gì đó muốn giữ chặt, anh cảm thấy anh cũng sắp không thể giữ được nó nữa, cho nên giấc mơ đó chính là một điềm báo mà từ trong tiềm thức anh muốn tự cảnh báo với mình.” Tiến sĩ Grey nghiêm túc nhìn y, “Suy nghĩ một chút, tột cùng là anh muốn gì?”
“Vì tôi vẫn không tìm được Montero James?” Hawkins nhíu mày, anh ta có vẻ cũng không mấy xác định cái đáp án này.
“Tôi không thể trả lời thay anh, Hawkins.” Tiến sĩ Grey cúi đầu bắt đầu ghi báo cáo đánh giá tâm lý, “Bởi vì đáp án chỉ có mình anh biết.”
Sau khi Hawkins rời khỏi hơn một giờ đồng hồ, Sean đến.
“Chào Sean.” Tiến sĩ Grey quan sát vẻ mặt của Sean, nhiều lúc Sean cũng không thích Tiến sĩ Grey, bởi vì ông ta thường xuyên có thể nhìn thấu một số chuyện mà ngay cả bản thân anh cũng không rõ.
“Chào, bác sĩ.” Để tiết kiệm thời gian, Sean chủ động hướng Tiến sĩ Grey thẳng thắn, “Cho tới bây giờ, tôi không muốn tự sát, cũng không muốn sẽ giống bất cứ kẻ nào nổ súng cho hả giận, tôi tràn ngập kỳ vọng đối với việc mấy tuần nữa sẽ chấm dứt nghĩa vụ tại Baghdad, hy vọng trong thời gian này tôi không gặp sự cố mà xong đời.”
Tiến sĩ Grey hé miệng: “Nhưng tâm lý của anh không thể tích cực toàn bộ, luôn luôn phải có một phần tiêu cực ở trong đó.”
“Đúng vậy………. Hai ngày trước có một tân binh bị địa lôi nổ chết, ta cảm thấy rất đáng tiếc cho cậu ta.”
“Đây là đương nhiên.”
“Nhưng chỉ là đáng tiếc mà thôi.” Sean cười, vẻ mặt của anh đang nói chính anh tựa hồ cũng không hiểu nổi mình , “Nếu là trước đây tôi sẽ mơ thấy ác mộng, tôi sẽ giống những binh lính khác muốn tiến lên cứu cậu ta mà không phải là hô lớn yêu cầu mọi người đứng yên tại chỗ, thậm chí tôi có cảm giác nếu không ai nhắc tới chuyện này tôi sẽ quên ngay chuyện có một người đồng đội từng bị nổ tan xác trước mặt tôi.”
“Cậu là một lão binh, đã trải qua rất nhiều. Cậu đã có thói quen.”
“Nhưng tôi không muốn quen.” Sean lắc lắc đầu, “Chuyện này nói lên rằng tôi đang trở nên chết lặng. Hiện giờ tôi muốn rời khỏi Bangdad nhiều hơn bất cứ lúc nào hết!”
Tiến sĩ Grey cau mày, ông ta hỏi một câu với thái độ rất không tự nhiên: “Vậy còn Hawkins? Với anh ta, cậu không chỉ có tình cảm đồng đội mà thôi, đúng không?”
“Đúng, đối với anh ta, tôi không chỉ có tình cảm đồng đội, điểm ấy tôi thừa nhận.” Sean cười, kỳ thật còn hơn cả sự chết lặng trước sinh tử của đồng loại, Hawkins mới là nguyên nhân chủ yếu khiến anh muốn rời đi Baghdad.
“Sau khi cậu rời khỏi Baghdad, cậu có thể sẽ trở lại bộ đội đặc chủng hoặc sẽ có một đoạn thời gian nghỉ ngơi, nhưng cậu sẽ không gặp lại được Hawkins, anh ta sẽ bị điều đến Sudan, cậu cũng biết chuyện đó rồi đấy.”
