Sắc Yêu Ngọt Ngào

Chương 63: Phiên Ngoại – Mang Thai Đôi


Đọc truyện Sắc Yêu Ngọt Ngào – Chương 63: Phiên Ngoại – Mang Thai Đôi

Chuyện dì cả Kim Hạ không đến, Lục Xuyên cũng có
để ý, cũng không phải anh cẩn thận đến mức có thể nhớ kỹ việt vặt vãnh
này, chỉ là bình thường anh không thích ở trên giường đẫm máu chiến đấu
hăng hái, cho nên đặc biệt để ý đến chu kỳ đặc biệt này, anh nhớ rõ,
thời gian của cô chuẩn giống như đồng hồ Thụy Sĩ, sao lần này lâu như
vậy còn chưa đến.

Kim Hạ cũng thấy khó hiểu, hai người
thương lượng một hồi, cảm thấy 8 9 phần là có thai rồi, liền đến hiệu
thuốc mua que thử thai, về nhà Kim Hạ liền đi vào phòng tắm, Lục Xuyên
tựa vào cửa chờ, một lát sau cô đi ra, mặt không hề thay đổi, Lục Xuyên
có chút khẩn trương đứng thẳng người: “Không trúng?”

Kim Hạ vốn định đùa anh, nhưng nhìn thấy bộ dáng không yên của anh, không đành lòng tiếp tục lừa, liền quơ quơ que thử thai trong tay, cười nói: “Chúc mừng anh, thăng chắc trung đội trưởng.”

Lục Xuyên sửng sốt 1 giây, sau đó mừng như điên, một tay kéo nàng ôm chặt trong lòng, xúc
động không biết nói gì mới tốt, anh luôn luôn xuất khẩu thành thơ, đến
hội nghị nào cho dù chưa chuẩn bị trước cũng có thể thao thao bất tuyệt
nửa ngày, nhưng bây giờ ngược lại 1 chữ cũng không ra.

Ôm một lát, anh lập tức lại kích động buông ra, khẩn trương nhìn chằm chằm bụng cô: “Không được, không thể đè nặng bảo bảo.”

Kim Hạ không khỏi buồn cười: “Nào có như vậy khoa trương.”

Lục Xuyên bắt buộc chính mình hít sâu vài lần, lúc này mới tỉnh táo lại,
bàn tay to nhẹ nhàng xoa bụng cô, khó mà tin được: “Ở đây, có bảo bảo
của chúng ta?”

Kim Hạ nhẹ nhàng gật đầu, tay đặt lên tay anh: “Vâng, anh sắp làm ba.”

Lục Xuyên lại ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng, giống như ôm một vật trân bảo, anh không có cách nào hình dung tâm tình của mình lúc này, hạnh phúc đến
mức hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không, hai người cứ như vậy
im lặng ôm nhau thật laao, mới quay lại phòng khách.

“Lúc trước em không cần anh đưa đón đi làm, nhưng bây giờ có bảo bảo, em phải nghe lời anh.”

Kim Hạ lắc đầu: “Anh chỡ em phải dậy sơm 1 tiếng, buổi tối còn phải tăng
ca, em không muốn anh vất vả như vậy, hơn nữa anh xã giao nhiều, buổi
tối chưa chắc đã có thời gian.”


“Nhưng em mang thai, sao anh có thể yên tâm để em một mình ngồi xe buýt công cộng?”

Kim Hạ cười anh: “Anh khẩn trương quá rồi, em thấy rất nhiều phụ nữ có thai ngồi xe buýt công cộng, người cũng chưa có chuyện gì, nào có nguy hiểm
như vậy.”

“Không được, nếu như em không cẩn thận bị chen
lấn, hoặc té ngã, vậy làm sao bây giờ?” Lục Xuyên nghĩ nghĩ, đưa ra một
phương án thuận cả đôi bên: “Như vậy, em đã không muốn anh đưa đón, vậy
thì thuê xe đi.”

“Nhưng thuê xe rất tốn tiền, em còn chưa đến mức cần được bảo vệ như vậy.”

Lục Xuyên vẻ mặt biểu hiện không được xía vào: “Chuyền này liền quyết định
như vậy, vậy anh sẽ đi đặt xe.” Nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Dứt khoát em
đừng đi làm, ở nhà nghĩ ngơi tĩnh dưỡng, chờ sinh xong đứa bé lại đi.”

