Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn

Chương 20


Đọc truyện Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn – Chương 20


Lý Kinh Mạn nói: “Bạn cháu muốn mua túi xách second hand nên hẹn đến xem, nhưng có lẽ là hàng giả nên không cần nữa.”
Cô gái tóc ngắn nhíu mày.
Khổng Mân bỗng nói: “Mua tại quầy chuyên doanh thì tốt hơn. Không phải mẹ cháu hay đi nước ngoài chơi sao? Cháu có thể nhờ bà ấy mua một chiếc.”
Lý Kinh Mạn đáp: “Gần đây bà ấy không đi, nói không tìm được chị em đi cùng. Lần trước vẫn đi cùng dì còn gì.”
Khổng Mân bảo: “Dạo này dì bận quá, mãi mới dành ra được một ngày để rủ Tiểu Chiêu đi dạo cùng.”
Lý Kinh Mạn hỏi: “Dì đã ăn cơm chưa ạ, bọn cháu đang chuẩn bị đi ăn, dì có đi cùng không?”
Khổng Mân dè dặt.
Khang Chiêu lên tiếng, “Các cô ăn đi, tôi còn có việc đi trước.”
Lý Kinh Mạn: “Nếu không vội thì ăn chung đi, không cần chờ lâu đâu, thức ăn đưa lên nhanh lắm.”
Khang Chiêu: “Có việc gấp.”
Khổng Mân cân nhắc tiếp lời: “Đúng là trong nhà dì có việc thật, đang định về đây. Mạn Mạn à, lần sau cháu đến nhà dì ăn cơm nhé.”
***
Trên đường về, hai mẹ con không nói gì.
Gara dưới lầu đang mở, một chiếc Jeep Cherokee đậu bên ngoài.
Khổng Mân lẩm bẩm: “Không phải bố con ra ngoài đánh golf à, sao xe lại ở đây.”
Lúc sau Khổng Mân đã nhanh chóng tìm được nguyên nhân.
Trên bàn cơm có hai đĩa thức ăn, một người đàn ông trung niên đầy tinh thần đang nâng ly uống rượu.
Khổng Mân cười, vừa cởi khăn lụa vừa đi đến, “Nhìn kìa, ông chủ Hứa ba cao* của chúng ta lại đang uống rượu.”
(*Ba cao: đạo đức phẩm chất cao, văn hóa tư cách cao, vận động tài nghệ cao.)
Hứa Kiến Hoài mỉm cười, “Mới rót ra thôi, còn chưa uống, đang tính mời bác sĩ Khổng đến uống đây.”
Khang Chiêu cười cười, xoay người đi lên lầu.
Hứa Kiến Hoài nhìn ly rượu, “Ăn cơm rồi hả?”
Khổng Mân che môi cười, nhấp một ngụm, đoạn nhíu mày trả lại cho Hứa Kiến Hoài, “Một ly này thôi đấy, không được uống nhiều.”
Hứa Kiến Hoài giơ hai tay nhận, “Đa tạ bà xã đã độ lượng từ bi.”
“Vẫn chưa ăn cơm.” Bỗng Khổng Mân thấp giọng, kể lại chuyện ở trung tâm mua sắm, “Thằng bé Tiểu Chiêu tính tình ôn hòa, thế mà gặp Mạn Mạn lại như dẫm phải gai, không biết rốt cuộc hai đứa nó đã có chuyện gì.”
Hứa Kiến Hoài nói: “Chắc là động đến chuyện nguyên tắc gì đó, ví dụ như, Mạn Mạn muốn gọi Tiểu Chiêu về thành phố công tác.”
Khổng Mân thở dài, “Đợi đến khi nó kết hôn, ắt sẽ muốn tạo điều kiện tốt cho con cái.”
Hứa Kiến Hoài lại nhấp một ngụm trà, “Anh còn cơ hội vài năm giúp nó, hy vọng nó có thể tiến triển nhanh hơn. Nếu không rồi sẽ như ly rượu này, chẳng mấy chốc đã cạn.”
