Đọc truyện Sắc Vi Xử Xử Khai Hệ Liệt – Chương 13
Cả một ngày, Tương Bách quả thật rất bận rộn, buổi sáng mang XuânThụ đến cửa hàng thời trang nổi tiếng mua quần áo, phải lùi lại mấy cuộc hẹn khám sức khỏe đã hẹn trước, buổi chiều tiến độ làm việc trở nên rất căng thẳng. Tiểu nam sinh Tiêu Duy Thành kia thường đến nơi này của anh hoàn tất việc khám răng, tiếp tục cho tới khi được về nhà đã gần chín giờ tối.
Nghĩ trong nhà có người đang chờ anh, anh nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc để kịp bắt chuyến tàu điện cuối, nện bước dồn dập ra khỏi phòng khám, vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy ngoài cửa đỗ một chiếc xe hiệu jaguar màu bạc có rèm che cực kỳ tao nhã.
Người đàn ông mặc âu phục đen cùng áo sơ mi trắng, cổ không có thắt caravat Hoắc Dĩ Tường đang khoanh tay, khẽ cười tựa vào cửa xe chờ anh, cả người tản mát ra khí chất cao quý cùng anh tuấn làm cho Tương Bách nhìn cậu ta gần như muốn chảy máu mũi.
Tương Bách không thể tin dụi dụi đôi mắt của mình, rất nhanh liền bước đến hỏi: “ Hôm nay sao lại xuất hiện với bộ dáng như thế này? Xe ai vậy?” Tương Bách cảm thấy nhất định đây không phải là Hoắc Dĩ Tường.
“Đây là xe của người đại diện của tôi.” Hoắc Dĩ Tường cười cười: “Vừa rồi cùng anh ta đi đến đài truyền hình thông cáo, sau khi kết thúc, anh ta đi tham gia party, bảo tôi giúp anh ta lái xe về. Tôi nghĩ dù thế nào đi nữa đêm nay anh ta sẽ say đến chết không thể lái xe, cho nên liền tới đây đón anh tan tầm.” Hoắc Dĩ Tường hoa ngôn xảo ngữ nói dối, xe là sở hữu của Hoắc Dĩ Tường, Hoắc Dĩ Tường có tiếng là tiền tài vô số kể, ở thành phố Thiên Tân, chỉ riêng xe nhập khẩu có rèm che nổi tiếng cùng xe thể thao trên giấy tờ đã có năm chiếc.
Chiếc lái tới hôm nay là chiếc cổ xưa nhất quý giá nhất, vì không cho Tương Bách sinh nghi, Hoắc Dĩ Tường còn thêu dệt chuyện người đại diện say rượu như vậy. Kỳ thật gần đây, Hoắc Dĩ Tường đã suy nghĩ nên mở miệng với anh thế nào, nói cho anh ta biết thân phận thật của mình, chỉ sợ là hù dọa sự đơn thuần của anh ta, nghĩ như vậy nên trước tiên dùng con người thật của mình cải biến anh ta dần dần, để khi nói ra sự thật anh ta sẽ nguyện ý nghe.
Hoắc Dĩ Tường là một người đàn ông giàu có, không chỉ giàu có, còn rất có đầu óc, phát triển công ty của mình trở thành công ty người mẫu lớn nhất cả nước.
Hoắc Dĩ Tường cũng rất có thưởng thức, vật sở hữu của bản thân không có thứ nào không toát lên khí chất cao quý cùng xinh đẹp.
Lúc này, tất cả mọi thứ Hoắc Dĩ Tường có, ngoài mấy thứ không có sinh mệnh thì còn có thêm một người đàn ông có sức sống.
Hoắc Dĩ Tường đã đem nha sĩ Tương Bách của phòng khám Bách Khiết bỏ vào trong ngực. Mặc kệ sau khi anh ấy biết được thân phận chân thật của Hoắc Dĩ Tường sẽ có phản ứng ra sao, Hoắc Dĩ Tường cũng đều giữ chặt anh ấy bên mình.