Kim Hạ tức giận liếc anh một cái: “Vậy không bằng anh lấy lồng sắt nhốt em, mỗi ngày chọn thời gian cho ăn là được, như vậy sẽ không có nguy hiểm.”

“Anh có thể chứ?” Lục Xuyên hình như có chút thật sự suy xét cách này, Kim
Hạ gấp đến mức trừng thẳng anh: “Anh cũng quá khoa trương rồi, mang thai mà thôi, em tự mình chú ý chút là được rồi.”

Lục Xuyên
thấy cô có chút nóng nảy, vội vàng nhân nhượng nói: “Được được được, cho em đi làm cho em đi làm, nhưng không cho phép lại mang giày cao gót,
cũng không được tăng ca, không được uống rượu, không được làm việc nhà…” Anh không được rất nhiều, Kim Hạ nghe đến đầu lớn lên, hóa ra mang thai không phải là mình, mà là anh.

Vất vả nói xong, Lục Xuyên
lại lấy di động chuẩn bị gọi điện về nhà thông báo, Kim Hạ ngăn anh lại: “Chờ sau khi đến bệnh viện kiểm tra xong, xác định chắc chắn rồi lại
nói cho bọn họ, que thư thai cũng có thể bị lỗi.”

Lục Xuyên nghĩ nghĩ, tỏ vẻ đồng ý, lại đặt điện thoại xuống, tiếp theo nôn nóng ở trong phòng đi tới đi lui: “Bây giờ chúng ta còn cái gì chưa mua không, phải chuẩn bị dụng cụ chăm sóc sức khỏe, thực phẫm dinh dưỡng, còn phải mua sách, còn có quần áo trẻ em, sữa bột, đồ chơi, còn phải đặt tên,
sau này ở nhà trẻ nào thì tốt nữa…”

Vì thế đêm đó, đồng chí Lục Xuyên bởi vì suy nghĩ nhiều quá, cả đêm mất ngủ. Hôm sau hai người
đi bệnh viện kiểm tra, xác định Kim Hạ mang thai 5 tuần, ngay lập tức
anh gọi điện về nhà: “mẹ, báo cho mẹ một tin mừng, Tiểu Hạ mang thai.”

Lục Tống Thụy Văn xúc động thiếu chút nữa làm rơi ống nghe: “Thật sao? Ai
ai, được được, con bảo nó nghỉ ngơi, chờ cuối tuần chung ta sẽ đến chỗ
con thăm.”


Lục Chương Viễn ngồi một bên, dỏng tau nghe,
cũng không biết hai mẹ con nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy. Chờ bà treo
điện thoại, ông rủ rủ tờ báo trong tay, điều chỉnh chỗ ngồi, làm bộ như
vô ý hỏi: “Đứa con bất hiếu đó sao vậy, lại có chuyện gì?”

Lục Tống Thụy liếc nhìn ông một cái, thấy ông ở đó giả bộ thờ ơ, cũng bắt
chước ông, cầm lấy áo len trên đầu gối tiếp tục đan, không nhanh không
chậm nói: “Hey, cũng không phải là chuyện lớn gì, là Tiểu Hạ có thai.”

Lục Chương Viễn từ từ nâng đầu khỏi tờ báo, kinh ngạc nhìn chằm chằm bà,
sau một lúc lâu lại cúi đầu, lại ngồi một lát, liền đặt tờ báo trong tay xuống chạy lên lầu, một lát sau ôm một cuốn từ điển to đùng xuống, còn
lấy bút máy và cuốn sổ nhỏ, chôn đầu ở trên bàn, vừa lật từ điển vừa
viết bậy lên sổ.

Lục Tống Thụy Văn thấy, cố ý chèn ép ông: “Ông Lục, ông làm gì vậy, viết báo cáo công tác à?”

Lục Chương Viễn cũng không ngẩng đầu lên: “Đặt tên.”

***

Từ sau khi Kim Hạ mang thai, địa vị từ từ tăng lên, giống như hoàng đế,
Lục Xuyên đối với cô nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, làm gì cũng không yên tâm. Sức ăn của cô cũng tăng lên, khẩu vị cũng xảo
quyệt, có vài mùi vị vừa ngửi thấy liền buồn nôn,có vài món muốn ăn,
liền không thể không ăn, bằng không cả người khó chịu bực bội.