***
Khang Chiêu không uống rượu mời của ông chủ Hứa, lúc này anh đang ngồi trong phòng, Wechat mở khung chat với người có tên “Hoành”.
Khang Chiêu: Đã ngủ chưa, bán túi xách second hand ở đâu trong nước thì đáng tin?
Bên kia nhanh chóng trả lời: Túi mua lần trước xử lý xong rồi à?
Khang Chiêu không trả lời.
“Hoành” lại nhắn tin: Mẹ có nói với em.
Khang Chiêu: Anh tìm được rồi.
Hoành: Lần sau mua túi có thể tìm em.

Khang Chiêu: Lần sau về đem theo phong bì, không có không cho vào cửa.
Hoành: Có cần mặc âu phục luôn không?
***
Túi của Liễu Chi Nhàn là mẫu túi cổ điển, giữ nguyên giá trị và rất dễ thu hút người sang tay tiềm năng.
Lần này, chọn một quán cà phê có cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, che chắn trong suốt mang lại cảm giác an toàn khó diễn tả.
Đối phương vẫn đang muốn bới móc, tìm đủ cách ép giá.
Liễu Chi Nhàn lại nhấn mạnh đây là hàng thật, không thể thấp hơn được nữa.
Cô gái kia thích đến mức không buông tay, nhìn trái nhìn phải.
“Thế này đi, cặp bông tai của chị phối cùng chiếc túi xách này rất đẹp, hay là mua một tặng một đi?”
Liễu Chi Nhàn tức đến xoắn cả lưỡi.
***
Một lúc sau, cô gái hùng hổ cầm theo chiếm lợi phẩm đi vào lối thoát hiểm.
“Nè, túi xách anh muốn đây, không biết anh mua túi xách second hand làm gì, nhưng chớ cho cô nào khác đấy, nếu không tôi sẽ xem thường anh.”
Đối phương cầm lấy chiếc túi rồi đưa tay ra trước mắt cô, lòng bàn tay hướng lên trên.
“Đồ đâu?”
Cô gái đổ kẹo cao su ra, thảy và miệng, “Đồ đâu là đồ nào?”
Đôi tay khẳng khiu lục tìm, “Lúc nãy cô ấy có bỏ đôi bông tai cỏ bốn lá vào, nhưng giờ không thấy.”
“…”
“Không đưa à? Kiểm tra người nhé.”
Cô gái bĩu môi, mở túi xách lấy thứ kia ra rồi ném vào lòng bàn tay.
“Quả nhiên làm cảnh sát toàn là biến thái.”
Khang Chiêu nhận lấy đôi bông tai quen thuộc, thay túi giấy khác cho túi xách.
“Sau này cần tin tức sẽ lại tìm cô.”
***
Liễu Chi Nhàn phải mua một chiếc áo khoác giá trị bốn chữ số thì mới bằng lòng rời đi.
Chuyện này vốn không nằm trong kế hoạch, áo khoác mùa đông của cô rất ít khi lên đến bốn con số, huống hồ bây giờ còn đang là thời kỳ nghèo túng.
Ham muốn mua sắm của phụ nữ vốn rất khó hiểu, lúc vui thì muốn tiêu tiền, lúc buồn lại càng muốn tiêu, đối diện với quần áo đẹp mà kìm nén thì đúng là sự sỉ nhục.
Liễu Chi Nhàn còn đóng gói đồ ăn đem về cho Hi San San.
Hi San San mặc thử áo của cô, còn lấy mũ của mình ra phối cùng.
“Bé ngoan, có phải mày bị đả kích không?”
So với Hi San San, Liễu Chi Nhàn vốn chỉ có thể được coi là người tiêu dùng hợp lý.
Hi San San đổi ngữ điệu, “Mày phất giàu rồi hả? Con trai nhà giàu tặng mày?”
Liễu Chi Nhàn chỉ vào đồ ăn, “Không ăn là nguội đấy.”