“Bé yêu, đêm nay để cho tôi được lái xe nhập khẩu có rèm che đưa anh về nhà.” Hoắc Dĩ Tường nhìn người đàn ông cầm cặp táp đứng dưới ánh đèn đường, làm ra tư thế mời đầy tình ý
“Như vậy… được không?” Tương Bách nhìn Hoắc Dĩ Tường cảm động cười, không khỏi cảm thấy ngoại hình anh tuấn của Hoắc Dĩ Tường phối hợp cùng xe hơi nổi tiếng thật tương xứng, bộ dạng này xuất hiện ở trước mặt Tương Bách, làm cho Tương Bách càng thêm nhận thức khí chất cao quý của cậu ấy, tuyệt đối không hề giống khí chất của một cô nhi khốn khổ.
“Cậu lái xe như vậy thoạt nhìn rất đẹp trai, nhưng mà, không phải xe của cậu, chúng ta có thể chứ?” Nếu như là xe của người ta, bọn anh cứ ngồi lên như vậy dường như không tốt lắm. Vạn nhất ngày mai Hoắc Dĩ Tường bị người đại diện mắng thì làm sao bây giờ?
“Tôi cùng người đại diện rất thân thiết, yên tâm đi, anh ta sẽ không để ý đâu, mau lên đây.” Hoắc Dĩ Tường giúp Tương Bách mở cửa xe, ở trong lòng hung ác nghĩ, có người để ý mới là lạ. Đã lâu không lái cái xe rách này, không nghĩ tới bây giờ vào lúc đi hẹn hò phải lái nó. Hoắc Dĩ Tường yên lặng nghĩ trong lfong, nhất định phải tìm cơ hội nói thật với Tương Bách về thân phận của mình mới được, cứ đóng giả cô nhi ngèo khổ cùng Tương Bách nói thương yêu, thật sự thiếu suy nghĩ.
“Vậy, được rồi.” Tương Bách lên xe, ngồi ở vị trí phụ lái. Xe vững vàng chạy trên đường cái trong đêm tối, bộ dạng chuyên chú lái xe của Hoắc Dĩ Tường thực anh tuấn, bàn tay cầm lái mềm mại đẹp vô cùng, hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể đưa qua dịu dàng vuốt ve bàn tay cùng bắp đùi của Tương Bách, cười hỏi Tương Bách một ít chuyện thú vị phái sinh ngày hôm nay.
Đối xử như vậy khiến cho Tương Bách bắt đầu ảo tưởng, nếu sau này chiều nào cũng được cậu ấy đón về nhà thì tốt rồi. Đi qua một ngọn đèn đường mờ nhạt, đúng vào lúc đó, “Xin lỗi, tôi bây giờ còn mua không nổi xe thế này.” Hoắc Dĩ Tường cố ý dùng giọng điệu áy náy nói cho vị nha sĩ dễ bị lừa này nghe.
“Tôi không phải loại người có suy nghĩ muốn cậu mua cho xe hơi, mua nhà…” Tương Bách nghiêng đầu, thoáng kích động giải thích tâm ý của mình: “Tôi vừa rồi chỉ nghĩ là muốn lúc tan làm có thể được cậu đón về nhà như vậy. Nếu như chỉ có xe hơi nổi tiếng, mà không có cậu ở bên cạnh tôi, tôi cũng sẽ không vui vẻ.”
“Thật ư? Anh không thích tôi có nhiều tiền một chút?”
“Cậu có tiền hay không đều không sao cả. Tôi chỉ thích chính là con người cậu, muốn ở cùng với cậu.” Tương Bách nói lên suy nghĩ của chính mình.
Nói như vậy làm cho Hoắc Dĩ Tường cảm thấy đêm nay lái xe tới đón người này là hành động cục kỳ chuẩn xác, cũng làm cho Hoắc Dĩ Tường chân chính xác định mình đã yêu người đàn ông dịu dàng thiện lương này. “Sau này tôi sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.”
Về đến nhà, Tương Bách vốn nghĩ là mình còn phải tự tay nấu cơm, nhưng thời điểm anh trở về, trên bàn đã bày đầy đồ ăn thơm ngào ngạt. Đứa em trai XuânThụ đang xem tv chờ anh.
