Đọc truyện Sách Đạn Tinh Anh – Chương 32
Hawkins xoay người đi về phía chiếc Hummer, ngồi vào.
Sóng nhiệt vặn vẹo cảnh vật trước mắt họ, khói đặc cuồn cuộn.
Jill thất thần: “Đó quả thực là một quả bom……….Trời ạ ……….”
Khi anh ta quay nhìn lại những người đồng đội của mình, anh ta phát hiện Sean đang đi về phía Hawkins.
Anh tựa trên cửa xe, nhìn vào sườn mặt góc cạnh rõ ràng như điêu như tạc của Hawkins: “Cảm xúc của anh lúc này hẳn rất tệ.”
Hawkins không nói gì.
“Anh cảm thấy mình đã trốn tránh sự khiêu chiến của Montero?”
Trong xe tiếp tục trầm mặc.
Thật lâu sau, Hawkins mới lên tiếng: “Ngay cả thử xem mình có thể dỡ bỏ nó hay không, tôi đều không đi thử!”
“Anh không có thời gian.” Sean mở cửa xe ngồi vào ghế lái, “Mọi trận chiến trên thế giới này đều không thắng lợi ở việc anh có đánh bại được kẻ địch của anh hay không, mà là ở anh còn sống.”
Lúc này, Jill cũng đã quay lại, “Hai người thảo luận chuyện gì thế?”
“Thảo luận mạch cảm ứng cùng mạch thời gian của quả bom kia là quan hệ song song hay xâu chuỗi.” Sean cười cười, chờ Jill ngồi vào, anh liền đạp chân ga cho xe chạy về quân doanh.
“Ha ha, nghe ra anh cũng rất hiểu biết về mạch cấu tạo của bom?” Jill sờ sờ lông mày.
“Có một chút.”
Vì thế Sean cùng Jill bắt đầu bàn luận, Sean kể về một số loại bom mình đã từng gặp trước đây, sau đó hai người bàn bạc cách tháo dỡ.
Jill phê bình ý tưởng của Sean quá bảo thủ, Sean nói ý tưởng Jill rất mạo hiểm.
Trò chuyện trò chuyện, bỗng nhiên Jill nở nụ cười.
“Cười gì?” Sean còn nghĩ thầm rằng thiếu chút nữa họ tranh luận đến mặt đỏ tai hồng đâu.
“Anh khiến tôi nghĩ đến một người bạn cùng khóa của tôi ở căn cứ không quân, tên anh ta là Vincent Mann. Tôi…….. thường xuyên khắc khẩu với anh ta như vậy, cho đến khi giáo sư tiến đến ngăn cản chúng tôi …….. hoặc là người khác đem một trong hai chúng tôi dẫn đi.”
“Anh ta là người như thế nào?” Ngồi ở ghế sau vẫn trầm mặc từ đầu đến giờ, Hawkins bỗng nhiên cất tiếng.
Sean huýt vang một tiếng: “Hiếm có thật, kẻ điên Hawkins thế nhưng lại có hứng thú với thứ gì đó ngoài bom.”
“Vincent sao? Đó là một người rất nghiêm túc. Anh ta yêu cũng rất nghiêm túc, cho nên mới đau khổ đến mức mượn rượu say khướt khi nghe tin bạn gái có thai với người khác………. Lại từ một học trò ngoan trở thành một kẻ khiến huấn luyện viên đau đầu. Anh biết gì không, cho đến bây giờ, huấn luyện viên của chúng tôi còn hối hận đã nói với anh ta rằng ‘so với say chết ở chỗ này thà rằng nhìn cậu chết ở trên chiến trường’ linh tinh…..” Jill lấy thuốc lá ra, hút một ngụm, “Kỳ thật, anh chàng đó xứng đáng có được một người yêu tốt hơn cô gái kia rất nhiều lần.”
Sean ngẩn người, anh chưa từng nghĩ Jill lại đánh giá như vậy về anh.
“Còn anh, Hawkins, vì sao anh lại thấy hứng thú với Vincent ? Tôi nghe nói anh ta chưa từng làm việc dưới trướng của anh.” Lúc hút thuốc, Jill thường mang theo một dáng vẻ thực tùy tiện vô tâm, nhưng chỉ có Sean biết tên kia đang nghĩ ngợi, nhưng anh ta nghĩ ngợi cái gì, không ai đoán ra được.
“Bởi vì Sean nói, khi trở lại Mỹ cậu ta muốn đi thăm mộ Vincent.”
“A, thú vị thật.” Jill phun một luồng khói thuốc, gáy tựa trên cửa xe, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Sean.
