Bạn đang đọc Sắc Nữ Kỳ Tài (Có Nên Đa Phu?!): Chương 37: Dứt áo ra đi
Hôm nay, ngày tiểu thế tử Vinh gia đầy tháng, một sự kiện trọng đại bậc nhất kinh thành lại được đánh dấu bằng một vụ xét xử, điều này khiến tất cả mọi người kinh ngạc, trong khi đó Vinh gia càng không thể nào bỏ qua.
Vì thể diện hoàng gia, việc Vinh Tuyệt Trần bị xét xử khép kín. Hoàng thượng chủ trì nhưng gương mặt không giấu nổi vẻ giận dữ. Lăng Gia Hy ngồi trên ghế cao nhìn chằm chằm căm ghét vào nữ nhân tiều tụy xanh xao cắn răn quỳ bên dưới, còn ai khác là Hạ Hồng Hoa.
Ả ta khổ cực bày ra gian kế, hy sinh đứa con chưa kịp chào đời, nào có thể để yên cho mọi chuyện lặng lẽ trôi qua như thế. Ả liên lạc với phụ thân phương xa, gửi bức tâm thư khắp nơi trong kinh thành kể về chuyện phụ bạc ân tình, bỏ rơi huyết mạch và tất nhiên là sắc nữ, ác nữ Vinh gia hại chết hài nhi. Khỏi phải nói, dân tình xôn xao thế nào, ai nấy hầm hầm giận dữ, nha môn cũng bị đạp vỡ, trống kêu oan đánh liên hồi, cuối cùng thánh giá cũng bị kinh động tới.
Vinh Tuyệt Trần biết rõ mọi chuyện như lòng bàn tay, chỉ cười khẩy quỳ dưới đất, lưng thẳng tắp đầu ngẩng cao, gương mặt quỷ dị tỏa sáng khí khái ngoan cường, không sợ hãi, không hèn nhát. Phụ thân cùng các vị ca ca, đệ đệ lo lắng, nàng không màng, chỉ giơ tay vẫy đại tẩu ôm tiểu chất tử bé bỏng oe oe trong tấm khăn màu đỏ. Thở dài, chỉ tại nàng cố chấp, lẽ ra hôm nay là ngày vui của nó mới đúng.
-Hạ Hồng Hoa, ngươi xác định kiện Trần nhi? Hoàng thượng đứng trên đài cao nói vọng xuống, phẫn nộ.
-Sao lại không, ả ta, vốn đã có tất cả mọi thứ, còn hại hài tử của thần nữ. Tội nghiệp hài tử chưa kịp chào đời đã chết thảm, sự kiện ngày đó ai có mắt cũng nhìn thấy chính là ả đẩy ta xuống ao sâu…
-Hừ, ai làm chứng? Vinh La Phi cau mày.
-Nô bộc trong vương phủ còn có… Vương gia, ngươi cũng thấy mà.
-Ta…
Lăng Gia Hy nghe nhắc đến mình, gương mặt căm phẫn chuyển sang bị động, yếu ớt nhìn sang nàng. Hắn đã có ý định sẽ ếm vụ này xuống im lặng, chưa kịp hỏi rõ vì sao nàng ra tay nhưng hắn tin nàng luôn có những lý do chính đáng, vậy mà tiện nhân này lại làm trò mèo mỡ, tạo ra vụ xét xử vô lý này… nhưng … cái thai kia đúng là của hắn, hắn cũng không thể chối bỏ.
-vương gia, ngươi không thể tuyệt tình như vậy. Đó là hài tử của ta và ngươi, là máu mủ ruột rà… con ơi, con bỏ lại mẫu thân một mình giờ phải làm sao? Mẫu thân sống thế nào bây giờ…
-Đủ rồi, còn ra thể thống gì nữa? Hoàng thượng đập bàn – Hy nhi, đúng hay không?
-Thưa phụ hoàng, hôm đó Hy nhi quả có chứng kiến nàng đẩy tay Hạ Hồng Hoa nhưng… chắc chắn có hiểu nhầm ở đây.
-Ha, ngươi vẫn cho là ta làm…
Vốn đang im lặng, Vinh Tuyệt Trần đột nhiên ngửa mặt cười vang đáp trả. Ánh mắt chuyển từ lạnh lùng sang mỉa mai căm ghét quét từ Hạ Hồng Hoa sang Lăng Gia Hy, khựng lại nơi gia quyến thân thương đột nhiên nhẹ nhàng lại, âm trầm khấu đầu.
-Hoàng thượng bá bá, Trần nhi nhận tội. Thỉnh bá bá xử phạt nghiêm minh!
-CÁI GÌ? Cả sảnh đường vang dội tiếng hét
-Tuyệt Trần nhận tội. THỈNH HOÀNG THƯỢNG XỬ PHẠT! Nàng gằn từng tiếng.
-Trần nhi, bá bá đã nói nhất định không để con chịu thiệt. Tin bá bá, không cần con phải làm vậy.
-Hoàng thượng, Tuyệt Trần là cam tâm tình nguyện bắt đầu, giờ tin tưởng ngàn lần như vậy mà bước ra. Ngài hãy thành toàn cho thần nữ!