“Xin lỗi. anh hôm nay phòng khám người bệnh về muộn.” Tương Bách ở huyền quan buông cặp táp nói.
“Không sao. Cùng ngồi xuống ăn cơm đi. Hôm nay em tự tay làm món thịt kho tàu cá anh hai thích nhất đấy.”
“Ôi chao! Thật ư?”
“Vâng. Hi vọng anh thích.”
Tương Bách lộ ra nụ cười vui mừng tột cùng, không nghĩ tới thằng bé lại học ngoan nhanh như vậy. Vào bữa tối, Tương Bách phát hiện trong phòng bếp, cửa sổ bên cạnh bàn ăn vốn luôn khép kín lại được mở ra, không biết là bị Hoắc Dĩ Tường hay Xuân Thụ mở. Từ khi Tương Bách ở nơi đây, cánh cửa kia cũng vì chốt mở bị gỉ sét không thể hoạt động mà chưa từng được mở ra. Lúc ngồi xuống ăn cơm, Tương Bách ngửi được mùi hương hoa, tò mò nhìn về phía ngoài cửa sổ, mới phát hiện dưới lầu là một vườn hoa nhỏ, đóa hoa tường vi màu hồng phấn trong mùa xuân nở rộ tản ra màu phấn hồng ấm áp, làm cho người ta say mê.
Bữa tối này, làm cho Tương Bách vốn quen sống cô độc ở thành phố Thiên Tân này cảm thấy là bữa tối ấm áp tràn đầy yêu thương nhất. Khiến cho Tương Bách hi vọng trong lòng: bất kể là mùa nào, cuộc sống từ nay về sau cứ trôi qua như thế vầy là đủ rồi.
Đêm khuya trong phòng tắm nhỏ hẹp, Tương Bách cùng Hoắc Dĩ Tường mặt đối mặt trong bồn tắm ôm nhau khe khẽ tán gẫu.
Nói chuyện phiếm là thói quen ngọt ngào gần đây của hai người, mỗi ngày sau khi công việc kết thúc, trao đổi tâm tình cho nhau, làm đối phương cảm thấy, cho dù hôm nay bản thân không thể từng giây từng phút đều ở bên cạnh đối phương, nhưng vẫn biết đối phương trải qua những chuyện gì, cùng nhau nhấm nháp cảm giác thân mật trong tình yêu như vậy.
Hoắc Dĩ Tường mỗi ngày đều nghe vị nha sĩ dịu dàng này nói chuyện, anh ta đi tàu điện, ăn tiện lợi thế nào, bị hộ sĩ quấy nhiễu tình dục ra sao, khám răng cho một số người kỳ quái, ví dụ như ông lão bảy tám chục tuổi hoặc là một học sinh tiểu học có tính cách quật cường, lắng nghe sẽ không thể không giơ lên khóe miệng cười cười, đoán hóa ra u buồn của vị nha sĩ xinh đẹp này đôi khi chính là bởi những chuyện liên quan tới công việc. Đồng thời cũng thấy được sự chăm chỉ khi làm việc hay trong sinh hoạt hàng ngày của người đàn ông này có một loại dịu dàng làm cho Hoắc Dĩ Tường sinh ra ham muốn.
Hoắc Dĩ Tường luyến tiếc buông anh ta ra, nhưng lại càng cảm thấy buồn rầu không biết phải nói rõ thân phận của mình với anh ta như thế nào, anh ta dường như thuộc kiểu người không quá kiên cường, thật sự là đau đầu, nếu ngay từ đầu không bởi vì ham chơi mà che dấu thân phận của mình thì tốt rồi. Chỉ là nếu thật sự dùng thân phận của bản thân quen biết với anh ta, có lẽ anh ta sẽ cảm thấy thiếu tự tin mà không dám nhận điện thoại của Hoắc Dĩ Tường, bọn họ cũng sẽ không có khả năng gặp mặt nhau.