Hi San San cẩn thận thu xếp gọn gàng, “Cuối cùng bé ngoan của chúng ta cũng đã nghĩ thông, biết đau lòng cho mình rồi.”
Liễu Chi Nhàn: “Tao cũng từng mua túi xách năm con số mà.”
Hi San San nói: “Đúng đúng đúng, đi cùng với túi xách năm con số của mày là hợp nhất, túi đâu? Còn cả đôi bông tai cỏ bốn lá kia nữa, lấy ra xem nào.”
Liễu Chi Nhàn: “… Quên ở trong thôn rồi.”

Hi San San: “Có phải mày giấu tao mua túi mới không, của quý thế mà không đem theo bên mình.”
Liễu Chi Nhàn cúi đầu ăn thịt, “Mau lại ăn đi, ngon lắm đấy.”
***
Chiều chủ nhật, Liễu Chi Nhàn lái xe về trấn Nam Ưng, thuận đường đến đồn cảnh sát Môn Hạc Lĩnh đón mèo.
Mèo con đã trở thành “bé yêu của đồn”, hai ngày không gặp, dường như trông nó mượt mà hơn.
Khang Chiêu thu dọn vật dụng vào túi đựng, cuối cùng nhét cả mèo vào.
“Thứ hai đến thứ sáu, hôm nào rảnh thì cùng lên huyện tiêm vắc-xin cho mèo đi.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Tuần này bận lắm.”
Khang Chiêu: “Cuối tuần cũng được.”
“Đến đó rồi có gì báo anh.”
Cô cúi người muốn xách túi đựng mèo, nhưng Khang Chiêu đã xách đi trước.
Hai bàn tay vô tình chạm vào nhau, có điều chỉ chớp mắt nên chẳng cảm nhận được thân nhiệt của anh.
“Tôi tiễn cô ra ngoài.”
Liễu Chi Nhàn không từ chối.
Sau khi lên xe, để túi mèo nằm ở ghế trước, Khang Chiêu liếc nhìn cô rồi mới đóng cửa lại.
“Ôi.” Liễu Chi Nhàn kêu lên, “Trấn trên không có bệnh viện thú y à?”
Khang Chiêu đỡ cửa, “Chỉ có cửa hàng bác sĩ thú y.”
Nghe thôi là có thể nhận ra sự khác biệt.
Liễu Chi Nhàn: “Anh tự đưa đi có được không?”
Đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ yên lặng nhìn cô.
Liễu Chi Nhàn: “Hay là gọi Tiểu Hùng, Đại Chí cũng được?”
*Sầm* một tiếng, Khang Chiêu đóng cửa rời đi.
Liễu Chi Nhàn nhấn chân ga, khởi động xe tiến về thôn Văn Hà phía trước.
Sau khi vào đông, những tia nắng trở nên hây hây đầy quý giá.
Trưa mấy hôm sau, Liễu Chi Nhàn đang vờn mèo ở khoảng đất trống trước vườn ươm, bỗng một bóng đen bao trùm từ đằng sau.
Khang Chiêu che bóng nhìn xuống cô, “Cô không đi thật à?”
Liễu Chi Nhàn chẳng ngẩng đầu, chỉ gọi mèo con: “Miu miu lại đây, phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh rồi.”
Rồi cô đứng dậy về phòng, “Tôi đi lấy túi đựng mèo cho anh.”
Bất thình lình Khang Chiêu kéo tay cô lại.
Liễu Chi Nhàn cúi đầu nhìn bàn tay ấy, có lẽ mùa đông không thoa kem dưỡng nên da tay hơi khô, song vẫn thon và mạnh mẽ.
Cô gần như cảm thấy, dù có cách lớp áo dày thì anh vẫn có thể cảm nhận được mạch đập ở tay cô.
Liễu Chi Nhàn lạnh lùng ngước mắt lên, buông tay kia ra.
Khang Chiêu nói: “Phải tiêm vắc-xin hai lần, sau ba bốn tuần còn tiêm thêm liều nữa. Mấy ngày tới tôi phải vào núi vài hôm, nếu không về kịp thì cô đến trạm phòng chống dịch bệnh động vật của huyện tiêm.”