-Nhưng…
-Tiếng lành đồn xa, tiếng xấu đồn xa hơn… Tuyệt Trần không sợ nhưng hoàng gia sợ, người dân không tin giang sơn không vững.
-Trần nhi, con không có làm. Con đâu còn nội công không thể đẩy người mạnh như vậy.
Hoàng thượng cắn răng nói khiến cả sảnh im lặng, đặc biệt Lăng Gia Hy cùng Hạ Hồng Hoa tái mét mặt mũi. Phải rồi, chính là nàng không còn chút nội lực nào, làm sao hãm hại được, chỉ đẩy tay không thể khiến Hạ Hồng Hoa rơi xuống hồ nước, cùng lắm chỉ té trên bờ. Nhưng là, có kẻ ngu muội, sau cũng vẫn nói là nàng làm, cần gì phải tiếp tục, ta nhận tội không có nghĩa là ta có tội. Ta chỉ là bỏ đi thứ rác rưởi chướng mắt mình thôi.
-Con muốn ta phải làm thế nào? Trần nhi, ta nợ phụ thân con, muốn bù đắp, tại sao, chính ta lại khiến tội nghiệt này càng lớn thêm.
Hoàng thượng thở dài quay mặt giấu đi hàng nước mắt. Vinh La Thiên rời ghế, lê chiếc chân bị phế năm xưa đi về hướng huynh đệ an ủi. Hai người bạn già nắm tay nhau, gật đầu thấu hiểu.
-Trần nhi muốn bị hưu. Nàng ngửa mặt đáp.
-KHÔNG ĐƯỢC… cả sảnh cơ hồ lại hét lên… mỗi người một tiếng.
-Hòa ly không phải hưu – Hoàng thượng nói.
-Là muội hưu hắn chứ hắn làm gì có tư cách hưu muội. Đại tẩu Đa Tinh Lan nóng nảy.
-Tiểu Trần, nữ nhân bị hưu là chuyện vô cùng tồi tệ. Nhị ca khuyên nhủ.
-Phải đó, tỷ tỷ. Vinh La San cũng góp lời.
-CÁC NGƯỜI NÓI CÁI GÌ ĐÓ? Lăng Gia Hy gào – ai nói ta sẽ bỏ nàng, ta không hưu, tuyệt đối không?
Vinh Tuyệt Trần lãnh đạm nhìn qua, hắn đột nhiên cảm thấy hơi lạnh bao phủ toàn thân. Một cảm giác bất lực tràn ngập trong cơ thể, sự yếu đuối, nhục nhã căm hận khiến hắn cúi đầu, không dám đối diện ánh mắt của nàng. Giọng nói nhẹ nhàng như bông rơi vào lòng hắn nặng tựa nghìn cân.
-Đã quá muộn, không còn đến lượt ngươi quyết định nữa rồi. Hy vương gia!
-Tiểu Trần, con xác định? Phụ thân từ ái lên tiếng
-Hài nhi biết phụ thân lo lắng điều gì! Nàng tự nhiên mỉm cười, nếu kẻ nào đó vì chữ “hưu” này mà không biết trân trọng, con sẽ tự tay xử lý hắn.
-Vậy được. Ta sẽ viết chiếu chỉ. Hy nhi, tự con hôm sau đem hưu thư đến Vinh gia đi.
Hoàng thượng gật đầu, ánh mắt kiên định. Bàn tay nhanh chóng thảo chữ trên cuộn vải màu vàng thêu rồng phượng. Tất cả mọi người vội vàng quỳ xuống nghe tuyên đọc. Lăng Gia Hy nắm tay không cam tâm, phía sau hắn, Hạ Hồng Hoa suy sụp không hiểu nổi, rốt cuộc ả sai chỗ nào, kết cuộc đúng như ả mong muốn nhưng ả còn cái gì, ả được gì, vương gia rõ ràng đã hiểu Vinh Tuyệt Trần không làm hại hài tử, a a a… không được không thể… ta hận ta hận… và ả hóa điên.
Ánh sáng ban mai sau buổi xét xử không còn thay vào đó là sự gay gắt, hanh hao đáng ghét. Nàng che mắt nhíu mày, cố gắng lánh đi thì cả người rơi vào vòng tay ấm áp, đột nhiên bàn chân nhẹ bẫng, gió lùa qua tóc mát lạnh. Bàn tay che mắt lúc nãy khẽ buông xuống hiện ra đôi con ngươi yêu nghiệt, nụ cười nửa miệng ấm áp câu hồn.
-Chàng đem ta đi đâu đây?
-Nương tử cuối cùng cũng chịu dừng cuộc chơi, vi phu hết sức vui mừng, dẫn nàng đi dạo a!
-Hừ… nhiều chuyện, ai là nương tử của chàng, ta… còn muốn chơi nhiều! Nàng véo mũi hắn.
-Oan ức quá, nàng đồng ý rồi mà! Mỗ yêu nghiệt xụ mặt.
-Kệ ta…
Đôi tình nhân, mặt đối mắt, miệng đáp lời, tiếng nói yêu thương, thanh âm giòn tan những nụ cười hạnh phúc rơi xuống như cơn mưa rào đầu hạ, cả đất trời như hòa chung vào niềm vui ấy, tưởng chừng vĩnh cữu vô hạn, nào biết sóng gió sẽ rất nhanh “chia uyên rẽ thúy”.