Bạn đang đọc Sắc Máu – Chương 40
Bảo trở về phòng với một tâm tư khác. Cô thực sự ghen tỵ với Điệp, ghen tỵ với tất cả những tình cảm mọi người giành cho cô ấy. Có lẽ nếu không cùng sinh ra trên cõi đời này có lẽ lại tốt hơn. Bảo luôn bị ám ảnh bởi một phân thân khác của mình_ một phân thân hạnh phúc. Đôi lúc chính cô cũng nghĩ rằng mình nên dừng cuộc chơi lại song dường như tất cả đã quá muộn. Mọi người_kể cả Duy người anh trai tưởng chứng như đã hiểu hết mọi chuyện đều ghê sợ cô. Họ coi cô giống như một thứ dịch bệnh dễ lây lan, nguy hiểm và không thể phòng tránh. Họ xa lánh cô như thể cô là con Ác quỷ thật sự. Bảo ngồi lặng trên ghế ngắm nhìn bầu trời và tự nhủ” Liệu còn nơi nào để ta có thể dung thân trong bầu trời này?”
Nhói. Ngực trái của Bảo bỗng nhói lên từng hồi khiến cô dù rất cứng rắn song vẫn phải rên lên khe khẽ. Vốc những viên thuốc màu trắng gì đó vào miệng Bảo tu mạnh chai rượu vang bên cạnh. Cô cười cay đắng ” Chị đã chuẩn bị mọi chuyện tới đâu rồi? Bên cạnh chị có Tazzan hỗ trợ cơ mà nhỉ. Còn tôi thì không ai cả. Hãy xem tôi có giành phần thắng trước chị không nhé “. Vừa nghĩ tới đây chuông cửa bỗng reo lên liên hồi. Thu gọn đống thuốc trên bàn xuống thùng rác Bảo ngồi tựa lưng vào ghế khẽ lên tiếng:
– Nói
– Thưa cô chủ tôi vào được chứ?
– Vào đi
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào đầy khúm núm. Bảo không nói gì chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh dò hỏi ông ta. Khỏi nói cái nhìn đó của Bảo làm ông ta run lên như cầy sấy, ông ta bắt đầu câu chuyện bằng cái giọng run run:
– Dạ thưa cô chủ, Mặt Sắt ông ta dường như là không còn cầm cự nổi lâu nữa. Ông ta đang trong tình trạng hôn mê sâu
– Tiêm cho ông ta thêm thuốc trợ sức hay bất cứ thứ gì cũng được. Tôi cần ông ta sống tới đêm nay
– Nhưng…nhưng thưa cô chủ, duy trì ông ta sống tới bây giờ đã là kì diệu lắm rồi
” Choang” tiếng vỡ của chai rượu vang làm tim của vị bác sỹ kia như ngừng đập luôn. Ông ta không dám nói thêm câu nào ngoài lắp bắp:
– À không tôi sẽ cố gắng chữa cho ông ta. Tôi sẽ cố hết sức.
Khi ông ta lui ra ngoài rồi Bảo mới chợt giật mình. Có lẽ nào căn bệnh của Mặt Sắt đã nghiêm trọng như vậy? Bác sỹ từng nói cô có một căn bệnh giống của lão ta. Chẳng lẽ kết thúc của căn bệnh đó là cái chết ư? Tại sao người mà Bảo căm ghét nhất lại là người giống cô nhất. Mặt Sắt trước đây tuy là thủ lĩnh song vẫn cô độc bởi ông ta quá tàn ác. Kể cả vợ con ông ta cũng xa lánh ông ta. Bảo ngẫm nghĩ một hồi rồi lại tự cười một mình. Nụ cười đầy chua chát: ” kết thúc cuộc đời của ông chỉ là một nấm mộ lạnh không có một ai bên cạnh. Còn tôi, tôi sẽ không đi theo vết xe đổ của ông đâu “
……………………..