Sean đặt tay lên bàn, chống cằm, “Bác sĩ, vì sao tôi lại cảm thấy ông vô cùng – vô cùng – vô cùng muốn tôi cùng Hawkins thành đôi nhỉ?”
Tiến sĩ Grey không nghĩ tới Sean lại nhìn thấu suốt thủ pháp tâm lý ám chỉ của ông ta đối với anh, đương nhiên ông ta không hề để lộ bất cứ sự kinh ngạc nào, “Có lẽ vì khi hai người các cậu ở cùng nhau sẽ khiến cho người ngoài nhìn vào có cảm giác đặc biệt, khiến họ nghĩ hai người thành đôi cũng không phải là một ý kiến tồi.”
“Cảm giác đặc biệt như thế nào?” Sean nhìn chằm chằm Tiến sĩ Grey.
Một giây đó, trái tim tiến sĩ Grey run lên, ông ta phát giác trong lần nói chuyện này, Sean đang đảo khách thành chủ, nếu tiếp tục, chỉ sợ cuộc đối thoại giữa ông ta và Hawkins trung tướng nhất định sẽ bại lộ.
“Rất nhiều chuyện khó có thể nói thành lời, cậu cần tự mình tìm hiểu.”
Sean đứng dậy, nhìn tiến sĩ Grey, nhún vai, “Nói tóm lại, tôi muốn về nhà. Ở nơi này khiến tôi càng ngày càng không rõ lắm chính mình là ai.”
Tiến sĩ Grey dừng một chút, “Cậu là Sean Elvis a!”
“Không biết trong danh sách các chứng bệnh có thể bị mắc sau chiến tranh có tâm thần phân liệt hay không?” Sean bình thản đi ra văn phòng.
Tiến sĩ Grey nhíu mày, ông ta có một loại dự cảm, tựa hồ có gì đó thoát ly quỹ đạo vốn có sắp bùng nổ.
Mà một khi bùng nổ, lại không thể cứu vãn.
Ngay khi tiến sĩ Grey ngẩn người, điện thoại của ông ta vang .
“Hawkins? Tôi tưởng rằng cuộc trò chuyện của chúng ta đã xong. Anh còn gì cần tôi cố vấn?”
“Sean nói gì đó?”
Tiến sĩ Grey cười, “Anh yên tâm, tâm lý của cậu ta thực bình thường.”
Đầu kia trầm mặc, Tiến sĩ Grey đành phải tiếp tục bổ sung: “Cậu ta cũng giống như mỗi một lão binh, khát vọng công việc chấm dứt, khát vọng về nhà, kháng cự chết lặng.”
“Không chỉ có thế.” Hawkins nói.
Tiến sĩ Grey suy tư, ông ta cũng mơ hồ hiểu được Sean có điểm nào đó không giống trước đây, “Như vậy anh phải cho tôi biết, cái “không chỉ” mà anh nói đó còn bao hàm ý gì khác?”
“Tôi………. Cảm thấy cậu ta muốn rời khỏi tôi.”
Grey bật cười, “Hawkins, còn có chưa đầy ba tuần nữa, nghĩa vụ tại Baghdad của cậu ta sẽ chấm dứt, cậu ta sẽ trở về nước mà anh cũng sẽ bị điều đi Sudan, các anh sẽ tạm thời tách ra.”
Ngón tay Hawkins bóp chặt lấy điện thoại, “Rời khỏi Baghdad, tôi sẽ mất cậu ấy.”
“Vậy lại đi tìm cậu ta, bắt lấy cậu ta. Đây không phải là chuyện rất đơn giản hay sao?”
“Được rồi.” Hawkins chấm dứt điện thoại.
Mà Sean trở lại ký túc xá không được bao lâu, liền bị sĩ quan phục trách EOD – Sehir Trung giáo – gọi vào văn phòng.