Có lúc nửa đêm tỉnh lại, bỗng nhiên đặc biết thích ăn dưa chuột, vừa nghĩ
đến chát lỏng thanh mát ngon miệng, cô liền nhịn không được chảy nước
bọt, rất nhanh kêu Lục Xuyên tỉnh lại: “Ông xã, em muốn ăn dưa chuột.”

Lục Xuyên mơ mơ màng màng mở mắt, vừa nhìn đồng hồ, 3h30 sáng, giờ này còn
chỗ nào bán đồ ăn, nhưng vợ muốn ăn, anh một lời cũng không nói liền
đứng lên, mặc quần áo cầm chìa khóa xe bước đi: “bảo bối, ngoan ngoãn
chờ, anh sẽ trở về rất nhanh.”

Ra cửa, lái xe dọc theo
đường quốc lộ, các cửa hiệu nhỏ bên đường đều tối như sơn đen, đến chỗ
nào để mua dưa chuột? Đang lúc lo lắng, đi ngang qua một cửa hàng tạp
hóa 24h, Lục Xuyên xuống xe đi vào, ở hàng thực phẩm uố lạnh phát hiện

có bán một hộp salad nhỏ, bên trong có cải bắp, khoai tây, cà chua bi,
cùng… dưa chuột cắt lát!

Vì thế hắn gọi nhân viên cửa hàng, mua hết salad hiện có, mặt khác còn mua vài hộp hoa quả cắt sẵn, như là dưa Hami, táo, vân vân đề phòng bất trắc. Sự thật chứng minh anh đúng,
Kim Hạ không chỉ ăn sạch dưa chuột cắt lát có trong salad, mà có tiêu
diệt toàn bộ dưa Hami, lúc này mới ăn đã, yên lặng đi ngủ.

Từ khi con dâu mang thai, mẹ Lục thường xuyên chạy đến nhà bọn họ, mỗi lần đến đều mang một đống lớn này nọ, còn giành nấu ăn cho bọn họ. Bà là
người từng trải, Kim Hạ lại không mẹ, tất nhiên bà liền gánh vác công
tác giáo dục cặp cha mẹ mới này, có bà ở đây, giống như cho hai người
uống một liều thuốc an thần.

Lục Chương Viễn bởi vì công
tác bận rộn, không thể đến thường xuyên giống như vợ mình, nhưng chỉ cần có thời gian rãnh, ông cũng chạy đến nhà bọn họ, có hôm đến, Kim hạ
ngồi sofa tiếp ông, Lục Xuyên đi pha trà cho ông, qua một lúc lâu, ông
không được tự nhiên vặn vẹo từ trong tui của đồng phục quân nhân lấy ra
tờ giấy, nhét vào trong tay Lục Xuyên.

Lục Xuyên ôm Kim Hạ, hai người cùng mở tờ giấy ra, phía trên điền hai cái tên, tên bên trái
là của bé trai, tên bên phải là của bé gái, chữ viết rồng bay phượng
múa, cứng cáp có lực. Chữ đầu tiên trên hai thẻ bài, đều dùng vòng tròn
khoanh lại, bên dưới còn thêm ký hiệu ghi chú, để nhấn mạnh là quan
trọng

Lục Xuyên ngạc nhiên nhìn vợ anh, Lục Chương Viễn vội ho một tiếng: “Tên của đứa bé không nhất thiết phải chọn từ trong này,
các con chọn tùy ý, cha cũng không có ý kiến.”

Lục Xuyên
nhìn hai cái tên cường điệu, nở nụ cười, nghĩ, bộ dáng cha lại tuyệt
không giống như không có ý kiến. Ngón tay Kim Hạ xẹt qua một cái tên,
nói với Lục Xuyên: “Ba chọn rất hay, hay là dùng cái này, được chứ?”

Lục Xuyên gật đầu: “Ừm, vậy nếu sinh con trai, thì gọi là Lục Thần Duệ, nếu sinh con gái, thì gọi là Lục Thần Hi.”

Lục Chương Viễn nghe vậy, có chút đắc ý khuôn mặt cứng ngắt tươi cười.