Đồng hồ đang nhích dần tới con số 12 một cách miệt mài như công việc hằng ngày nó vẫn làm. Tuy nhiên hôm nay sau 12 giờ mọi thứ sẽ đổi khác. Sẽ có người thắng người thua, có lẽ còn có cả sự sống và cái chết nữa. Lúc này Điệp đã cùng Tazzan và Hoàn tới khu biệt thự của Bảo. Ngồi đối diện với họ trong căn phòng kín mà Bảo đã cho người dẫn tất cả tới là một người đàn ông bịt mặt đang phải truyền dịch. Có lẽ đó là Mặt Sắt. Mắt Điệp tối sầm lại khi thấy Bảo bước ra cùng nụ cười ghê sợ thường ngày:
– Chị tới rồi. Hôm nay chúng ta sẽ chơi trò gì nhỉ? À phải rồi trò ” Đường hầm bí mật” nhé
– Tôi không muốn đôi co nhiều với cô. Đây có phải là Mặt Sắt? Dường như cô lại định dùng ai đó để lừa tôi thì phải. Tôi sẽ không chơi bất cứ trò gì với cô nếu cô không thả các bạn của tôi ra
Điệp gườm gườm nhìn Bảo. Mặc dù cái nhìn đó không hề uy lực như của Bảo nhưng cũng khiến một số người phải e sợ. Bảo có thoáng giật mình bởi cô như thấy chính mình trong ánh mắt đó của Điệp. Song cô không để lộ điều đó ra bên ngoài chỉ khẽ cười:
– Hình như chị vừa mới cắt tóc. Trông chị mạnh mẽ hơn thật. Bạn bè của chị đang được tôi chăm sóc rất cẩn thận. Chị cần phải vui vì điều đó chứ
Vừa dứt lời Bảo khẽ vỗ tay. Một màn hình led to khổng lồ ngay sau lưng Bảo được bật sáng. Hình ảnh Neul, Duy cùng Giao đập vào mắt của Điệp. Họ đang bị giam trong một căn phòng trắng toát. Điều này làm Điệp, Tazzan cùng Hoàn đều dễ dàng nhận ra họ đang bị thương khá nghiêm trọng. Bằng chứng là Giao đang hôn mê bất tỉnh rồi còn gương mặt của Neul và Duy thì nhợt nhạt không còn chút sức sống nào cả. Điệp chưa kịp nhìn kĩ căn phòng đó thì màn hình vụt tắt và Bảo bước ra:
– Chị Điệp ạ. Tôi cũng không phải không hiểu chuyện. Tôi đã cho họ nghỉ ngơi tại căn phòng khá sạch sẽ đấy chứ? Chỉ có điều căn phòng đó không được bình thường cho lắm bởi cứ sau 5 phút là nó lại hạ 1 nhiệt độ. Chị biết mình phải làm gì rồi chứ? Tìm họ trước khi đồng hồ chỉ về số 1 nhé bởi bây giờ căn phòng đó đang ở 12 độ rồi. Nếu không nhanh nhiệt độ xuống âm thì tất cả bọn chúng không biết sẽ trụ được bao lâu đâu. À còn về Mặt Sắt, chị muốn nói tôi lừa chị cũng được, nhưng tôi sẽ để ông ta lại đây. Dù sao thì ông ta cũng sắp chết rồi. Tôi chẳng cần tới một cái xác khô. Chị hãy từ từ mà thưởng thức trò chơi nhé. Time start….
Bảo lùi vào và biến mất sau bóng tối để lại sự hoang mang trong Điệp, Tazzan và Hoàn. Hoàn mang một tâm sự khác. Cậu không lo cho những người bạn bị giam cầm trong phòng lạnh kia mà cái cậu lo là cứu được bố mẹ cậu. Hoàn lao tới chỗ Bảo đi mà gào lên:
– Còn tôi cơ mà?
Hành động đó của Hoàn khiến Điệp như sững lại. Cô không tin được người bạn mình rất mực tin tưởng lại chạy theo kẻ thù của cô. Trước khi khuất bóng sau cánh cửa Hoàn còn kịp quay lại đưa ánh mắt buồn nhìn Điệp:
– Tớ xin lỗi
Điệp không giận Hoàn mà thấy thương cậu hơn. Có lẽ Bảo đã dùng thủ đoạn gì đó mới khiến Hoàn giúp đỡ cô ta. Nhất định hôm nay Điệp sẽ kết thúc tất cả nghiệp chướng từ thời trước để lại. Tazzan khẽ tiến lại gần người ngồi xe lăn có tên Mặt Sắt dò hỏi:
– Ông là Mặt Sắt?