“Đừng dùng cái loại ánh mắt đó nhìn tôi, kỳ quái!” Sean liếc mắt nhìn Jill, “Vậy anh thì sao? Thạc sĩ của căn cứ không quân, nghe nói chỉ cần tốt nghiệp anh sẽ trở thành thượng úy, chạy tới Baghdad làm gì?”
“Tôi muốn xem………. những gì Vincent đã thấy, làm những gì anh ta từng làm. Tôi muốn biết………. Anh ta có phải từng sợ hãi, có phải đã từng …….. hối hận hay không?” Jill nở nụ cười, nụ cười của anh ta giống như chiếc bình thủy tinh đặt dưới ánh mặt trời, hoàn mỹ nhưng mong manh.
“Vì sao? Ý tôi là…….. Vincent chỉ là người ở cùng một phòng nghiên cứu với anh mà thôi.”
“Không chỉ là ở cùng một chỗ làm việc.” Jill vươn đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía ngã tư rộn ràng nhốn nháo, “Chờ đến khi nhìn thấy cỗ quan tài đắp quốc kỳ kia………. Tôi mới biết được.”
Vẻ mặt Jill u buồn, Sean dù mất tự nhiên vẫn muốn nhìn, bởi vì trước đây anh chưa từng gặp Jill có vẻ mặt như vậy.
“Sean, chú ý phía trước.” (Cảnh báo! Bình dấm chua sắp đổ!)
Thanh âm của Hawkins khiến Sean định thần lại, trời ạ, vừa rồi anh đã nhìn chằm chằm vào “cựu địch thủ” không chuyển mắt!
***
Trở lại quân doanh, Hawkins đã được thượng cấp gọi đi.
Jill cùng Sean đi về phía ký túc xá.
“Hey, anh nói Hawkins bị gọi đi vì việc gì? Có người cảm thấy hôm nay anh ta đã không xử lý nhiệm vụ thỏa đáng?” Jill hỏi.
“Có lẽ không phải. Ở nơi đây, tháo dỡ bom cũng không phải là mục đích chính của EOD, mà là cố gắng hết sức tranh thương vong xảy ra. Hôm nay không hề có người bị thương, không phải sao?” Sean nói xong liền đi tới cửa phòng mình.
“Được rồi, một lúc nữa cùng đi ăn bữa tối?” Jill nhún vai.
Sean thầm buồn cười, anh nhớ rõ trước kia khi còn là Vincent, tên kia chưa bao giờ chủ động hẹn anh đi ăn, liền ngay cả ở nhà ăn bọn họ cũng đều ít khi ngồi cùng bàn.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Hawkins bị gọi đi khiến cho Sean không khỏi tò mò, rốt cuộc là vì việc gì?
Cùng Jill ăn được giữa bữa, Sean nhận được điện thoại của Hawkins, đối phương muốn anh đến phòng y.
“Chúng ta đang ăn.” Tuy Jill cười nhưng Sean biết anh ta không mấy vui vẻ.
“Được rồi, bro, tôi sẽ gọi thêm mấy anh chàng thú vị đến tiếp anh.” Sean vẫy vẫy tay với mấy người nhóm Sniper, đối phương bưng khay ăn đi tới, “Bọn họ từng là đồng đội cùng tổ với Vincent.”
………..
Sean đi đến phòng của Hawkins, đối phương ngồi trước bàn, trên bàn có một cái thùng.
“Chuyện gì?”
“Cho cậu.” Hawkins đẩy nhẹ thùng về phía Sean.
“Cho tôi?” Sean hơi sửng sốt, mở thùng, bên trong là một ít nội y sạch sẽ, còn có mấy hộp bánh bích quy. Tuy rằng quân doanh lý cũng cung cấp một ít đồ ăn vặt, loại hình cũng phong phú, nhưng những thứ Hawkins cho anh này thực rõ ràng là của một người phụ nữa từ nước Mỹ xa xôi nhờ người mang đến cho y.
“Mẹ tôi gửi, nhưng tôi không dùng đến.” Hawkins châm một điếu thuốc. (Xạo ghê, hiến vật quý lấy lòng vợ kìa, ^^)
“Được rồi, đồ ăn vặt thì tôi tin rằng anh không cần, nhưng những chiếc quần lót mới tinh lại đắt tiền này anh cũng không cần?” Sean bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm, chính anh cũng không biết vì sao khi anh nghĩ đến Hawkins bị gọi đi chỉ để lĩnh về cái thùng này, anh cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
“Ừ.” Hawkins nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà.
“Tôi phải nhắc nhở anh, nằm trên giường hút thuốc quả thật rất thích, nhưng không hề an toàn.” Sean ngồi xuống một bên, anh biết Hawkins còn vì quả bom bánh lái kia mà canh cánh trong lòng.