Đây là lần đầu tiên anh gặp mặt trò chuyện với Sehir, tuy rằng chưa nói tới hồi hộp, bởi vì Sean đi vào Baghdad hơn tám mươi ngày nay biểu hiện coi như không tồi, nhưng anh có tò mò, đối phương rốt cuộc muốn nói gì với anh? Sẽ không phải là tâm lý đánh giá không được thông qua?
Sehir thực thân mật. Nếu nói giờ đây Hawkins là nhân vật huyền thoại của EOD, như vậy mười năm trước Sehir cũng là, ông ta đã hóa giải một số loại bom thời đó thực hiếm thấy nhưng hiện tại lại thường xuyên gặp được.
“Mời ngồi, Trung sĩ Elvis. Đây chỉ là một lần cố vấn nói chuyện thực bình thường mà thôi.” Nhìn thấy Sean nghiêm trang cúi chào, Sehir cười mời anh ngồi ở đối diện.
“Trung sĩ Elvis, đợt luân chuyển của anh rất nhanh sẽ chấm dứt, đúng không?”
“Đúng vậy, Trung giáo, nếu sau hơn hai mươi ngày nữa tôi vẫn còn sống sót.”
“Như vậy sau đó, anh có tính toán gì không?”
Sean có chút khó hiểu, chẳng lẽ anh biểu hiện quá vĩ đại, Sehir muốn anh tiếp tục ở lại EOD?
“Không có, có lẽ tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian, sau đó trở về bộ đội đặc chủng quân dự bị, hoặc là xuất ngũ đi.”
Trước mặt Sehir có một tập tài liệu, ngón tay ông ta nhẹ nhàng cọ xát bên cạnh tựa hồ đang tự hỏi điều gì, “Trung sĩ Elvis, anh có đồng ý đi Sudan không?”
“Sudan?”
“Đúng vậy. Tình huống ở Sudan so với Baghdad tốt hơn nhiều lắm, tuy rằng cũng cần EOD, nhưng anh cũng biết đấy, nhiệm vụ cũng không thường xuyên có như ở đây, các loại chất nổ cũng không quá khó giải quyết.”
“Vì sao lại tuyển tôi? Trong đội quân dự bị của bộ đội đặc chủng có rất nhiều người khác có thể chọn.” Sean bỗng nhiên lờ mờ cảm giác được chuyện gì đang diễn ra, anh nhớ rõ chờ công tác ở Baghdad chấm dứt, Hawkins sẽ nghe theo lời của cha anh ta đến Sudan, “Có phải vì Howard Hawkins?”
“Đúng vậy.” Sehir gật đầu, “Anh ta rất coi trọng anh, bắt đầu từ lúc nhìn thấy tư liệu của anh, anh ta đã chủ động yêu cầu tôi điều anh đến cho mình.”
“Cái gì?” Sean không thật hiểu, chẳng lẽ anh xuất hiện ở tiểu đội của Hawkins là do y chủ động yêu cầu?
“Đúng vậy, lúc đó tiểu đội của anh ta vừa có một đội viên ……… anh biết đấy…….. Sau đó kỳ thật tôi đã rất đau đầu xem đưa ai đến cho anh ta mới tốt, bởi vì rất nhiều người sau khi đến tiểu tổ của anh ta không bao lâu sẽ viết đơn xin thuyên chuyển. Tôi tìm anh ta đến nói chuyện, sau đó anh ta thấy hồ sơ ảnh chụp của anh đặt trên bàn, và rồi anh ta nói với tôi muốn nhìn hồ sơ của anh, sau đó nữa, anh ta nói với tôi, ‘Điều người này đến chỗ tôi’.” Sehir nhìn Sean, “Sean, anh thực đặc biệt. Hai ngày trước Hawkins tới tìm tôi, hy vọng khi anh ta đi Sudan anh vẫn tiếp tục là hợp tác của anh ta, tôi thật sự kinh ngạc.”