Sắc Nữ Kỳ Tài (Có Nên Đa Phu?!)

Chương 26: Tuyệt tình


Bạn đang đọc Sắc Nữ Kỳ Tài (Có Nên Đa Phu?!): Chương 26: Tuyệt tình

Chưa đến một khắc sau, cả đội ngũ hùng hậu rầm rộ hướng hoa viên đi tới, dẫn đầu tất nhiên là Hy vương gia lạnh lùng kia. Lăng Gia Hy nhìn đến Vinh Tuyệt Trần, thấy nàng trưng gương mặt kinh hãi thế tục ra mà không nhíu mày một chút, vẫn khí chất thanh tao thoát tục mà cao quý ấy, hắn tự hổ thẹn không bằng. Hạ Hồng Hoa thấy vương gia đến lại một mực nhìn chằm chằm vào nữ nhân xấu xí kia mà tràn đầy thưởng thức, nấc lên một tiếng, nước mắt như châu ngọc trào ra.

-Hoa nhi? Sao lại ra nông nỗi này? Lăng Gia hy giờ mới chú ý tới nữ nhân đang nằm, máu chảy ướt vai áo.

-Hy ca ca, ta chỉ ra hoa viên đi dạo bị con tỳ nữ kia phạm thượng, định phạt răn đe thì vương phi đã tới, nói ta… nói ta… phạm thượng thánh chỉ… tội phải chém đầu, ta biết mình có tội… không muốn phụ thân liên luy… ô ô… để ta đập đầu chết đi…


-Yên nào, khi không đang tốt đẹp lại muốn chết? Ta không cho phép… ngự y, mau tới đây

Sau tiếng hét của hắn, một nhóm ông lão trung niên lục tục tới bên, người vén tóc mai xem vết thương, người khoác khăn tay xem mạch, người quan sát nhãn thần… Tóm lại là vô cùng chăm chú, tận tình, Vinh Tuyệt Trần thở dài, chưa kịp than thở câu gì thì… “Bốp”, nàng ngã xuống, má trái cảm thấy bỏng rát, môi có chất lỏng ngòn ngọt trào ra. Hy vương gia sắc mặt âm lãnh, bàn tay vẫn dừng lại không trung.

-Tiểu thư. Tiểu Mai thấy thế hét lên, chạy tới đỡ nàng. – Vương gia, người hẳn nên biết tiểu thư ta giờ là quận chúa do thánh thượng khâm điểm, quyền hành ngang với ngài, phàm không phải việc chính sự không cần nghe lệnh. Cái gì chúng ta cũng chưa làm, cho dù có làm thì kia chỉ là một thị thiếp nho nhỏ, lấy cái gì ngươi dám hạ thủ với tiểu thư nhà ta?

-Nô tỳ to gan.

Lăng Gia Hy bị nói trúng tim đen, đá vào người Tiểu Mai bay ra một hướng khác, Ngọc Bích liền chạy lại đỡ. Tiểu Mai có võ công nhưng vì lệnh Vinh Tuyệt Trần đưa ra phải nén giận nhận một cước này, có nội lực bảo vệ, nàng không sao, lật đật bám vào tay Ngọc Bích quay lại bên cạnh tiểu thư vẫn chưa hoàn hồn.


-Tiện nhân… Hắn vẫn chưa nguôi chán ghét chỉ vào mặt nàng lên tiếng – dù ngươi có là quận chúa đi chăng nữa, vẫn là vương phi của ta, dám làm Hoa nhi ủy khuất. Ngươi từ nay cấm túc trong viện của mình, không được bước chân ra ngoài.

-Vương gia, là lỗi của nô tỳ, Hạ phu nhân vì thế nổi giận định đem nô tỳ đi bán, may được vương phi cứu giúp. Vương phi cái gì cũng không làm, chỉ nhắc nhở Hạ phu nhân thánh chỉ được ban hạ không nên phạm thượng sẽ bị chém đầu, thế mà Hạ phu nhân vẫn lao đầu vào cây.

Ngọc Bích quỳ hẳn xuống dập đầu giải thích, nước mắt chảy đẫm. Lăng Gia Hy nghe thấy, lông mày nhìu lại, sâu trong mắt liền hiện lên chút ít không tin được nhưng nhanh chóng bình thường. Quay đầu nhìn về phía tiểu nhân nhi đang hoa lê đái vũ, máu vẫn không ngừng chảy, kìm không được tức giận phất tay áo “uỳnh”… chưởng phong bay nhanh tới người Vinh Tuyệt Trần, Tiểu Mai cùng Ngọc Bích giật mình kinh hoàng nhưng đã không kịp nữa. Thân ảnh nàng bay vụt qua, chạm vào bức tường khụy xuống phun ra một ngụm máu.


Nhận một chưởng, máu tươi trào ra, Vinh Tuyệt Trần hoàn hồn trở lại, thấy hai nha hoàn kia nước mắt chảy dài liền gian nan vịn tường đừng dậy. Lăng Gia Hy nhìn bàn tay mình vẻ mặt không tin được hành vi tàn nhẫn vừa rồi, ngước mắt qua thân ảnh run rẫy bám lên bức tường quật cường nhìn hắn. Lòng hắn… nghẹn lại, hung hăng đau đớn. Hình ảnh yếu đuối đó, sao lại quen mắt như vậy, nụ cười bao dung đó sao lại thân thiết như thế, xiêm y màu trắng dính máu kia tựa như hồng y trong đêm tối ngày ấy… Hắn… không thể nào, Hoa nhi mới là ân nhân của hắn, hắn phải bù đắp cho nàng… xú nữ nhân kia không thể nào.

-Hy vương gia, ta từng ngưỡng mộ ngươi tài năng xuất chúng, từng cứu ngươi một mạng, từng trao cho ngươi trọn vẹn chân tình… Ngươi ngu xuẩn đừng trách ta vô tình. Ta, Vinh Tuyệt Trần không cần cái danh ngạch vương phi của ngươi, ta với ngươi có ân đoạn ân, có nghĩa đoạn nghĩa, có tình dứt tình. Thị phi nơi này, ngươi không cấm ta cũng lười bước chân vào, vĩnh biệt.

Nàng lạnh lùng tuyên bố, một khắc cũng không lưu lại, quay lưng rơi một giọt nước mắt hòa với máu chảy xuống. Một khắc này, tuyệt tình như vậy chỉ mong hắn để yên cho nàng hoành thành công việc. Nàng chỉ cần yên bình hết quãng thời gian này thôi, phải đẩy nhanh tiến độ, cảnh chướng mắt này, nàng chán ghét lắm rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.