Liễu Chi Nhàn chỉ muốn hỏi, mùa đông sao lại kéo dài đến thế, khi mà vào núi nhiều nhất là hai tuần.
Nhưng cuối cùng vẫn dằn xuống.

Chiếc xe Jeep Grand Cherokee màu trắng chở mèo rời đi.
Chốc lát sau, Phàn Kha đến đây, trưng ra vẻ mặt tươi cười.
Liễu Chi Nhàn khoanh tay híp mắt, “Cười vui thế kia à, bộ có tiền hả?”
Phàn Kha nhìn trái ngó phải, “Con trai tôi đâu rồi? Sao hôm nay không ra đón tôi.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Cậu có vị đồ hộp chắc?”
Phàn Kha quay qua nhìn cô thật kỹ, “Ấy em gái, anh chàng kia chọc gì cậu không vui à?”
Liễu Chi Nhàn: “Cậu đấy!”
Phàn Kha không hiểu, “Tôi có động gì đến cậu đâu!”
Nghĩ lại, Phàn Kha và cô đang cùng chịu chung số phận, Liễu Chi Nhàn oán giận với anh ta thì chẳng khác gì tự đả kích tinh thần.
Liễu Chi Nhàn lập tức giãn mặt mà cười: “Tôi đang định mua một chiếc túi sau khi nhận được khoản thanh toán, gần đây có nhìn trúng một chiếc.”
Phàn Kha nói: “Quả nhiên là túi xách chữa khỏi bách bệnh.”
Liễu Chi Nhàn và Phàn Kha đi vào văn phòng bàn chuyện một lúc lâu, xe Cherokee đã quay về.
Phàn Kha nhiệt tình đi ra đón, Liễu Chi Nhàn im lặng nhận lấy túi đựng mèo, đưa mèo vào vườn ươm đi dạo.
Một lúc sau, tiếng động cơ ô tô dần rời xa.
Liễu Chi Nhàn cảm thấy Khang Chiêu đã rời đi, dường như bản thân cô có thể nhận ra được tiếng xe Cherokee và các xe khác.
Vừa ngoái đầu lại thì trông thấy Phàn Kha, sắc mặt không ổn lắm.
Phàn Kha là kiểu người luôn che giấu cảm xúc cá nhân của mình khi giao tiếp với người khác, nên khi khi anh ta thể hiện rõ ràng một biểu hiện nào đó thì chứng tỏ anh ta coi người trước mặt như người nhà mình.
Phàn Kha nói: “Cậu với Khang Chiêu sao vậy? Vừa thấy anh ta thì cậu lại trốn.”
Liễu Chi Nhàn ngẩn người, “Có chuyện gì à?”
Phàn Kha thở hắt ra, “Tốt nhất là không có gì, tôi nghĩ mình từng đề cập với cậu về tầm quan trọng của anh ta trong công việc của chúng ta rồi, cho nên… không thành đôi thì cũng phải thành bạn.”
Liễu Chi Nhàn ngạc nhiên, “Ý của cậu là, hy sinh cá nhân vì tập thể?”
Phàn Kha nói: “Tôi chỉ cho rằng, cậu phải chín chắn lên, không được đem cảm xúc cá nhân vào công việc. Lập nghiệp cần tự chịu trách nhiệm lời lỗ, khác với chuyện làm công cho người ta, ảnh hưởng của khách hàng lên chúng ta cũng trực tiếp hơn, trực quan hơn.”
Liễu Chi Nhàn cúi đầu, lòng bàn chân di di cỏ khô ở dưới đất.
“Nếu có ngày xuất hiện một khách hàng giống Hà Việt Lâm thì cậu cũng định hy sinh tôi à?”
Phàn Kha: “Khang Chiêu đã động tay động chân với cậu rồi?”
Liễu Chi Nhàn vội giải thích, “Tôi chỉ đưa ra giả thiết thôi, cậu đừng làm lơ…”
Phàn Kha: “Thế cậu đỏ mặt cái gì?”
