Bạn đang đọc Sắc Máu – Chương 4
Đôi môi đỏ như máu và căng mọng như trái bồ đào lại nhếch lên thành đường cong hoàn hảo:
– – Làm rất tốt. Đây là số tiền mà chúng ta đã thỏa thuận. Tôi đã đạt được những gì tôi muốn còn ông cũng có tiền ông cần. Từ bây giờ hai chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa
Cô gái xinh đẹp định quay đầu rảo bước thì bị gã đàn ông mũi khoằm gọi giật lại:
– – Chờ đã, đừng đi vội. Tôi muốn thương lượng mộ chút đã
– -Chẳng phải tôi đã nói rồi sao. Ông có tiền rồi còn muốn gì nữa?
Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Gã đàn ông mũi khoằm cười gian xảo:
– -Há há há há…cô thật là không biết thời thế gì cả. Giá xăng lại mới lên rồi…
– -Ý ông là… nói cho rõ đi
Cô gái có vẻ không giữ được bình tĩnh, khẽ gắt lên. Gã tiếp lời:
– -Vụ đó tôi làm chắc chắn bố mẹ con nhãi đó sẽ báo cảnh sát điều tra. Mà cô còn lạ gì bọn cớm nữa. Chuyện gì cũng muốn dính mũi vào. Tôi muốn cô chu cấp thêm cho tôi ba lít nữa. Nếu cô làm được tôi sẽ biến mất mãi mãi. Nhược bằng không, tôi không đảm bảo ngày mai tên cô có lên báo không đâu
– -Ông đang đe dọa tôi?
Cô gái xinh đẹp khẽ quắc mắt. Tiếng giày đinh lộp cộp nện vào đất xen lẫn một lời nói thoảng qua như gió:
– -Cô rất thông minh để hiểu mình phải làm gì….hẹn cô ba ngày nữa tại đây. Nếu không đừng trách tôi vô nghĩa
Nắm chặt gấu váy , khuôn mặt cô gái bí ẩn khẽ rung lên vì tức giận. Đôi môi đỏ máu lại nhướn lên:
– -Là ông ép tôi….
Cả trường Bảo Hoàng đã biết tin về vụ việc của Điệp. Có người cho rằng đây là một âm mưu được sắp xếp từ trước, có kẻ lại nghĩ đây chắc là Điệp cố tình tạo ra vụ này để nổi tiếng hơn. Nhóm của Mai lại bị nghi ngờ nhiều hơn khi cô ta thẳng thừng tuyên bố:
– -Đó là kết quả của kẻ nào dám hỗn xược với Chi Mai này. Người ta gọi đó là ác giả ác báo
Giao không nói gì. Cả ngày đến lớp cô chỉ mong sao au kết thúc buổi học để chạy ngay đến viện. Những người đã từng rất ủng hộ Điệp cũng rất bức xúc. Họ còn làm cả băng rôn khẩu hiệu đả đảo nhóm Chi Mai để đòi lại công lí cho Điệp. Tình thế của nhóm Chi Mai càng tệ hơn khi có người phát hiện một ống dung dịch axit đặc có trong cặp của cô bé này. Mai bị áp tải lên đồn cảnh sát trong tình trạng nước mắt nước mũi tèm lem. Cô nàng này bình thường thì rất đanh đá chua ngoa song mỗi khi xảy ra chuyện thì lại yếu đuối và mau nước mắt như vậy. Cô gào khóc thảm thiết:
– -Không phải tôi. Tôi không có…huhuhuhuhuhu…
– -Đồ xấu xa. Bọn tôi không ngờ chúng tôi lại có một người bạn xấu xa như thế.