***

Từ khi mang thai trở đi, không có cuộc sống vợ chồng, buổi tối ngủ, Lục
Xuyên thường muốn giở trỏ với nàng, nơi này hôn nhẹ, nơi đó sờ sờ, giống như đói khát được cái gì vậy, nhưng lại sợ chính mình lỗ mãng, tổn
thương bảo bảo, cho nên luôn chịu đựng. Có khi Kim Hạ đúng đến cái kia
của hắn, vừa sưng lại cứng, còn lớn lên trong lòng bàn tay của nàng, cảm giác anh bị nghẹn sắp hỏng rồi, hay là dùng tay giải quyết giúp anh.

Nhưng dùng tay sao có thể so với súng thật đạn thật, sau đó không lâu, có hôm Lục Xuyên dẫn cô đi kiểm tra phụ sản, hỏi thẳng bác sĩ một câu: “Khi
nào thì có thể cùng phòng?”


Kim Hạ vừa nghe, mặt lập tức
cháy sạch giống như nắng chiều, cúi đầu không dám nhìn bác sĩ, bác sĩ
buồn cười liếc mặt nhìn 2 người một cái: “Bây giờ là thời kì ổn định, đã có thể, chẳng qua vẫn nên tiết chế một chút, không được quá kịch liệt.”

Trong lòng Lục Xuyên vốn giãy dụa cực kỳ, bây giờ người có uy tín cũng nói có thể chung phòng, anh liền càng không chịu nổi, buổi tối ôm đồng chí Kim Hạ từ phía sau bắt đầu vành tai tóc mai va chạm nhau, tay tiến vào váy
ngủ rộng lớn, đốt lửa trên khắp thân thể cô, Kim Hạ vốn không có hưng
phấn quá lớn, nhưng bị ngón tay thô ráp của anh vuốt ve, có chút cảm
giác trở lại, sống dậy.

Khi tay anh dọc theo bụng xâm nhập
xuống phía dưới, Kim Hạ theo bản năng vặn vẹo, đụng vào thô vứng phía
sau: “Trời ơi, không muốn.”

Lục Xuyên dùng đầu gối đâm mở một chân của cô, ở bên tai cô dụ dỗ: “Ngoan, để anh đi vào, anh liền như vậy, không động bừa.”

Kim Hạ có chút do dự, tuy rằng bác sĩ nói có thể chung phòng, nhưng cô vẫn
có chút lo lắng sẽ làm tổn thương bảo bảo, chẳng qua người đàn ông phía
sau nhịn lâu lắm, lại nhịn nữa đều sắp phát điên rồi, cô đang phân vân
không biết thế nào, dưới thân liền căng lên, một vật gì đó tiến vào, cô
theo bản năng co rút lại, cầm lấy gối đầu: “Anh đừng động.”

Lục Xuyên đứng ở trong thân thể cô, thở hỗn hển, quả thực thành thật không
nhúc nhích, chốc lát sau anh hôn lên gáy cô, cúi đầu lẩm bẩm: “Bảo bối,
cho anh, anh sắp chết rồi.”

Kim Hạ chần chờ một lát, gật gật đầu: “Anh động tác nhẹ một chút.”

Lục Xuyên nhận được phê chuẩn của lãnh đạo, hưng phấn nâng một chân của cô
lên, thuận tiện cho anh ra vào. Vừa mới bắt đầu anh di động chậm rãi,
nhẹ nhàng nghiền nát, vách từng bên trong của cô chặt khít đè ép rất
chặt khiến anh có chút cầm giữ không được, biên độ động tác dần dần mạnh lên, Kim Hạ ở trong va chạm này cũng phát ra rên rỉ rải rác, khiến anh
huyết mạch sôi sục.

Bỏi vì bảo bảo, anh không dám làm lâu
lắm, ở trong một trận co rút rất chặt anh đạt đến cao trào, sau đó ôm
thân thể cô thở dốc, cắn lỗ tai cô nói: “Chờ em sinh con xong, xem anh
làm em thế nào.”

Kim Hạ giận anh :”Anh trước cố nhịn mấy tháng rồi nói.”

Lục Xuyên nói: “Đây nếu là con trai, đi ra anh sẽ hung hăng đánh nó, làm lỡ phúc lợi của ba nó, thật sự bất hiếu.”

“Vậy nếu là con gái?”

Lục Xuyên nghĩ nghĩ: “Con gái thì quên đi, bộ dáng chắn chắn giống em, anh không nỡ đánh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.