Liễu Chi Nhàn dừng chân, “Được rồi, tôi sẽ túm chặt cây hái ra tiền của cậu.”
Phàn Kha nói: “Cậu chỉ cần suy nghĩ đến hạnh phúc nửa đời sau của mình là được, đương nhiên trong hạnh phúc đó chắc chắn có cả tiền tài.”
Liễu Chi Nhàn: “… Càng nói càng làm quá.”
Thực tế, việc bán lại túi cũ là chuyện bình thường, nhưng việc cô “bán túi để cấp cứu” đã đủ khó chịu rồi, vậy mà không chỉ Khang Chiêu chứng kiến ​​toàn bộ quá trình, đến bạn gái cũ của Khang Chiêu còn nghi ngờ không phải là hàng chính hãng, thật sự khiến Liễu Chi Nhàn quá xấu hổ và tức giận.
Điều đó như trở thành một bức tường, giống như hàng rào của quán trà sữa ngăn cách hai thế giới.
Phía cô nước sôi lửa bỏng, bên anh lại bình thản thờ ơ.
Liễu Chi Nhàn và Phàn Kha vừa nói chuyện vừa đi ra cửa vườn ươm.
Cô bỗng mất hứng, nhạt nhẽo nói: “Lão Phàn, tôi khác cậu, tôi không thể rạch ròi cảm xúc cá nhân với công việc được, hai bên mà không ảnh hưởng lẫn nhau thì lúc trước tôi đã không cuốn gói khỏi chỗ của Hà Việt Lâm.
Nhưng tôi sẽ cố gắng không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến lợi ích chung của chúng ta, dù sao thì tôi cũng cần tiền.”
Cô dừng lại, đoạn ai oán nói: “Rất rất cần.”
Bỗng Phàn Kha nắm vai cô vỗ bôm bốp, là hành động thân thiết nhất của cả hai từ trước đến nay.
“A Nhàn, cậu có biết tôi thích gì ở cậu không, chính là tinh thần nghiêm túc lại khiêm tốn này.
Có rất nhiều nhà thiết kế vườn, nhưng vì sao tôi chỉ chọn hợp tác với cậu. Bởi tôi có thể cảm nhận được ham muốn bộc lộ tài năng của cậu, cậu thật sự có tình yêu mãnh liệt với cái nghề này.
Tôi hy vọng có thể cung cấp cho cậu một nền tảng để cậu có thể phát triển trên nền tảng đó, đồng thời đưa nền tảng đó bay lên.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Cậu cũng lừa những người khác gia nhập công ty chúng ta như thế đấy à?”
Phàn Kha không đáp, chỉ cười ha ha.

“Giờ tôi đã hiểu vì sao Khang Chiêu lại hợp với cậu rồi, anh ta là người thứ hai khiến tôi cảm thấy rất tận tụy với công việc.”
“Người đầu tiên là cậu.”
***
Những ngọn núi ở phía nam vẫn xanh tươi vào mùa đông, nhưng so với mùa hè thì ảm đạm hơn, không khí cũng lạnh hơn.
Sau ba bốn tuần, Khang Chiêu chưa quay lại.
Liễu Chi Nhàn lấy giấy chứng nhận tiêm chủng ra khỏi túi đựng mèo, tìm vị trí cụ thể của trạm phòng chống dịch bệnh của huyện.
Giấy chứng nhận tiêm chủng có ghi đầy đủ thông tin liên lạc của Khang Chiêu, ông bác sĩ đứng tuổi tiêm thuốc cố ý nhìn cô một cái, đôi mắt trên khẩu trang cong lên.
“Cô là bạn gái của Tiểu Chiêu à?”
Liễu Chi Nhàn nói: “Tôi không phải bạn gái của anh ta.”
Bác sĩ: “Ha ha.”
Trong lúc tiêm, mèo con trở nên dữ dằn, một mình Liễu Chi Nhàn không giữ nó được, khiến kim tiêm bị cong khi đưa vào.