“Hôm nay Xuân Thụ không ở bên ngoài gõ cửa thúc giục chúng ta nói nó muốn dùng phòng tắm, cho nên chúng ta không cần vội.” Hoắc Dĩ Tường hôn lỗ tai Bách Tưởng, có chút hăng hái nói những lời khiêu khích anh ta.
“Ừm, hôm nay hình như nó đi ngủ từ rất sớm.” Thân thể trần trụi ngâm trong nước ấm của Tương Bách bị Hoắc Dĩ Tường dịu dàng vuốt ve, bàn tay của Hoắc Dĩ Tường lướt từ yết hầu, sau gáy, đến bả vai, như là đang xác nhận một đường cong thân thể.
“Nó vừa rồi muốn tôi tặng túi xách cho nó.”
“Vậy, ô… cậu tặng không?” Tương Bách bởi vì bị Hoắc Dĩ Tường sử dụng kỹ xảo cao siêu khiêu khích mà nhanh chóng trở nên hưng phấn.
“Tặng, nó nói nó muốn đi làm người mẫu. Tôi liền đem một ít đồ dùng mà tôi không cần, không mặc nữa cho nó.”
“Nó nhất, nhất định rất vui vẻ.” Hai nụ hoa mẫn cảm đồng thời bị bàn tay của Hoắc Dĩ Tường nhẹ nhàng vân vê, nhéo, Tương Bách run rẩy cắn môi. Mặc kệ bao nhiêu lần, chỉ cần thân thể anh vừa bị Hoắc Dĩ Tường âu yếm, anh liền rất mẫn cảm ngượng ngùng phản ứng. “A… Ưm…” Cảm giác một bên đầu nhũ bị đôi môi ướt át nóng bỏng của Hoắc Dĩ Tường ngậm lấy, vừa liếm vừa mút khiêu khích, Tương Bách xấu hổ phát ra âm thanh dâm mĩ. Hai chân thon dài ngâm trong nước ấm cũng bị Hoắc Dĩ Tường vuốt ve.
Bàn tay xấu xa men theo đầu gối đi thẳng lên trên, tới vị trí lõm xuống giữa hai bắp đùi, không chút do dự vuốt ve phân thân đã hơi trướng lên. Khoảnh khắc vật nọ bị nắm chắt “Ưn…” Tương Bách cảm thấy nam căn của mình giật giật, một cỗ khoái cảm không thể kháng cự ở bên trong thân thể bốc lên. “Ừ…”
Đáp lại tiếng kêu dâm đãng của Tương Bách là tiếng nước miếng chụt chụt, Hoắc Dĩ Tường tựa đầu vào trước ngực của anh, dùng môi lưỡi luân phiên đùa bỡn hai điểm mẫn cảm nhô cao của anh. Mặc dù động tác ngậm hút dịu dàng tới cực điểm, nhưng hai nụ hoa vẫn dựng đứng căng cứng tới sung huyết, ở trong phòng tắm ánh bóng đèn huỳnh quang tiết kiệm năng lượng tản mát ra ánh sáng trắng kiều diễm.
“Anh đáng yêu đến mức làm cho tôi muốn một ngụm nuốt vào. Tôi cho anh trầm luân không thể tự kềm chế. Anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi đúng không?” Hoắc Dĩ Tường dùng ánh mắt cực kỳ hạ lưu nhìn ngắm thần thái mê người của người đàn ông, hết sức hài lòng đối với từng sự thay đổi nhỏ của anh ta, có thể hoàn toàn vì Hoắc Dĩ Tường mà trở nên phóng túng.
“Tôi sẽ cố gắng thử xem.” Tương Bách xấu hổ tựa đầu dúi mặt vào vai trái của Hoắc Dĩ Tường. Cho dù người này có là một nam người mẫu cả đời không gặp may, cả đời đều là hạng người vô danh chỉ có thể giới thiệu điện thoại di động giá rẻ trên kênh mua sắm, thì Tương Bách đều chịu nhận nuôi cậu ta, chiếu cố cậu ta, thích cậu ta, thương cậu ta. “Sau này mọi chuyện của chúng ta cứ quyết định như vậy được không?” Tương Bách nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, cứ quyết định như vậy đi, không bao giờ thay đổi nữa.”