Sean nghiêng mặt lại, thoáng nhìn phần văn kiện đặt trên bàn, vì ánh sáng không đủ và khoảng cách khá xa, anh chỉ nhìn thấy mấy chữ, hình như là “Thăng chức”, “Liên hiệp quốc” gì đó ………
Nhất thời, anh ngây dại.
Hawkins phải thăng chức? Điều đó chẳng phải có nghĩa là y sắp rời khỏi Baghdad ?
Sean rất muốn đưa tay đi lấy tập văn kiện kia, nhưng Hawkins còn nằm sờ sờ ra đây.
“Cậu muốn xem tờ giấy kia, có thể lấy mà xem.” Điếu thuốc trên tay Hawkins ngả ra ngoài thành giường, tàn bị đập rụng xuống đất.
Sean lấy phần văn kiện kia lại xem, quả nhiên là Hawkins thăng chức lên trung úy và bị điều đến quân đội của LHQ đóng tại Sudan.
“Nơi đó………. Cũng có bom sao?” Sean cười cười, nhưng trái tim lại chậm rãi trầm xuống, khi nó trầm đến tận đáy, anh phát hiện mình ngay cả hô hấp đều khó khăn, loại cảm giác này rất kỳ quái.
“Hẳn là không.”
“Tôi đoán nhé, cha anh muốn đưa anh đi khỏi Baghdad, rời khỏi nơi có Montero James.” Sean nhìn về phía Hawkins, khi y hút thuốc, tư thái trầm tĩnh mà nhàn nhã.
Giống như hết thảy mọi thứ trong cuộc sống của y đều thực thong thả.
“Đúng vậy.”
“Anh có thể đi Sudan cũng tốt, nếu có một tổ trưởng an phận một chút có lẽ tôi sẽ sống sót qua được hơn một tháng cuối cùng của kỳ luân phiên.” Sean nuốt khan, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập, “Nhìn tờ công văn này, có lẽ cuối tuần anh cần phải đi.”
Hawkins không nói gì, điếu thuốc kia đã hút xong, y đem đầu mẩu thuốc lá cắm vào gạt tàn ở tủ đầu giường.
“Tôi phải về phòng.” Sean ôm lấy cái thùng, anh rốt cục hiểu vì sao Hawkins nói y không cần những thứ trong đó, “Cảm ơn đồ ăn vặt của anh, cùng với………. quần lót.”
Anh mới vừa đi tới cửa, Hawkins bỗng nhiên gọi anh lại.
“Sean, nếu tôi phải đi, cậu có cho tôi một cái hôn không?”
Một phút ấy, Sean bỗng nhiên cảm thấy giọng nói của Hawkins cũng không phải lạnh như băng, mà là giống như nước suối thánh thót rơi, rơi thẳng lên trái tim anh.
“Good bye kiss?”
“Không được sao?”
“Có thể.” Sean nghiêng đầu, vào lúc ấy, có cảm xúc gì đó đang bắt đầu khởi động trong anh.
“Vậy hiện tại có thể cho tôi không?”
Sean bất đắc dĩ cười cười, đặt cái thùng kia lại mặt bàn, sau đó đi đến bên cạnh Hawkins, hạ thấp thắt lưng, môi hôn lên môi y. Nụ hôn thực mềm nhẹ, không có sự bá đạo long trời lở đất như của Hawkins, cũng không có sự kháng cự mãnh liệt của Sean.
Bọn họ hòa hợp ngoài ý muốn, thong thả mà liếm hôn lẫn nhau.
Khi Sean nâng người lên, Hawkins lại vẫn ôm chặt anh, “Có thể khiến nó lâu hơn một chút không?”
“Không thể.” Sean nhẹ nhàng gỡ tay Hawkins ra, bởi vì anh biết, nếu nụ hôn này tiếp tục, anh sợ chính mình cũng không muốn dừng lại.
Sean về tới phòng mình, đặt cái thùng xuống. Ngồi trên mép giường, anh nở nụ cười.
Anh từng nghĩ một khi anh rời khỏi Baghdad, thứ tình cảm mỏng manh như tơ nhện giữa anh và Hawkins sẽ theo đó mà đứt lìa, tuy nhiên trong suy nghĩ của anh, anh sẽ là người đi trước, sau đó Hawkins vẫn sẽ ở lại chiến trường tìm kiếm bóng dáng của Montero James.
Nhưng thật không ngờ Hawkins mới là người trước xoay người rời đi.
Sean nằm xuống đệm, vươn tay lấy đồ ăn vặt trong thùng, từng miếng từng miếng lách cách ăn, không hề để ý đến vụn bánh rơi trên gối đầu.
Bây giờ mới 8h tối, nhưng Sean lại cảm thấy thật mỏi mệt.