Không có câu trả lời nào từ phía đối diện. Điệp lúc này cũng lại gần. Thấy có điều gì đó không ổn Điệp định lại gần người đó hơn thì Tazzan cản lại:
– Cẩn thận có cài bẫy
– Sẽ không sao đâu.
Điệp mỉm cười trấn an Tazzan dù các dây thần kinh của cô cũng đang căng lên vì sợ nguy hiểm. Người đàn ông mà cô chạm vào dường như đang thở rất yếu. Những hơi thở nhọc nhằn làm cho người ta biết được sinh vật đó còn sống. Nói đúng hơn là đang thoi thóp chờ chết. Điệp khẽ thì thào vào tai MS một câu gì đó mà Tazzan không nghe rõ. Chỉ biết như một phép lạ, mí mắt của con người sắp chết kia khẽ động đậy. Đôi môi khô cong, nứt nẻ của người đàn ông kia khẽ mấp máy:
– Nước…nước…
Điệp vội chạy tới góc phòng lấy một cốc nước từ chiếc bình lọc gần đó mang tới cho Mặt Sắt. Điệp khẽ hỏi:
– Ông đúng là Mặt Sắt?
Người đàn ông kia khẽ gật như xác nhận điều đó. Ông ta muốn nói điều gì song lại đưa mắt nhìn sang Tazzan. Có lẽ nếu Tazzan còn đứng cạnh Điệp thì ông ta sẽ không nói gì hết. Không còn cách nào khác Điệp đành nhờ Tazzan đi tìm các bạn trước còn cô sẽ đuổi theo sau. Dù không muốn rời Điệp một bước song anh cùng đành ra khỏi căn phòng đó và đi tìm các bạn. Điệp khẽ nắm lấy tay của người đàn ông đáng lẽ là bố của cô mà khẩn khoản:
– Xin hãy cho tôi biết. Làm thế nào để có thể tìm ra yếu điểm của Bảo?
– Con…là…khụ khụ khụ…Điệp phải không?
Điệp gật đầu xác nhận. Mặt Sắt nắm chặt lấy tay cô nói như van nài:
– Mau…rời…khỏi nơi này….Ta không…thể…ngăn nổi Bảo nữa…rồi…chính….ta đã tạo…ra nghiệp…chướng này…ta…khụ khụ khụ….
Khẽ vuốt lưng cho người đàn ông đó lòng Điệp bỗng dâng lên cảm xúc khó tả. Có lẽ người đó làm cô nhớ tới bố cô_mặc dù bây giờ người chỉ là có công nuôi lớn cô mà thôi:
– Ông đừng nói quá nhiều kẻo kiệt sức. Ông hãy cho tôi biết căn phòng Bảo giam các bạn của tôi ở đâu và điểm yếu của cô ta là gì? Vậy thôi
– Ta…xin…con…đừng đấu với nó…nữa…Ta không…muốn…lịch sử…lặp lại…lần…nữa…
– Được. Ông không nói cũng được nhưng hãy cho tôi biết tại sao ông lại nhẫn tâm truy sát người vợ từng đầu gối tay ấp với mình chỉ bởi những lời đồn vô căn cứ?
Ánh mắt Điệp thay đổi hẳn khiến Mặt Sắt khẽ chùn lòng. Ông ta cười một cách khó nhọc:
– Lúc…đó ta ….chỉ là…một thanh niên…bồng bột…ta không…thể…chịu được…khi có ai…nói….mình…bị…cắm sừng…Uy tín của ta sẽ mất….và cái ghế…chủ…nhân của…The Ghost sẽ không…thuộc về ta…
– Ông thật là suy nghĩ thiển cận. Nếu như tôi không được đưa đi có lẽ sẽ có một Bảo thứ 2 đã được sinh ra trên cõi đời này. Tôi không muốn biết thêm gì cả bởi càng hiểu nhiều về ông tôi lại càng khinh thường ông.