– -Đồ Xấu Xa…
Mai như hóa điên hóa dại khi bị chính những cô bạn mà mình từng gọi là bạn thân chu ẻo như vậy. Mắt cô tối sầm lại. Như một con thú hoang lâu ngày bị giam cầm nay được cởi xích, Mai nhao về phía mấy cô bạn chiến hữu khi trước mà cào cấu. Nhưng cô đã bị hai anh cảnh sát đi cạnh giữ lại và lôi đi. Giao không nói gì, chỉ đứng đằng xa khẽ nhoẻn miệng cười “ cười người hôm trước, hôm sau người cười”
Hôm nay trên mặt báo Lá cải cũng thật lắm tin thú vị. Đầu tiên là tin shock, một cô bé học sinh trung học xinh đẹp bị chính một người bạn cùng lớp thuê người tạt axit. Hung thủ đã bị cảnh sát tóm gọn nhưng vẫn một mực kêu oan. Thế hệ trẻ bây giờ thật tàn bạo và khát máu( nguyện văn lời bài báo đã viết). Đối xử với bạn bè bằng luật rừng. Khi bị phát giác lại như một con chiên ngoan đạo bị vu oan. Từng lời từng lời bài báo viết như xoáy sâu vào hung thủ là Mai đang bị cảnh sát truy vấn. Giật típ cho bài shock thứ hai là vụ tai nạn bí ẩn. Nạn nhân là một người đàn ông trung niên, cao tầm 1m70, dáng người thô kệch gương mặt thì đã bị vằm nát vì xe cán. Cảnh sát đang điều tra và cho rằng đây là một âm mưu ám sát. Bởi khi giám đinh pháp y họ đã phát hiện ra một vài sợi tóc dài của một cô gái còn sót lại trên áo người đàn ông nọ. Khi khám nghiệm AND họ khẳng định chắc chắn đó là tóc của Mai. Vậy là đã rõ. Mai chính là hung thủ gây ra vụ án đầu tiên. Sau đó vì muốn bịt đầu mối cô ả lại cho người đâm chết tên hung thủ đã trực tiếp ra tay với Điệp. Thật đáng kinh hoàng…
Điệp nghe không sót một từ nào trong bài báo. Giọng Giao có vẻ vui mừng :
– -Cậu thấy không Điệp, trên đời này công lí vẫn còn đấy !!!
– -Ư…tớ cũng…không biết nên vui…ư…hay buồn nữa. Tớ thật…không hiểu nổi. Vì sao Mai lại làm như vậy với tớ…ư… Nhưng tớ cảm thấy thương cậu ta nhiều hơn là giận…
– -Cậu nói gì mà lạ vậy Điệp. Cậu ta khiến cậu đã trở thành như thế này mà cậu còn thương cậu ta ư? Tỉnh lại đi cô bạn của tôi ơi…
Giao khẽ nắm tay bạn lắc nhẹ. Điệp nắm chặt tay bạn gượng cười:
– -Ừ. Tớ biết rồi. Mai là tớ được tháo băng rồi
– -Đúng rồi. Nghe truyện cười không? Tớ kể…
“ Cốc cốc cốc” Giao chưa kịp nói hết câu thì có tiếng gõ cửa. Giao ra mở cửa và vô cùng bất ngờ khi một hộp quà to đùng cùng một bó hoa cũng to chả kém đang di động trước cửa. Đúng hơn là tại hộp quà và bó hoa quá to nên đã che khuất cả người bê. Giao khẽ hỏi:
– -Ai vậy?
– -Đỡ hộ bọn tớ trước đi đã..
Không chờ Giao đồng ý cả hộp quà to và bó hao đã được chuyển sang tay Giao khiến cô bé suýt ngã. Đằng sau là cậu bạn kính cận hôm nào cùng cô bạn thân. Họ bước vào phòng bệnh và mỉm cười:
– -Bọn tớ đến đây hôm nay trước là để thay mặt ban chấp hành nhà trường cùng hội phụ huynh tặng cậu món quà nhỏ mong cậu mau chóng lành bệnh
– -Ư tớ cảm ơn.