Sau đó phải nhờ thêm một người nữa mới khống chế được nó.
Bác sĩ nói: “Lần sau bảo Tiểu Chiêu đi cùng, tôi cũng chưa bao giờ thấy con mèo nào dữ như vậy cả.”
Liễu Chi Nhàn: “… Vẫn còn tiêm nữa ạ? Khang Chiêu chỉ nói với tôi là mỗi liều này.”
“Đã tiêm xong vắc-xin phòng ba bệnh, còn một mũi phòng dại nữa.”
Liễu Chi Nhàn nhận lấy giấy chứng nhận, quay về thôn Văn Hà.
Cô định khui hộp an ủi mèo con, nhưng vừa túi xách mở ra thì chú ta đã nhảy vào vườn ươm, tỏ vẻ ghét bỏ lạnh lùng với con người.
Liễu Chi Nhàn đuổi theo không kịp nên quay về, chẳng biết từ lúc nào mà trên thành bồn rửa tay lại có “gói bánh ú” nhỏ hình tam giác.
Cô mở ra, bên trong vẫn là quả thông khô.
Cô nâng nó trong tay, bỗng bật cười.
Tài khoản “Khang Tiểu Chiêu Không Tới 30 Cân Không Đổi Tên” đã lâu không cập nhật lại đăng video đầu tiên.
Một quả thông được buộc vào chân bàn bằng một sợi dây mảnh, mèo con uể oải đi qua, quả thông cọ qua cọ lại vào mặt và cổ nó.
Ra khỏi ống kính, trên quả thông còn dính mấy sợi lông trắng.
Một lúc sau, “Khang Tiểu Chiêu Không Tới 30 Cân Không Đổi Tên” nhận được một lượt thích mới.
***
Khang Chiêu rời thôn Văn Hà là về thẳng thành phố, anh đến để giải quyết một vụ chặt trộm cây, bây giờ anh cần một ngày nghỉ.
Rõ ràng cũng có người đang mong chờ ngày nghỉ của anh.
Hứa Kiến Hoài cầm iPad chơi cờ.
“Bố biết con không thích hẹn hò, nhưng con gái nhà người ta đã chủ động mời rồi, lại còn là bạn làm ăn lâu năm với bố. Không từ chối được.”
Khang Chiêu đi ngang bàn trà tiến ra ngoài ban công, thờ ơ hỏi: “Bố, sau khi bố quen mẹ con, bố còn để Hoành lấy số của các bác sĩ khác không?”
Vợ trước qua đời vì khó sinh, một mình Hứa Kiến Hoài gà trống nuôi con bảy năm trời, cho đến một lần khi con trai lên cơn sốt, được Khổng Mân điều trị, lúc đó ông mới bắt đầu có suy nghĩ tái hôn.
“Ôi, suýt nữa là chiếu tướng rồi.”
Hứa Kiến Hoài lẩm bẩm với iPad.
“Chai rượu lần trước con tặng bố không tệ.”
Khang Chiêu ngoái đầu cười: “Lần sau nhớ phải lau sạch đáy ly, chỉ lau mỗi trong ngoài ly là bác sĩ Khổng vẫn phát hiện.”
Hứa Kiến Hoài cầm iPad gật đầu, “Quả đúng là cao thủ, không thắng nổi.”
Khang Chiêu vịn lan can nhìn xuống vườn hoa, từ khi em trai xuất ngoại du học vào một năm trước, đã lâu rồi bể bơi không có nước, bây giờ đáy bể tích đầy lá rụng.
Những cành cây gần tường gần như vươn ra ban công.
Hứa Kiến Hoài nhìn bóng lưng cao lớn ngoài ban công.
“Độc thân có tự do độc thân, kết hôn cũng có hạnh phúc của hôn nhân. Nếu thấy thích hợp thì cứ phát triển.”
Bỗng Khang Chiêu thò người ra giựt một phiến lá, đoạn ngoái đầu nói: “Bố, đã bao lâu rồi cây này chưa cắt tỉa?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.