Điệp rút tay mình ra khỏi tay Mặt Sắt quay người định bước đi thì nghe thấy lời cuối cùng của ông ta:
– Xin con hãy…tha thứ cho Bảo…
Điều này làm Điệp giật mình. Tại sao người đàn ông từng thét ra lửa như Mặt Sắt đến phút cuối của cuộc đời lại có vẻ nhân từ như vậy. Ông ta không lo ình mà lại lo cho Bảo_ người con đã hành hạ ông tới lúc chết. Có lẽ do lương tâm cắn rứt. Ra khỏi căn phòng đó Điệp khẽ bấm số gọi Tazzan song đều không liên lạc được. Không biết có chuyện gì xảy tới với Tazzan hay không Điệp lao đi trong tâm thức vẫn có câu nói của Mặt Sắt ” xin con hãy tha thứ cho Bảo” Tại sao MS lại nói với mình những câu này? Bảo là một người độc ác không đáng để tha thứ. Cô ta đã làm quá nhiều chuyện ác rồi. Vừa chạy đi tìm một lúc Điệp bước chân vào một căn phòng tối om không một ánh điện. Đang định lao ra thì cánh cửa đóng sầm lại ngay sau lưng. Ánh điện vụt sáng và Bảo xuất hiện. Hình như đây là phòng chứa đồ thì phải. Điệp quan sát xung quanh rồi nói như ra lệnh với Bảo:
– Cô mau mở cửa để tôi đi tìm các bạn của mình. Tôi không muốn cô làm mất thêm thời gian nữa
– Chị yên tâm đi. Tazzan của chị đã hoàn thành trò chơi rồi. Anh ta vốn bị giam ở gần đó mà. Bọn họ đã rời khỏi nơi này. Có lẽ đang trên đường tới bệnh viện và cũng có thể tới sở cảnh sát nữa. Bây giờ chỉ còn tôi và chị. Chúng ta sẽ đối mặt với nhau
– Làm sao tôi tin lời cô nói được?
– Chị tin cũng được không tin cũng chẳng sao tôi chẳng cần bởi người giữ thế chủ động trong trò chơi này là tôi…hụ hụ
Bảo đột nhiên ho dữ dội khiến Điệp cũng không biết cô ta đang đùa hay thật nữa. Một phút sau Bảo gượng cười đứng thẳng người lên:
– Tôi đã vốn biết chắc trò chơi này sẽ không thể thắng chị được. Tôi giống Mặt Sắt. Tới cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ thất bại. Nhưng…chị yên tâm đi. Tôi sẽ không để chị hủy hoại The Ghost mà tôi gây dựng bấy lâu đâu. Chị biết không? Người bạn tên Hoàn của chị rất được việc. Cậu ta vừa giúp tôi xóa toàn bộ dữ liệu về The Ghost mà chị thu thập được vài ngày qua. Sau khi làm xong việc này, tất cả sẽ kết thúc…
– Cô muốn làm gì?
Điệp lùi lại đề phòng khi thấy Bảo rút ra một con dao sắc lạnh. Nhanh như một cơn gió, cô ta lao tới cắm con dao vào người Điệp. Mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy hay sao?…..
Điệp cảm thấy hơi nhói đau nhưng cô không gục mà là Bảo. Bảo ngã xuống ngay trước mặt cô khiến chính Điệp cũng không hiểu tại sao. Cô chỉ kịp nhận ra lưỡi dao bóng loáng kia đang nằm sâu trên ngực Bảo. Bảo cười khóe miệng khẽ rỉ máu:
– Chị sẽ không còn phải chịu đựng đứa em gái ngỗ ngược đáng chết này nữa rồi. Tôi biết chị sẽ không hiểu gì cả song tôi cũng sắp chết rồi. Tôi muốn trước khi chết sẽ làm cho chị day dứt suốt những tháng ngày còn lại của cuộc đời còn tôi tôi sẽ thanh thản ra đi
Điệp vội đỡ Bảo dậy mà quát ầm lên:
– Sẽ không có ai phải chết. Cô tự mình làm khổ mình như vậy liệu có được cái gì chứ? Cô phải sống. Sống như một con người chứ không được giữ mãi cái vỏ bọc ác quỷ nữa
– Chị với tôi dù cùng một mẹ sinh ra nhưng tại sao lại khác nhau nhiều như vậy? Chị là Thiên thần bên ngoài sáng, còn tôi mãi mãi chỉ là Ác quỷ trong bóng tối mà thôi
– Cô im đi. Tôi sẽ không để cô chết. Mau ra lệnh cho người hầu cận của cô mở cửa ra mau lên…
Mắt Bảo nhòe dần. Trước khi nhắm mắt cô nhìn thấy mẹ đang vẫy tay đón chào cô. Có lẽ đó là sự kết thúc…..