Điệp khẽ mỉm cười. Giao khệ nệ bưng hộp quà đặt bịch xuống thở hắt ra:
– -Điệp ơi may mà đây mới chỉ là món quà nhỏ thôi đấy. Nó mà lớn thì chắc tớ bị đè bẹp mất. Ha ha ha ha
– -Cậu vui tính quá Giao ạ ha ha ha ha ha…
Cô bạn thân của cậu kính cận khẽ đập vào vai bạn cười lớn. Cậu chàng khẽ chỉnh lại kính, giọng có vẻ trầm xuống:
– -Tớ thật sự không ngờ Mai lại dám làm điều độc ác ấy
– -Ừ. Ai cũng bất ngờ mà. Thôi các cậu cứ ngồi nói chuyện với Điệp đi. Tớ đi mua chút đồ cho cậu ấy đã
Giao đáp lại rồi quay sang bạn thân:
– -Điệp à. Tớ phóng ra ngoài mua ít hoa quả về ép sinh tố cho cậu nhé. Bác sĩ bảo cậu mà uống nhiều nước hoa quả sẽ rất tốt cho quá trình hồi phục.
– -Ừ. Cậu cứ đi đi. Để Điệp tụi tớ lo cho…
Cô bạn mập mạp lên tiếng. Giao mỉm cười gật đầu quay gót. Khi Giao vừa đi khỏi Điệp mới dám ho húng hắng. Cậu bạn kính cận cùng cô bạn thân có vẻ hoảng hốt:
– -Nè cậu ổn chứ? Có cần bọn tớ gọi bác sĩ không?
– -Ư tớ…không sao. Chỉ là hơi ngứa cổ một chút thôi. Các cậu đừng lo. Tại tớ không muốn Giao lo lắng thêm nên tớ nhịn ho trước mặt cậu ấy.
– -Cậu đúng là không đâu. Giao sẽ càng lo hơn khi cậu cứ cố chịu đựng như thế
Cậu bạn kính cận kéo chăn đắp cho Điệp dịu dàng nói. Cô bạn thân chỉ tủm tỉm cười. Họ ngồi trong phòng và cố kể thật nhiều câu chuyện cười cho Điệp quên đi sự đau đớn của vết thương. Điệp đã cười nhiều hơn. Mặc dù điều đó làm cô khá đau vì vết thương vẫn chưa lành hẳn. Nhưng cô lại rất vui vì có những người bạn bên cạnh…
Trong khoảng thời gian này, nhờ có Giao mà bố mẹ của Điệp cũng phấn chấn lên rất nhiều. Bố mẹ Điệp đã quay trở lại công ti và vực nó dậy trước nguy cơ phá sản. Họ biết họ cần sống tốt hơn để làm chỗ dựa cho Điệp. May sao, nhờ có công ti nhà Giao giúp đỡ nhiều mà công ti bố mẹ Điệp dễ dàng được vực dậy và lại phát triển. Bố mẹ Điệp rất vui và cảm động vì con gái mình đã tìm được một người bạn thân tốt đến vậy. Họ chỉ tiếc sao Giao không phải là một cậu con trai. Vậy thì họ sẽ kết tình thông gia luôn với nhà họ Lưu. Cũng trong thời điểm gần đây, ngược lại với công ti của nhà Điệp và nhà Giao đang phát triển mạnh mẽ thì công ti nhà Mai đang lâm vào bước khủng hoảng. Vì vụ việc Mai đã gây ra mà các nhà đầu tư gần như là rút hết vốn ra khỏi công ti. Giá cổ phiếu của công ti tụt xuống một cách không phanh. Công nhân thì đình công. Gia đình Mai lâm vào bế tắc và nợ nần chồng chất. Họ phải bán nhà, bán đất để trang trải nợ nần và rũ bỏ hết trách nhiệm với Mai. Bố Mai đã tuyên bố ông ta không có đứa con ******* như Mai, rằng là ông ta từ mặt Mai. Có lẽ Mai chính là tâm điểm của tất cả. Cô không ăn không uống, thân hình tàn tạ, điên điên dại dại. Điều tra mãi mà Mai vẫn một mực khăng khăng cô ta không có tội khiến các nhà chức trách hoài nghi. Phải chi Mai thực sự bị vu oan. Bởi trông Mai hiện tại rất đáng thương. Nhưng người ta phủi phui đi ý nghĩ ấy và đưa Mai vào trại tâm thần với những triệu chứng điên loạn. Vụ án kết thúc, nhưng thực sự thì vẫn còn mập mờ giữa ranh giới. Trắng và đen lẫn lộn….